Đế Bá

Chương 2733: Bị bám theo




Giờ phút này đám người Trầm Hiểu San không biết nên giật mình vì Lý Thất Dạ đập nát mặt Lương Nghĩa Hằng hay hết hồn vì hắn sử dụng Đế Xung.

Lão chưởng quầy cũng giật mình, có điều lý do khác với đám người Trầm Hiểu San. Lão chưởng quầy giật mình không thua gì ba người kia.

Khi lão chưởng quầy nhìn Lý Thất Dạ, đã không biết dùng từ nào miêu tả. Một truyền thuyết tuyên cổ, một câu chuyện lâu xa hôm nay tái hiện trước mắt lão chưởng quầy, làm lão cực kỳ rung động.

Người khác không biết chỉ xem nam nhân trước mắt là phàm nhân, nhưng lão chưởng quầy biết lai lịch của hắn, người nghe qua chuyện của hắn đều đứng tim.

Một tồn tại khiến chư đế chúng thần Đệ Thập Giới e ngại, một truyền thuyết đã khiến Đệ Thập Giới gà bay chó sủa, chuyện khiến bao người rung động.

Lý Thất Dạ đưa khăn tay dính máu cho lão chưởng quầy, thản nhiên nói:

- Cầm nhìn xem.

Khăn tay vốn lau máu dính trên Đế Xung nhưng giờ máu vẽ bức tranh, một bức tranh giống y như thật.

Lão chưởng quầy lấy lại tinh thần, luống cuống kính cẩn giơ hai tay nhận lấy. Khi nhìn bức hình trên khăn tay, tim lão chưởng quầy rung lên, khom người hướng Lý Thất Dạ, cẩn thận cất khăn tay vào.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Được rồi, nơi này cũng không có gì hay để xem, chúng ta đi.

Lý Thất Dạ xoay người đi ra ngoài, rời khỏi Đế các.

Ba người Thạch Tẩu khó khăn lấy lại tinh thần vội chạy theo. Lúc rời đi, ba người nhìn lại Đế Xung đặt trong tủ bát. Bọn họ không biết mảnh đồng tên Đế Xung có lai lịch gì nhưng mới rồi khi Đế Xung lao ra, lực lượng ba ngàn dịa thế giới khiến người rung động vô cùng. Bao tay như vậy tuyệt đối là vũ khí vô địch, nó có thể trấn sát vô số cường giả.

Vũ khí vô địch như thế lại bị một phàm nhân như Lý Thất Dạ điều khiển, có xu hướng nhận hắn làm chủ, rung động lòng người biết bao.

Khi rời khỏi Đế các, Hạ Trần ngoái đầu nhìn lại tấm biển gỗ treo ngoài cửa tiệm tạp hóa. Tấm biển gỗ treo hơi xéo, ban đầu làm người ta buồn cười, tiệm tạp hóa thế mà lấy cái tên bá khí như vậy.

Nhưng hiện tại Hạ Trần có tâm tình khác hẳn, gã cảm thấy Đế các rất thích hợp với tiệm tạp hóa này, không hề khiến người cảm thấy đột ngột.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Đế các, ba người Thạch Tẩu không còn lời nào để nói, bọn họ đều không biết nên nói cái gì. Đặc biệt là Thạch Tẩu, khi nhìn Lý Thất Dạ trở nên vô cùng kính sợ, cảm thấy hắn rất đáng sợ, gã không dám tới gần.

Nghĩ lại xem, gặp quận vương như Lương Nghĩa Hằng, Thiết Thụ Ông sư huynh của gã còn phải kính ba phần, Lý Thất Dạ dùng Đế Xung đập mặt Lương Nghĩa Hằng nát bấy. Đáng sợ hơn là từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không nhăn mày chút nào, như thể hắn giẫm chết một con kiến, thậm chí không bằng con kiến.

Cảnh tượng này rung động đạo tâm của Thạch Tẩu. Biết rõ Lương Nghĩa Hằng có lai lịch gì mà Lý Thất Dạ vẫn đập mặt gã, hoàn toàn hờ hững, nghĩa là hắn không thèm để Lương Nghĩa Hằng vào lòng, chẳng sợ gì Tây Đà quốc.

Nghĩ xem một phàm nhân không thèm để cương quốc tu sĩ vào mắt thì có tự tin cỡ nào, bá đạo biết bao?

Quan trọng hơn là Thạch Tẩu không cảm thấy Lý Thất Dạ làm vậy là ngông cuồng vô tri, đây thật sự không để đối phương vào trong mắt. Lòng Thạch Tẩu hốt hoảng, rốt cuộc Lý Thất Dạ có lai lịch gì?

Thạch Tẩu bỗng dưng Lý Thất Dạ sâu không lường được, khiến gã cực kỳ kính sợ. Người như vậy lỡ mà đối địch với hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Nhớ cảnh Lý Thất Dạ hung dữ đập nát mặt Lương Nghĩa Hằng, Thạch Tẩu rùng mình. Nếu gã chọc phải Lý Thất Dạ e rằng Lý Thất Dạ sẽ đập nát đầu gã trong một nốt nhạc.

Lúc này dù Lý Thất Dạ có là phàm nhân thì Thạch Tẩu không xem hắn như phàm nhân, gã nhìn hắn tựa mãnh thú hồng hoang.

Bề ngoài Lý Thất Dạ vô hại nhưng Thạch Tẩu xem hắn như mãnh thú nhe hàm răng nanh trắng phau, tùy thời nhào lên cắt đứt cổ hong người khác.

Thạch Tẩu ngưỡng mộ sư huynh cơ trí, sư huynh có thể nịnh được người như Lý Thất Dạ thì đúng là có trí tuệ lớn.

Về Trầm Hiểu San, nàng không suy nghĩ nhiều, thậm chí không ghi nhớ Lý Thất Dạ đập nát mặt Lương Nghĩa Hằng. Trong lòng Trầm Hiểu San chỉ có nam nhi đi đằng trước, nàng đi theo bên hắn, thường liếc trộm hắn, lòng tràn ngập ngọt ngào. Trầm Hiểu San cảm giác mình ngâm trong mật ong.

‘Nữ nhân của ta’, câu này làm Trầm Hiểu San nhớ hoài, trái tim bay bay, loại cảm giác này khiến nàng tựa như cả người bềnh bồng trên mây.

So ánh Thạch Tẩu kính sợ Lý Thất Dạ thì Hạ Trần trẻ tuổi hoạt bát hơn.

Hạ Trần lo lắng hỏi:

- Ngươi đập bể mặt Lương Nghĩa Hằng, lỡ Tây Đà quốc tính sổ lên đầu Thiết Thụ môn chúng ta thì sao? Lỡ Tây Đà quốc tìm Thiết Thụ môn xử lý thì sao?

Nghe câu này khiến tim Thạch Tẩu rớt cái bịch, nói rất có lý. Tuy bọn họ ở thành Tề Lâm nhưng trốn được hòa thương không trốn khỏi miếu, lỡ như Tây Đà quốc tính ân oán vào bọn họ thì Thiết Thụ môn sẽ bị Tây Đà quốc tiêu diệt.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, hiện tại hoàng đế Tây Đà quốc không anrh kiếm chuyện với Thiết Thụ môn các ngươi. Năm ngàn vạn Hỗn Độn thạch đủ làm Tây Đà quốc căng thẳng một thời gian, phải đào ba thước đất, gấp gáp bán tài sản, không rảnh kiếm Thiết Thụ môn các người.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy ba người Thạch Tẩu nhìn nhau, bọn họ chợt nhớ tới cái bình ngọc bị dập vỡ.

Nghĩ đến bình ngọc, người phản ứng lớn nhất là Hạ Trần. Gã rùng mình, may mắn người đập bể bình không phải gã, không thì bán Hạ Trần cũng chẳng đáng giá nhiều tiền như vậy.

Ngẫm lại bình ngọc mới nằm trong tay gã không lâu, dù biết chuyện đã qua nhưng Hạ Trần ngẫm lại còn thấy ợ, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Lý Thất Dạ đi thẳng tới trước, đi một lúc thì bọn họ quẹo vào con hẻm nhỏ. Ít người tới hẻm nhỏ này, hoàn cảnh xung quanh phức tạp.

Đi vào con hẻm rồi Lý Thất Dạ xoay người lại, chậm rãi nói.

- Được rồi, đã theo lâu như vậy, nên đi ra.

Lời Lý Thất Dạ nói làm đám người Thạch Tẩu sửng sốt, ba người quay lại mới thấy có một người từ sau theo đuôi bọn họ suốt chặng đường.

Thấy bị người bám theo, tim Thạch Tẩu rớt cái bịch. Vừa rồi Thạch Tẩu suy nghĩ vẩn vơ, không chú ý bị người bám đuôi. Trầm Hiểu San, Hạ Trần dù không có tâm sự thì với kinh nghiệm mỏng manh cũng sẽ không chú ý có người theo dõi.

Bị phát hiện, người theo dõi quang minh chính đại đi tới:

- Ha, cảnh giác dữ.

Đó là một thanh niên, mặc bộ đồ đầy tớ nhưng không phải phàm nhân mà là tu sĩ.

Thanh niên cười gian:

- Các huynh đệ, đã bị phát hiện rồi thì ra gặp khách nhân đi!

Từ căn nhà quanh ngõ hẻm ùa ra các bóng người. Khi đám người chui ra, bọn họ chậm rãi bao vây bốn người Lý Thất Dạ, muốn chặn lại đường đi.

Thấy nhiều người vây quanh, Thạch Tẩu, Trầm Hiểu San, Hạ Trần biến sắc mặt. Ba người chiếm các hướng bảo vệ Lý Thất Dạ vào giữa, vì hắn là người duy nhất không có đạo hạnh.

Khi đám người vây quanh, ánh mắt hung dữ nhìn đám người Lý Thất Dạ.