Đế Bá

Chương 2629: Nhân hiền đế hậu 2




Trong khoảnh khắc này ba người Cố Tôn, Nhân Hiền Đế Hậu, thanh long chiếm một góc thành hình tam giác. Cả ba kiềm chế nhau, ai ra tay trước sẽ bị công kích.

Nhân Hiền Đế Hậu mở miệng nói:

– Thả ngô nhi, tha cho ngươi khỏi chết!

Nhân Hiền Đế Hậu uy nghiêm vô thượng, có tư thế hiệu lệnh cửu thiên, cường giả như Cố Tôn cũng không lọt vào mắt nàng.

Cố Tôn không giận Nhân Hiền Đế Hậu, ngược lại cười tươi nhàn nhã nói:

– Đế Hậu, ta không có địch ý với Phi Tiên giáo các người, ta chỉ dùng phép khích tướng. Không dùng chút thủ đoạn e rằng Đế Hậu sẽ không xuất hiện. Đế Hậu đã hiện thân thì dễ bàn rồi, ta có thể thả đé tử, có thể giải độc Mâu Tiếu cho Phi Tiên giáo, ta chỉ có một điều kiện.

Ánh mắt Nhân Hiền Đế Hậu sắc bén:

– Chưa đến lượt ngươi bàn điều kiện với ta!

Mắt phượng lóe tia sáng, khí thế bức người, Đế Hậu trấn áp.

Nhân Hiền Đế Hậu nói:

– Hiện tại thả ngô nhi còn kịp, nếu không sẽ diệt Trấn Thiên Hải thành ngươi!

– Đế Hậu, đừng lãng phí thời gian của hai chúng ta.

Cố Tôn cười lắc đầu nói:

– Không thể phủ nhận Đế Hậu rất mạnh, ta đoán đếh ậu có thực lực đối kháng Tiên Đế, không chừng từ chỗ Cổ Minh có được thủ đoạn ngang ngửa Tiên Đế. Nhưng Cố Tôn ta không sợ Đế Hậu, ta từng tiếp xúc người khủng bố còn hơn đếh uậ chứ nói gì là Đế Hậu?

Nói đến đây con ngươi Cố Tôn co rút chậm rãi nói:

– Bây giờ Đế Hậu và ta ở trên một chiếc thuyền, Đế Hậu là người thông minh, biết ai là bằng hữu ai là kẻ thù. Hiện tại ta chỉ muốn hắn, những cái khác thuộc về Đế Hậu.

Nhân Hiền Đế Hậu liếc Lý Thất Dạ trong phong ấn, mắt phượng lóe tia sáng lạnh lộ ra sát khí đáng sợ. Nhân Hiền Đế Hậu biết người trong phong ấn là tồn tại thế nào, mục tiêu nàng theo đuổi cả đời là giết người như thế.

Nhân Hiền Đế Hậu lạnh lùng hỏi:

– Nếu ta không chịu thì sao?

– Thế thì Đế Hậu, kế hoạch các thời đại của Đế Hậu sẽ thành công dã tràng giỏi tre múc nước.

Cố Tôn cười nói:

– Đế Hậu không chỉ mất dì nhi nữ của mình còn sẽ bị đồ sát, Phi Tiên giáo các ngươi nhất định thành tro bụi. Nếu Đế Hậu muốn chơi cứng với ta thì được thôi, ta thả hắn, ta đứng về phía quân đoàn Thanh Long.

– Đừng nhìn ta với ánh mắt đó.

Khi mắt Nhân Hiền Đế Hậu long lên, Cố Tôn cười nói:

– Đúng vậy! Ta muốn mưu sát Âm Nha đại nhân, chuyện này hắn cũng biết rõ. Khi ta còn nhỏ xíu hắn đã biết ta trời sinh phản cốt, nên ta phản bội hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Bây giờ ta đứng bên cạnh hắn, dù hắn không tha thứ ta cũng chẳng sao, sớm muộn gì hắn sẽ giết ta.

– Nhưng, Đế Hậu đừng quên ta và Đế Hậu là người lạ, quan hệ của ta với đại nhân là sư đồ. Nếu chọn chết trong tay ai thì chắc chắn ta chọn chết trong tay hắn, ít ra quang vinh hơn trong tay Đế Hậu, nổi tiếng hơn. Cộng thêm nếu ta thả hắn ra đồ diệt dư nghiệt các ngươi, dù ta không tính là công thần nhưng ít ra có chỗ chôn.

Nói tới đây Cố Tôn cười lên, ung dung nói:

– Hiện tại Đế Hậu nên biết chọn thế nào đi? Đế Hậu nên chọn đứng về phía ta, hiện tại Đế Hậu nên ra tay ngăn nhóm quân đoàn Thanh Long lại tranh thủ thời gian cho ta chạy trốn. Hơn nữa đến lúc ta sẽ giải Thời Gian Trường Hà Phao cho bốn vị Đế Tử.

Mắt Nhân Hiền Đế Hậu hấp háy, nàng phải suy xét lời Cố Tôn nói.

Trấn Thế Chân Thần lạnh lùng nói:

– Ngươi tính toán giỏi thật.

Quân đoàn Thanh Long cùng lúc tỏa định hai mục tiêu Cố Tôn, Nhân Hiền Đế Hậu.

– Không dám, không dám, Chân Thần quá khen, đây đều là đại nhân dạy giỏi.

Cố Tôn cười nói:

– Tục ngữ nói rất hay, có gan mới làm giàu, muốn thành công thì phải mạo hiểm. Nói thật ra ta không quá tin tưởng hiện tại thành công, dù sao đại nhân là người tính toán vạn cổ. Nhưng mặc kệ có thật hay không ta đều liều một phen, Chân Thần thấy có đúng không?

Trên chiến trường giằng co, ba phe Cố Tôn, quân đoàn Thanh Long, Nhân Hiền Đế Hậu kiềm chế nhau. Nếu ai ra tay chắc chắn sẽ bị hai phe khác công kích.

– Đế Hậu, hiện tại không phải lúc do dự.

Cố Tôn chậm rãi nói:

– Đế Hậu muốn báo thù còn nhiều thời gian, chỉ cần còn về sau thì Đế Hậu suy xét làm sao truy sát ta cũng không muộn. Hiện tại Đế Hậu phải đánh lui kẻ địch, nếu không Đế Hậu chẳng còn lại gì. Nếu bây giờ Đế Hậu giúp ta một tay, giải vây cho ta thì Đế Hậu là bên thắng, có được nguyên Cửu Giới! Phi Tiên giáo các ngươi sẽ làm đế đừi đời, toàn Cửu Giới nằm ỏng tay Đế Hậu!

Cố Tôn nói cũng có lý. Nếu bây giờ Cố Tôn mang Lý Thất Dạ đi thì Nhân Hiền Đế Hậu là bên thắng thật sự, miễn nàng có thể đánh bại quân đoàn Thanh Long, một khi huyết thống Cổ Minh của họ mạnh lên, với nội tình Phi Tiên giáo thì Cửu Giới là vật trong túi bọn họ.

Nhân Hiền Đế Hậu không do dự gì nữa, nàng tiến lên một bước chặn quân đoàn Thanh Long. Trong khoảnh khắc này Nhân Hiền Đế Hậu lựa chọn, dù nàng không cách nào tự tay giết Âm Nha báo thù lớn nhưng ít ra nàng sẽ có được Cửu Giới!

Cố Tôn nở nụ cười từ từ lùi ra sau:

– Đây mới là lựa chọn thông minh, trí tuệ của Đế Hậu khiến ta phục sát đất.

Miễn Nhân Hiền Đế Hậu ngăn lại toàn bộ hỏa lực thì Cố Tôn sẽ có cơ hội bỏ chạy.

– Muốn đi?

thanh long ra tay, trường thương xé gió, thương quang chặt đứt trời sao. Uy lực một thương làm Hoành Kích Tiên Đế cũng hoảng sợ.

Nhân Hiền Đế Hậu quát to:

– Đừng vội càn rỡ!

Nhân Hiền Đế Hậu ngăn thanh long lại, khi nàng vừa ra tay thì sau lưng giương cánh ức vạn trượng. Cánh phong lại cánh cửa vạn giới, bùm một tiếng chặn thương từ thanh long.

Nhân Hiền Đế Hậu ngăn lại một thương vô địch của thanh long cực kỳ nhẹ nhàng, không hề khó khăn gì, từ đó thấy ra nàng cường đại, đáng sợ đến đâu.

Thấy Nhân Hiền Đế Hậu dũng mãnh tấn công không hề sợ hãi quân đoàn Thanh Long, Cố Tôn khen:

– Đế Hậu vô địch.

Cùng lúc đó, Cố Tôn bắt đầu thụt lùi kéo khoảng cách.

Cố Tôn để lại bong bóng phong ấn bốn Nhân Hiền Đế Tử, chỉ kéo bong bóng phong ấn Lý Thất Dạ thụt lùi. Cố Tôn giữ lời hứa với Nhân Hiền Đế Hậu, huống chi bốn Nhân Hiền Đế Tử chỉ là con tin, tác dụng không lớn. Mục đích của Cố Tôn đã hoàn thành thì bốn Nhân Hiền Đế Tử vô dụng.

Keng!

Thưng ngân vạn giới, quân đoàn Thanh Long nổi giận, trường thương chỉ vũ trụ, ánh sáng vàng tuôn ra từ khắp người, long tức cuồng bạo. Quân đoàn Thanh Long sắp nổi khùng, bọn họ phải đánh lui Nhân Hiền Đế Hậu với tốc độ nhanh nhất, cứu Lý Thất Dạ.

Ngay khi Cố Tôn định chạy trốn thì một thanh âm nhàn nhã vang lên:

– Không vội, không vội, mọi người gấp cái gì. Khó khăn lắm mới tụ hội với nhau, thời gian tốt dpdẹ như thế vội gì đánh nhau, vội vàng chạy trốn?

Cố Tôn vừa nghe đến thanh âm này thì hoảng sợ, mặt trắng bệch. Cố Tôn sớm chuẩn bị đường chạy trốn, khi gã đã chạy thì không ai tìm thấy được. Cố Tôn sẽ tốn ở nơi không ai tìm ra.

Nhưng Cố Tôn chưa kịp tốn đã bị người chặn đường, thấy người đó khiến gã biến sắc mặt, nhìn hướng bong bóng.