Đế Bá

Chương 2509: Uy danh hung nhân 1




Lời vừa rồi do thanh niên bình thường này nói ra, đương nhiên, thanh niên và gã sai vặt không phải người khác, chính là Lý Thất Dạ cùng Khổng Tước Minh Vương.

Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn không muốn quan tâm tới chuyện lông gà vỏ tỏi của những thanh niên này, nhưng mà Dư Ngọc Liên muốn thay mặt Dư gia thuần phục Phi Tiên Giáo, đây cũng không phải việc nhỏ.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, bọn họ cũng kỳ quái, thanh niên này là ai, sao dám nói ra lời này.

Trên thực tế trong khoảng thời gian ngắn, không ít người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có ai nhận ra Lý Thất Dạ, càng không có ai biết lai lịch của thanh niên trước mặt.

Trên thực tế, nhìn thấy Lý Thất Dạ bình thường không có gì lạ, rất nhiều người không đặt hắn vào trong mắt.

Dư Ngọc Liên vốn định mượn Lâm Hạo biểu đạt yêu thương với ý trung nhân của mình, hiện tại bị tiểu bối không có thanh danh phá hoại, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Chuyện Dư gia, không cần người ngoài xen vào!

Lý Thất Dạ đi đến, nhìn Dư Ngọc Liên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Tên tuổi anh hùng của tổ tiên các ngươi, hiện tại bị hủy trong tay đám tiểu bối ngu xuẩn rồi.

Sắc mặt Dư Ngọc Liên đại biến, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nàng lạnh giọng nói:

- Ngươi là người phương nào, dám nói lời không biết ngượng!

- Công chúa, không cần hỏi hắn là người phương nào, dám dõng dạc với công chúa, ra tay giáo huấn là được, ta sẽ giúp công chúa xả ác khí này, giáo huấn tiểu bối vô tri.

Lâm Hạo lập tức nhìn Dư Ngọc Liên nói ra.

Với tư cách là đệ tử Phi Tiên Giáo, hắn không sợ là địch với bất cứ kẻ nào trong thiên hạ.

- Cần gì công chúa cùng Lâm công tử ra tay, tiểu bối vô danh này không đáng hai vị ra tay đâu, đây là hoen ố tay của hai vị.

Lúc này, Mộc Trác Yêu thành Khổng Tước hoàng tử nhảy ra, cố tình nịnh bợ Dư Ngọc Liên cùng Lâm Hạo, chỉ vào Lý Thất Dạ quát to:

- Tiểu tử, dám bất kính với công tử, tội đáng chết vạn lần, ra tay đi, trong vòng một chiêu ta sẽ đánh ngươi nằm sấp, cắt tay chân ngươi xuống.

Khổng Tước hoàng tử nhảy ra chỉ vào Lý Thất Dạ quát to một câu, Khổng Tước Minh Vương hóa thân thành gã sai vặt cười thầm, lắc đầu, loại người này người hoàn toàn không biết kẻ địch của mình là ai, đúng là đồ không biết sống chết.

Thấy Khổng Tước hoàng tử nhảy ra, Lý Thất Dạ tươi cười, cũng không nóng nảy, vừa cười vừa nói:

- Ngươi tên gì?

- Bổn công tử chính là Khổng Tước hoàng tử Mộc Trác Yêu thành!

Khổng Tước hoàng tử cười lạnh một tiếng, hắn báo ra danh hào của mình đầy tự đắc, dù sao, hắn tại Bắc Uông Dương cũng có danh khí không nhỏ.

- Khổng Tước hoàng tử?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, sau đó Khổng Tước Minh Vương ở bên cạnh nói ra:

- Một con gà rừng thành tinh cũng dám xưng là Khổng Tước, quá bôi nhọ hai chữ Khổng Tước này rồi!

Khổng Tước hoàng tử nghe Lý Thất Dạ châm chọc, lập tức đỏ mặt, hắn không nguyện ý nghe người ta nói về xuất thân của mình nhất, đối với hắn mà nói, gà rừng tinh thành đạo, trong lòng của hắn đầy tự ti, hiện tại Lý Thất Dạ nói rõ ra, hắn quê quá hóa khùng, quát:

- Tiểu súc sanh, tới nhận lấy cái chết, một chiêu trảm ngươi.

Đám tu sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh đứng nhìn, mỉm cười xem náo nhiệt, về phần Dư Ngọc Liên cùng Lâm Hạo, bọn họ hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này.

- Vả miệng đi!

Lý Thất Dạ chẳng muốn nhiều Khổng Tước hoàng tử nhiều, phân phó Khổng Tước Minh Vương bên người.

Ba, ba, ba...

Lý Thất Dạ vừa nói xong, Khổng Tước Minh Vương lập tức ra tay, Khổng Tước hoàng tử đạo hạnh mặc dù không tệ, nhưng mà trước mặt người như Khổng Tước Minh Vương vẫn còn kém quá xa, nháy mắt đã bị Khổng Tước Minh Vương tát hơn mười tát.

Trong khoảng thời gian ngắn, đôi má Khổng Tước hoàng tử đỏ bừng, khóe miệng chảy máu tươi, hắn bị tát choáng váng đầu óc, thời điểm khôi phục tinh thần, khóe miệng chảy máu tươi, cả hàm răng rơi xuống.

Khổng Tước Minh Vương vừa ra tay đã đánh nát hàm răng của hắn, đây là do Khổng Tước Minh Vương hạ thủ lưu tình, nếu không Khổng Tước Minh Vương đã bị giết.

- Tiểu súc sanh, ta muốn giết ngươi!

Lúc này Khổng Tước hoàng tử tức giận gào lên, hào quang phóng lên trời, sau lưng có mấy trăm lưỡi đao sắc bén xuất hiện, những lưỡi dao sắc bén này giống như mũi tên, tốc độ cực nhanh, kình lực mười phần, lập tức bao phủ Khổng Tước Minh Vương.

"Phanh" một tiếng thật lớn, Khổng Tước Minh Vương vừa ra tay đã đánh nát tất cả lưỡi đao, "Ba" một tiếng thật lớn, bàn tay của Khổng Tước Minh Vương lập tức bắt lấy Khổng Tước hoàng tử.

Chỉ nghe tiếng "Ah" thật lớn, Khổng Tước Minh Vương vừa dùng lực đã bóp Khổng Tước hoàng tử biến trở lại đạo thân, chân thân con gà rừng hiện ra trước mặt mọi người, con gà này lông vũ vô cùng hoa lệ, lúc này bị Khổng Tước Minh Vương cầm trong tay, không ngừng kêu loạn.

- Công tử, xử trí như thế nào?

Khổng Tước Minh Vương nhìn Lý Thất Dạ hỏi thăm.

Lúc này sinh tử của Khổng Tước hoàng tử chỉ bằng một câu của Lý Thất Dạ.

- Tiểu bối mà thôi, ta chẳng muốn giết hắn.

Lý Thất Dạ cũng không thèm nhìn Khổng Tước hoàng tử, nhàn nhạt nói.

"Phanh" một tiếng, Khổng Tước Minh Vương tiện tay ném Khổng Tước hoàng tử xuống đất, thân gà máu tươi lênh láng, thật vất vả, Khổng Tước hoàng tử cái khôi phục hình người.

Lúc này Khổng Tước hoàng tử sợ tới mức gục tại chỗ, sợ hãi tới mức không dám đứng lên.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người biến sắc, kể cả Dư Ngọc Liên cùng Lâm Hạo thế hệ trẻ, đạo hạnh của Khổng Tước hoàng tử không kém, nhưng mà, bây giờ bị đánh bại chỉ trong một chiêu, muốn giết hắn dễ dàng như bóp chết con kiến.

Đáng sợ hơn là, ra tay chỉ là một gã sai vặt mà thôi, làm chủ nhân, thanh niên vô cùng bình thường trước mặt này đáng sợ như thế nào?

Lúc này cho dù là Dư Ngọc Liên cùng Lâm Hạo cũng biến sắc, bọn họ cũng là người biết hàng, biết rõ cao thủ thâm tàng bất lộ, một tên sai vặt đã thế, chủ nhân mạnh thế nào?

- Ngươi là người phương nào?

Sau đó Dư Ngọc Liên cùng Lâm Hạo sợ hãi kêu to một tiếng, nhưng mà bọn họ vẫn xuất thân từ đại giáo vô địch, vẫn có thể vững vàng, Dư Ngọc Liên lạnh lùng hỏi.

- Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn Dư Ngọc Liên, nhàn nhạt nói.

- Đệ nhất hung nhân ——

Thời điểm nghe cái tên này, không biết là ai lên tiếng, trong một chớp mắt, sắc mặt mọi người ở đây tái nhợt, rất nhiều người không ngừng lui bước, trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh Lý Thất Dạ xuất hiện khoảng đất trống rất rộng.

Cho dù Dư Ngọc Liên, Lâm Hạo xuất thân đại giáo vô địch cũng phải lui bước.

Đệ nhất hung nhân, cái tên này thiên hạ đều biết, cái tên Lý Thất Dạ có thể có kẻ không biết, nhưng mà đệ nhất hung nhân, người nào không biết, người nào không hiểu?

Diệt Đạp Không Sơn, tàn sát Thanh Huyền cổ quốc, lưu đày Phi Tiên Giáo, chiến tích vô song, dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời, uy danh hiển hách, có thể nói người trong Nhân Hoàng Giới nghe qua hung danh của đệ nhất hung nhân đều sợ hãi lùi bước.

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người nơi đây hít khí lạnh, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Thất Dạ, hai chân của bọn họ không ngừng run rẩy.