Đế Bá

Chương 2485: Dọa phá gan 1




Nhìn thấy Lý Thất Dạ tới gần, Dư Triển bị dọa phải lùi bước, nhưng mà hắn cũng tăng thêm lòng dũng cảm, hắn hít sâu một hơi, đứng thẳng người lên rồi thét to:

- Tiểu tử, ngươi đúng là khó lường, rất mạnh, nhưng mà, tại Bắc Uông Dương này ngươi chớ hung hăng càn quấy, Dư gia ta muốn ngươi chết, ngươi không sống nổi.

- Thật sự là ngu xuẩn.

Lý Thất Dạ lập tức xuất hiện trước mặt Dư Triển, lắc đầu, nói ra:

- Mặt mũi Dư gia đã bị loại ngu xuẩn như ngươi làm mất hết rồi.

Đột nhiên Lý Thất Dạ đứng ở trước mặt mình, việc này làm Dư Triển chấn động, lập tức lui về phía sau, nhưng lúc này đã trễ rồi, "Phanh" một tiếng, hắn lập tức bị Lý Thất Dạ đạp bay ra khỏi thuyền.

Sau khi bị Lý Thất Dạ đá một cái, sắc mặt Dư Triển đỏ lên, cho dù hắn dốc sức liều mạng muốn phản kháng cũng không thể nhúc nhích chút nào, chân của Lý Thất Dạ giống như ngàn vạn ngọn núi chồng lên nhau, căn bản không cách nào nhúc nhích được.

- Một con kiến hôi mà thôi, cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt ta.

Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn hắn một lần, nói:

- Cũng không dùng nước tiểu soi mặt của mình, loại ngu xuẩn như ngươi có thể tự xưng là đệ tử Dư gia sao? Đệ tử Dư gia có bộ dáng như ngươi, như vậy tổ tiên mất hết mặt mũi rồi.

- Ta chính là đệ tử Dư gia!

Dư Triển vốn bị Lý Thất Dạ dọa phá gan, vừa nhắc tới lão tổ tông, dũng khí của hắn bành trướng, hắn nghiêm mặt nhìn Lý Thất Dạ kêu to:

- Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh thì đụng ta thử xem, xem ngươi chết như thế nào! Mặc kệ ngươi mạnh bao nhiêu, mặc kệ chỗ dựa sau lưng ngươi mạnh thế nào, nhưng, ngươi dám động tới ta, Dư gia sẽ báo thù, cho dù sư phụ ngươi là Thần Hoàng, lão tổ mẫu nhà ta cũng ra tay tiêu diệt.

Nói đến đây, Dư Triển tăng thêm dũng khí, bởi vì lão tổ mẫu trong suy nghĩ của hắn là tồn tại vô địch cửu thiên thập địa, ai có thể địch!

- Dư thái quân dã xuất tử quan rồi sao?

Nghe được Dư Triển nói thế, cho dù là Khổng Tước Minh Vương cũng chấn động, mặc dù nói nàng cho tới bây giờ chưa gặp qua Dư thái quân, nhưng mà truyền kỳ của Dư thái quân này nàng đã nghe nói qua, trên thực tế tại Bắc Uông Dương có rất nhiều người nói.

- Đúng vậy.

Lúc này Dư Triển có vài phần đắc ý, nói ra:

- Lão tổ mẫu của ta đã sống hai đời, ở kiếp này lão nhân gia chắc chắn quét ngang cửu thiên thập địa, ai dám động vào đệ tử Dư gia, lão tổ tông sẽ diệt môn ngay lập tức.

Nói đến đây, Dư Triển cảm thấy kiêu ngạo. Trên thực tế, Dư Triển cũng chưa từng gặp qua lão tổ tông, nhưng mà hắn từ khi còn bé đã nghe câu chuyện của lão tổ tông lớn lên, từ nhỏ đã lấy lão tổ tông làm kiêu ngạo.

Từ khi hắn lớn lên, cho dù đi tới Trấn Thiên Hải thành, đối mặt với đại môn phái mạnh nhất Bắc Uông Dương, cho dù là nhân vật cấp trưởng lão, nói tới lão tổ tông của mình, Dư phủ Dư thái quân, trưởng lão Trấn Thiên Hải thành vẫn cung kính, thậm chí là chỉnh quần áo, thập phần cung kính, lúc này mới dám nói về lão tổ tông của mình.

Cũng bởi vì có ảnh hưởng như vậy, trong suy nghĩ của Dư Triển, lão tổ tông của hắn là tồn tại vô dịch, tại Bắc Uông Dương, nói tới Dư gia Dư thái quân, bất kể là ai đều phải cho ba phần tình cảm.

Cho nên khi Dư Triển ra ngoài, chỉ cần hắn mang Dư thái quân ra, bất kể là ai đều phải cho tình cảm, không ai dám chọc vào Dư gia.

Trên thực tế cũng đúng vậy, nghe được Dư thái quân còn sống, Khổng Tước Minh Vương cũng chấn động, Dư thái quân uy danh thật sự là quá lớn, tại Bắc Uông Dương đã từng có Thần Hoàng thế hê trước đã từng nói qua, nếu như tại Bắc Uông Dương có tồn tại hai thế vô địch, như vậy hẳn là Trấn Thiên Hải thành Cố Tôn và Dư thái quân!

Trước đó, Khổng Tước Minh Vương từng nghe nói, Dư thái quân thọ nguyên sắp hết, bế tử quan, tất cả mọi người cho rằng Dư thái quân đã tọa hóa, thật không ngờ, Dư thái quân vậy mà còn sống tới bây giờ, thật sự là làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

- Dư thái quân.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói, nghe được cái tên này, nội tâm của hắn cảm khái.

- Đúng vậy, chính là lão tổ mẫu của ta.

Dư Triển lớn tiếng nói:

- Có bản lĩnh ngươi đụng vào ta thử xem, lão tổ mẫu của ta xuất quan, không quản ngươi chạy tới chân trời góc biển, đều phải chém giết ngươi.

Khổng Tước Minh Vương há miệng muốn nói, nhưng nàng vẫn im lặng, Khổng Tước Minh Vương vốn muốn cầu tình cho Dư Triển, dù sao đối mặt Cố Tôn nhất mạch, nàng đã khó mà chèo chống được, nếu như lại chọc Dư gia, như vậy sẽ bất lợi cho thành Minh Châu.

Nhưng Khổng Tước Minh Vương cũng hiểu, Dư Triển tiếp tục không có chừng mực như thế, Lý Thất Dạ thực muốn giết hắn, ai cầu tình cũng vô dụng, đệ nhất hung nhân sợ ai chưa? Ngay cả Thần Hoàng của Phi Tiên Giáo cũng giết không tha, giết đối thủ như giết chó, đám người khác có là cái gì chứ?

Răng rắc ——

Dư Triển vừa mới dứt lời, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, tiếng "Ah ——" thê thảm vang vọng bầu trời, máu tươi nhuộm đỏ boong tàu.

Lý Thất Dạ chỉ đạp xuống một cước, hai chân của Dư Triển bị giẫm nát, Dư Triển đau tới mức hét thảm thiết.

- Ngươi ——

Dư Triển đau tới mức tỉnh táo lại, vừa sợ vừa giận, hắn lập tức kêu to, trong lúc bình thường cứ mang lão tổ mẫu ra, không biết bao nhiêu người sợ hãi sắc mặt tái nhợt, hắn cho rằng mang lão tỏ mẫu ra sẽ hù sợ Lý Thất Dạ, sẽ lập tức thả mình ra, nhưng mà Lý Thất Dạ không chỉ không thả hắn, còn đạp gãy hai chân hắn.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc...

Thời điểm Dư Triển sợ hãi, lúc này từng tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, Lý Thất Dạ không chỉ giẫm gãy hai chân của hắn, lúc này chân Lý Thất Dạ nghiền qua, xương chân Dư Triển tan nát.

Ah ——

Dư Triển kêu thảm thiết kinh thiên, đau tới mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hắn được nuông chiều từ bé, có bao giờ ăn đau khổ thế này đâu?

- Ngươi ——

Thật vất vả nhịn đau, hắn khôi phục tâm thần, Dư Triển hét lớn.

Răng rắc ——

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, vào thời điểm này, Lý Thất Dạ lại một cước giẫm lên cổ tay Dư Triển.

- Không ——

Tiếng kêu thê lương thảm thiết làm người ta sởn hết gai ốc,, tay đứt ruột xót, bàn tay bị giẫm nát thì đau đớn có thể nghĩ, gương mặt Dư Triển lập tức vặn vẹo, đau đến mức hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

- Tiểu súc sanh, ta, ta, ta muốn giết ngươi ——

Thật vất vả, Dư Triển khôi phục tinh thần lại.

Răng rắc ——

Lại có tiếng xương đứt gãy vang lên, Lý Thất Dạ lại giâm, cái giẫm này Dư Triển cũng run rẩy, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Qua một hồi lâu, Dư Triển kêu thảm thiết mới từ từ khôi phục bình thường, vào giờ phút này, Dư Triển đã sợ rồi, hắn không dám hét, cũng không dám hung hăng càn quấy.

Khổng Tước Minh Vương nhìn thấy cảnh này thì cười khổ không thôi, ác nhân có ác nhân trị, người khác không muốn đi chọc vào Dư gia, nhưng mà gặp phải đệ nhất hung nhân, Dư Triển là đệ tử thế gia ương ngạnh cũng cảm thấy không may.

Lý Thất Dạ nhìn qua Dư Triển đau tới mức hư thoát, thần thái lãnh đạm, nhàn nhạt nói: