Đế Bá

Chương 2210: Từ biệt (2)




- Lý huynh, nước biếc chảy dài, hôm nay từ biệt, ngày khác sẽ có thời điểm gặp lại.

Thuần Dương Tử cười cười, nhìn qua Lý Thất Dạ ôm quyền cáo từ.

- Hy vọng có ngày gặp lại!

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Cuối cùng nhất Thuần Dương Tử cũng cáo từ Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi, Trầm Hải Thần Vương cũng cáo từ Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi, hắn cao ngạo không đi nhìn Lý Thất Dạ, hắn chính là cao ngạo như thế, hắn nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, sẽ không để ý hắn.

Đối với tư thái Trầm Hải Thần Vương cao ngạo như thế, Lý Thất Dạ cũng không đặt trong lòng, chỉ cười cười mà thôi.

Cuối cùng nhất, cốt thuyền chậm rãi rời khỏi hồ nước, tiến nhanh vào đại lục, phiêu bạt trên không.

Nhìn qua Lý Thất Dạ đi xa, tất cả mọi người không khỏi buông lỏng một hơi, cũng có người tiếc nuối, nói ra:

- Đáng tiếc, không thể đấu với Mộng Trấn Thiên một trận, thật sự là quá đáng tiếc.

- Sẽ, Mộng Trấn Thiên xuất quan, chỉ sợ hắn sẽ đi tìm Lý Thất Dạ báo thù, chỉ cần tất cả mọi người vẫn còn ở Cốt Hải, một trận chiến này là không tránh khỏi.

Có người nhìn qua đỉnh núi của Mộng Trấn Thiên.

Đỉnh núi này ẩn ẩn có tiên khí lượn lờ, không hề nghi ngờ, Mộng Trấn Thiên vẫn đang ngộ đạo, hắn vẫn không có xuất quan.

Sau khi cốt thuyền của Lý Thất Dạ rời đi, tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, vào thời điểm này tất cả ánh mắt nhìn qua tháp bát giác, trong khoảng thời gian ngắn, không ít người kích động, thậm chí nghĩ đi thử.

Nhưng mà vào thời điểm này, người nơi đây không dễ dàng vọng động, ánh mắt rất nhiều người rơi vào trên người Tốc Đạo Thiên Thần.

Cửa vào là Tốc Đạo Thiên Thần chiếm cứ đầu tiên, tuy sau đó hắn tặng cho Lý Thất Dạ, nhưng hiện tại Lý Thất Dạ đi, theo lý mà nói, đi vào đầu tiên là Tốc Đạo Thiên Thần.

Đương nhiên trong thế giới tu sĩ mạnh được yếu thua, cho tới bây giờ không có đạo lý, hiện tại đột nhiên nói lý, đó là vì Tốc Đạo Thiên Thần quá cường đại, người ở đây chỉ sợ không ai dám là địch với Tốc Đạo Thiên Thần, cho nên thời điểm này, Tốc Đạo Thiên Thần chưa rời đi thì không ai dám tranh đoạt.

Tốc Đạo Thiên Thần nhìn qua tháp bát giác, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn không có lựa chọn đi vào, mà là quay người rời khỏi, trong nháy mắt phiêu nhiên mà đi.

Tốc Đạo Thiên Thần một người như thế, tuyệt đối không phải tự coi nhẹ mình, hắn tuyệt đối là thiên tài khó lường, quản chi tương lai sẽ quyết đấu Mộng Trấn Thiên, Tốc Đạo Thiên Thần hắn vẫn có tự tin, chỉ cần một lần nữa cho hắn thêm vài năm, hắn sẽ đuổi theo Mộng Trấn Thiên.

Nhưng mà hiện tại hắn hiêu rmifnh và Mộng Trấn Thiên có khoảng cách không nhỏ, càng làm cho nội tâm Tốc Đạo Thiên Thần cảm thấy hít thở không thông không phải Mộng Trấn Thiên, mà là Lý Thất Dạ.

Đối với Tốc Đạo Thiên Thần mà nói, hắn tự nhận khoảng cách giữa hắn và Mộng Trấn Thiên là có thể thấy được, nhưng mà Lý Thất Dạ hắn hoàn toàn nhìn không thấu, hắn căn bản là không cách nào biết rõ thực lực chân chính của Lý Thất Dạ, hắn không cách nào nhìn thấu Lý Thất Dạ.

Đồng thời nhìn thấy Thuần Dương Tử, chuyện này làm Tốc Đạo Thiên Thần cảm khái rất lớn, gần đây hắn tự cho mình rất cao, không thừa nhận cũng không được, Thiên Linh Giới đúng là tàng long ngọa hổ, người như Thuần Dương Tử đi Thương Thiên Đạo, như vậy tương lai tuyệt đối là cường địch với hắn.

Lúc này Tốc Đạo Thiên Thần mang theo buồn bực rời đi, hắn biết rõ mình còn có con đường rất dài cần đi, hắn phải cố gắng hơn mới được.

Sau khi Tốc Đạo Thiên Thần rời khỏi, lúc này tất cả mọi người kích động, tranh giành đi lên tế đàn, tất cả mọi người muốn thử xem có thể vào tháp bát giác hay không.

Cốt thuyền phiêu bạt không trung, lúc này Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hai nàng dùng ánh mắt đói khát nhìn qua Lý Thất Dạ, các nàng đều là mỹ nữ tuyệt thế, trong lúc này ánh mắt các nàng như vậy càng trở nên hấp dẫn, tuyệt đối làm người ta mê hồn.

- Tốt, không cần nhìn ta như vậy.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, tiện tay ném bạch cốt cho các nàng, nói ra:

- Đây chính là Truy Phong Kích của Vô Cấu Tam Tông các ngươi, các ngươi hảo hảo đảm bảo đi, về sau lại đánh mất như thế, muốn tìm về sẽ không dễ dàng đâu.

Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hai người tiếp nhận bạch cốt, sau đó các nàng cẩn thận quan sát bạch cốt, không khỏi kinh hỉ nói:

- Là thực, rốt cục tìm trở về!

Lúc này các nàng kích động không phải vì chính mình, bao nhiêu năm, Vô Cấu Tam Tông vẫn muốn tìm "Truy Phong Kích" trở về, nhưng mà vẫn không thể thực hiện, hôm nay chuyện này đã được thực hiện, vậy cũng cảm thấy liệt tổ liệt tông có linh.

- Truy Phong Kích!

Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên các nàng cũng vuốt ve bạch cốt này, các nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, "Truy Phong Kích" lại do sư tỷ muội các nàng mang về.

- Đa tạ công tử gia!

Liễu Như Yên không bị cản trở, dưới sự hưng phấn hôn Lý Thất Dạ thật sâu.

- Đây là chiế tiện nghi của ta sao?

Bị Liễu Như Yên hôn như thế, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Liễu Như Yên hờn dỗi một tiếng, mắt đẹp như tơ, cười khẽ nói:

- Xem như ta chiếm tiện nghi, công tử gia cũng có thể chiếm tiện nghi của ta mà.

So với Liễu Như Yên không bị cản trở, Trác Kiếm Thi hàm súc hơn rất nhiều, thật vất vả, nàng thu hồi cảm xúc hưng phấn, nhìn qua Lý Thất Dạ cáo từ, nói ra:

- Công tử có đại ân với Vô Cấu Tam Tông chúng ta, Vô Cấu Tam Tông chúng ta nhiều thế hệ không quên, ân nàyVô Cấu Tam Tông vĩnh viễn ghi nhớ, mong ngày nào đó có thể báo đáp công tử.

Nhìn qua Trác Kiếm Thi ba phần khí tức thiếu phụ, bảy phần ưu nhã, Lý Thất Dạ cười to lên, nói:

- Báo ân thì thôi, tương lai quá xa xôi, về sau chuyện gì xảy ra ai biết được. Nếu như ngươi thật có lòng báo đáp, cũng nên sư muội của ngươi, tới hôn ta đi, ta không ngại bị chiếm tiện nghi đâu.

Lý Thất Dạ vốn chỉ nói đùa, sắc mặt Trác Kiếm Thi đỏ bừng, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.

- Ơ, công tử gia, đúng là không nhìn ra ngươi nhân vật tuyệt thế lại nói như vậy, đối với vợ người khác có suy nghĩ không an phận a.

Liễu Như Yên cười rộ lên, trêu chọc nói ra. Sau đó nhìn qua Lý Thất Dạ cùng Trác Kiếm Thi.

- Nhân sinh trên đời nha, chắc chắn sẽ có một ít chuyện vui.

Lý Thất Dạ sẽ không để ý Liễu Như Yên nói cái gì, cười rộ lên.

- Sư tỷ, sợ cái gì, dù sao ngươi đều bất cứ giá nào, tâm tư muốn gả cho hắn đã có, còn sợ hôn hay sao?

Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ, nói ra:

- Thực có một ngày, hắn trở thành Tiên Đế, đúng là ngươi chiếm tiện nghi của hắn đấy. Thế gian, không phải ai cũng có tư cách hôn Tiên Đế.

Đối với Liễu Như Yên lớn mật, Lý Thất Dạ có chút dở khóc dở cười, ma nữ này cái gì cũng dám nói, nhưng mà nàng cũng là người cảm tính, dám yêu dám hận.

Bị Liễu Như Yên trêu chọc như thế, sắc mặt Trác Kiếm Thi đỏ bừng hơn nữa, giống như chân trời chiều, nàng gần đây hào phóng tự nhiên, ưu nhã nhã nhặn lịch sự, lúc này cúi đầu xuống.