Đế Bá

Chương 215: Ma căn dưới mặt đất (3)




- Đây là quái vật gì...

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người không khỏi sởn hết cả gai ốc!

Xùy, xùy, xùy. . .

Ở trong nháy mắt, từng rễ cây từ dưới đất xông ra, công hướng các tu sĩ khác.

- Yêu nghiệt...

Rốt cục, có Vương Hầu ra tay, Vương Hầu như sóng cuồng, Thần Mang ép diệt hết thảy, ở trong chớp mắt, đồ diệt một đầu lại một đầu rễ cây. Nhưng mà, rễ cây này so với bọn hắn tưởng tượng còn muốn đáng sợ, coi như là đem bọn nó chặt đứt, cũng như cũ còn có thể đào tẩu, thoáng cái thoát xuống dưới đất, chỉ có đem bọn nó nghiền nát, mới xem như chân chính giết chết rễ cây.

- A...

Trong lúc nhất thời, ở bên trong địa động rắc rối phức tạp tiếng kêu thảm thiết nhấp nhô không ngừng, nhao nhao có tu sĩ gặp nạn, không ít tu sĩ bị sợi rễ cây đâm vào thể nội, bị hút khô máu tươi.

- Oanh....

Vào lúc này, cường giả ra tay, đặc biệt là Vương Hầu ra tay, bá đạo vô cùng, một lần lại một lần ép diệt sợi rễ cây tập kích.

Cường đại nhất vẫn là Thanh Huyền Thiên Tử, chỉ thấy hắn là thanh khí cuồn cuộn, quét ngang địa phương hắn đi qua, chỉ cần là chỗ bị thanh khí quét ngang qua, bất luận rễ cây thô to cỡ nào cũng vì đó nhượng bộ lui binh.

- Thanh Huyền Đế khí...

Nhìn thấy khí tức mạnh mẽ như vậy, để rất nhiều tu sĩ theo ở phía sau cũng không khỏi trở nên động dung, theo sát ở đằng sau Thanh Huyền cố quốc, có Thanh Huyền Thiên Tử mở đường, đó là trở nên càng thêm an toàn.

- Mở...

Thánh Thiên Đạo Tử cũng không yếu thế, hắn hoành hành đầy đất trong động, một lần lại một lần ép diệt sợi rễ cây đột kích!

- Giết...

Trong một tiếng hét lớn, ở dưới mặt đất bao la, thanh âm sát phạt, tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng hoan hô đạt được bảo vật, xen lẫn thành một mảnh.

Có thể nói, càng là chỗ địa động sâu, sợi rễ cây công kích là càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều tu sĩ gặp nạn, nhưng mà, rất nhiều đại giáo cương quốc vẫn lao tới chỗ sâu, đối với bọn hắn mà nói, nơi này kỳ thảo dị thụ, bảo kim Thần thạch thật sự là quá tràn ngập dụ dỗ, huống chi, còn không có nhìn thấy chư thần bảo tàng, chỉ sợ bất luận là ai cũng sẽ không xem thường từ bỏ.

Ở dưới mảnh đất này, vậy mà đào ra nhiều kỳ thảo dị thụ, bảo kim Thần thạch như vậy, khiến tất cả tu sĩ càng tin chỗ này có chư thần bảo tàng trong truyền thuyết!

Lý Thất Dạ nhận định phương hướng đi vào, ở trên đường cũng cùng môn phái khác đồng dạng, gặp sợi rễ cây tập kích, nhưng mà, đối với Lý Thất Dạ mà nói, đó cũng không phải vấn đề.

- Phốc...

Đột nhiên, có sợi rễ to bằng cánh tay lớn đột nhiên từ trong đất bùn chui ra, tốc độ tựa như tia chớp đâm về Lý Thất Dạ.

Sợi rễ cây tốc độ nhanh, tốc độ của Lý Thất Dạ càng nhanh hơn, thoáng cái bắt lấy sợi rễ cây đâm tới này, thoáng cái quấn ở phía trên bàn tay. Đáng sợ là, những sợi rễ cây này bị nắm chặt, vậy mà lại sinh trưởng ra từng cái rễ cây tinh tế, giống như châm đâm về làn da của Lý Thất Dạ, muốn đâm nhập trong cơ thể Lý Thất Dạ.

Trấn Ngục Thần Thể vừa ra, chắc chắn vô cùng, rễ cây căn bản là không đâm vào được, Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng, ra tay kéo một phát, hắn một tay kéo, là khủng bố bực nào.

Oanh... oanh... oanh... thoáng cái, rễ cây thật dài này lại bị sống sờ sờ xé xuống, sợi rễ cây này rất dài rất dài, mỗi lần bị Lý Thất Dạ kéo xuống, như là linh xà quấn về Lý Thất Dạ, thoáng cái đem Lý Thất Dạ ba tầng trong ba tầng ngoài cuốn lấy rậm rạp chằng chịt.

- Lăn....

Thân thể Lý Thất Dạ nhẹ đong đưa, Trấn Ngục Thần Thể nặng ức vạn quân, chỉ cần chợt nhẹ đong đưa trọng lượng cũng có thể đủ nghiền nát hết thảy, rễ cây quấn ở trên người hắn thoáng cái cắt thành vô số đoạn nhánh, những đoạn nhánh đứt gãy này lại còn biết vặn vẹo, muốn đào đất.

Mà Lý Thất Dạ mệnh cung vừa ra, Côn Bằng vọt lên, chỉ thấy Côn Bằng há miệng, như là cự kình uống biển, dễ dàng đem tất cả đoạn nhánh nuốt vào, đế uy của công pháp "Côn Bằng Lục Biến" dễ dàng đem tất cả đoạn nhánh nghiền nát.

So sánh với Lý Thất Dạ, Lý Sương Nhan đơn giản liền là tiên tử lạc phàm, Vô Cấu thể của nàng vừa ra, tựa như là Thánh Liên nở rộ, quang mang thần thánh phun ra nuốt vào không hết, từng đạo từng đạo rễ cây mặc dù là muốn đâm về Lý Sương Nhan, nhưng mà, lại không cách nào tới gần, thậm chí khí tức trên thân Lý Sương Nhan, còn khiến chúng nó kiêng kị!

Nhưng vào lúc này, Lý Sương Nhan một kiếm ra tay, vương giả hoành không, kiếm mang đảo qua, từng cái sợi rễ cây bị trảm.

Đơn giản nhất trực tiếp nhất vẫn là Ngưu Phấn, hắn núp ở bên trong cự xác, cự xác hắn là có lai lịch lớn, cứng rắn bất khả tư nghị, sợi rễ cây căn bản là không đâm vào được, Ngưu Phấn trực tiếp hướng chỗ càng sâu trong địa động lăn đi, tựa như là một khỏa cự thạch, trực tiếp ở trên sợi rễ cây ép qua, trực tiếp nghiền nát.

Xùy... xùy... xùy....

Theo Lý Thất Dạ đi vào càng sâu, sợi rễ cây công kích bọn hắn càng ngày càng nhiều, sợi rễ cây công kích bọn hắn càng ngày càng thô, hơn nữa là khí thế hung hung.

Đến đằng sau, xuất hiện sợi rễ cây vậy mà như làm bằng sắt đúc bằng đồng, ngay cả Bảo khí cũng không dễ dàng chặt đứt, khiến người ta cảm thấy bất khả tư nghị.

- Đây là cái gì?

Lý Sương Nhan cũng không khỏi trở nên động dung, lúc này, sợi rễ cây như là làm bằng sắt đúc bằng đồng cũng bắt đầu công kích nàng.

- Vạn năm lão căn của Bồ Ma Thụ, chúng ta muốn tới gần nơi ở của nó, bọn nó là liều mạng công kích.

Lý Thất Dạ nói ra:

- Dùng tro sen, chớ cùng nó dây dưa, chỉ cần tìm được rễ chính của nó, rễ cây khác không thành tài được.

Nói xong, Lý Thất Dạ vẩy ra tro sen, Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn cũng đều nhao nhao vẩy ra tro sen, quả nhiên, tro sen vừa ra, lão căn công kích mà đến lập tức tránh lui, không dám tới gần, đối với tro sen này là vô cùng kiêng kỵ.

Trong lúc nhất thời, địa động phía sau đám người Lý Thất Dạ là đông nghịt từng cái lão căn thô to, lão căn này giống như là từng con độc xà ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn, khiến người ta sởn hết cả gai ốc.

- Thần kỳ như vậy!

Lý Sương Nhan cũng không dám tin tưởng, tro sen tầm thường này lại thần kỳ như vậy, để lão căn của Bồ Ma Thụ không dám tới gần.

- Lục Đạo Liên, này là khắc tinh của Bồ Ma Thụ, đây chính là cốt tro cổ liên chính tông, rễ chính của Bồ Ma Thụ còn không dám tới gần, mấy thứ này nhiều nhất không cao hơn ba vạn năm, nó đương nhiên không cách nào cùng thứ này tranh hùng. Nếu dính vào tro sen, liền là tử lộ của nó.

Nói xong, Lý Thất Dạ nắm một nắm tro sen như là mũi tên bắn ra.

Gặp tro sen phóng tới, tất cả lão căn đều trong nháy mắt tránh lui, cấp tốc rút lui, nhưng mà, y nguyên có một đầu lão căn bị tro sen bắn trúng, "Phốc" một tiếng, lão căn này tựa như rắn bị đánh trúng chỗ bảy tấc, lăn lộn trên mặt đất, trong nháy mắt, lão căn này khô quắt chết thảm. Tựa như con rắn bị phơi khô chết vậy.