Đế Bá

Chương 2056: Rời đi (2)




Đối với Lý Thất Dạ như vậy vừa hỏi đề, Giản Long Vệ không khỏi có chút ngoài ý muốn, bề bộn nói là nói:

- Hồi bẩm đại nhân, Thiên Tiên Lâu vẫn sừng sững Thiên Linh Giới, nó vẫn là một trong các truyền thừa cường đại nhất Thiên Linh Giới, nhưng mà Thiên Tiên lâu rất điệu thấp, rất ít đệ tử hành tẩu trên thế gian.

Nghe được Giản Long Vệ nói thế, Lý Thất Dạ vẫn trầm mặc một lát, cuối cùng hắn nhẹ nhàng thở dài, hỏi:

- Trích Nguyệt tiên tử còn tại thế?

Vấn đề này làm nội tâm Giản Long Vệ rùng mình, nói:

- Hồi bẩm đại nhân, nghe nói Trích Nguyệt tiên tử vẫn còn trên đời, nhưng mà đệ tử cho tới bây giờ không thấy qua. Năm đó ta bị thần long tứ phong thì từng tự mìn đi Thiên Tiên Lâu bái phỏng, nghe lâu chủ Thiên Tiên Lâu nói, Trích Nguyệt tiên tử vẫn còn tại thế, nhưng mà có nghe nói không ai gặp được nàng, mẫy lão tổ Thiên Tiên Lâu cũng không thể gặp được.

- Bao nhiêu năm tháng.

Trong nội tâm Lý Thất Dạ thở dài một hơi, hắn biết rõ có chút chuyện phải đi đối mặt, bằng không sẽ vĩnh viễn không kết thúc.

Giản Long Vệ cũng không biết Lý Thất Dạ và Trích Nguyệt tiên tử quan hệ thế nào, hắn thấp giọng nói ra:

- Nghe thuỷ tổ nói, Trích Nguyệt tiên tử chính là một trong mấy người cường đại nhất Thiên Linh Giới, thuỷ tổ cảm thấy không bằng ....

- Đúng nha, nàng vẫn cường đại như vậy, nàng có thể không cường đại sao?

Lý Thất Dạ nhìn qua hồ nước, nói ra:

- Nàng năm đó là người tranh giành thiên mệnh với Hồng Thiên, thời điểm Hồng Thiên còn trẻ, nàng đã nhiều lần đánh bại Hồng Thiên, nàng thật cường đại.

- Ta nghe qua thuỷ tổ nói qua, nghe thuỷ tổ nói, Thiên Linh Giới có Trích Nguyệt tiên tử, Nhân Hoàng Giới có Nam Đế, bọn là người có thiên phú cao nhất thời đại.

Giản Long Vệ cũng hỏi thăm.

Trong thời đại Hồng Thiên nữ đế, bao nhiêu thiên tài xuất hiện lớp lớp, thời đại đó vô cùng chói mắt.

Dung nhan như tiên, thời đại đó dùng bốn chữ này hình dùng Trích Nguyệt tiên tử, chỉ bốn từ này đã có thể hình dung ra dung mạp Trích Nguyệt tiên tử.

- Vào thời đại đó, thiên phú bọn họ cao tuyệt hậu thế.

Lý Thất Dạ cũng thừa nhận gật đầu, nói ra:

- Trong thời đại đó, quản chi là thiên tài như sao, hai người bọn họ đều chói mắt như thế. Nhưng mà, Nam Đế cùng Trích Nguyệt tiên tử không phải người cùng đường, Nam Đế càng giống là ẩn sĩ cao nhã, Trích Nguyệt tiên tử giống chiến sĩ không quay đầu lại.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Giản Long Vệ ngây ngốc, nói như vậy, nam nhân càng giống chiến sĩ, hiện tại Lý Thất Dạ hình dung Trích Nguyệt tiên tử là chiến sĩ, chuyện này làm cho Giản Long Vệ cảm thấy không thể tưởng tượng, không biết khí phách Trích Nguyệt tiên tử năm đó thế nào.

Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Đi thôi, cũng nên tới lúc rời khỏi.

Nói xong ra khỏi phòng.

Giản Long Vệ vội vàng đi theo Lý Thất Dạ, đi theo sau lưng hắn.

Thời điểm Lý Thất Dạ rời khỏi, đám người Hồng Thiên Trụ cũng đi ra tiễn đưa, bọn họ vẫn đưa ra ngoài Động Đình hồ.

- Trở về đi, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng vẫn từ biệt.

Lý Thất Dạ phân phó đám người Hồng Thiên Trụ nói ra.

Đám người Hồng Thiên Trụ cúi đầu với Lý Thất Dạ, cuối cùng cung kính nói:

- Công tử, bảo trọng, ngày khác gặp lại.

Lý Thất Dạ cười lên, hắn cuối cùng nhìn qua Động Đình hồ thật sâu, cùng Giản Long Vệ đạp không rời khỏi Động Đình hồ.

Nhìn qua Lý Thất Dạ rời đi, Lâm Diệu không biết lấy dũng khí ở nơi nào, nhìn về phía Lý Thất Dạ hét lớn:

- Công tử, trân trọng!

Nghe được Lâm Diệu kêu lên, Lý Thất Dạ quay đầu, nhìn qua nàng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn nàng gật gật đầu, cuối cùng không quay đầu lại mà rời đi.

Lâm Diệu nhìn qua bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, thẫn thờ thật lâu, nụ cười cuối cùng như khắc vào lòng của nàng, khắc vào nơi sâu nhất của tâm hồn thiếu nữ.

- Hài tử, trở về đi.

Qua thật lâu, Hồng Thiên Trụ nhìn qua Lâm Diệu ngẩn người nói ra.

Hồng Thiên Trụ với tư cách một trưởng bối, hắn làm sao có thể không nhìn ra chứ? Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì Lâm Diệu cùng Lý Thất Dạ là người hai thế giới khác nhau, tương lai muốn gặp lại quá khó khăn.

Cự long sơn mạch bao phủ trong sương mù, làm cho không người nào có thể thấy chân dung của nó, cho tới nay, nó vẫn thần bí như vậy.

Cho tới nay từng có rất nhiều người trong Thiên Linh Giới muốn vào nhập cự long sơn mạch xem bên trong thế nào, nhưng chưa từng có ai thành công.

Truyền thuyết, trong cự long sơn mạch có một Cự Long quốc, đó là quốc gia rất lớn, nhưng thật hay không thì không ai biết, ít nhất không có người nào đi qua Cự Long quốc, cho nên thế gian có tồn tại Cự Long quốc hay không thì không biết được.

Đứng trên núi cao, gió thổi qua cự long sơn mạch, Lý Thất Dạ nhìn ra xa xa, nhìn vào sơn mạch vô tận.

Thời điểm đứng trên cự long sơn mạch, ngươi nhìn thấy cảnh tượng và bên ngoài nhìn thấy là khác nhau.

Tất cả mọi người biết rõ, Thiên Linh Giới rất ít đại lục, đại lục bao la càng rải rác không có mấy. Trên thực tế cả Thiên Linh Giới, chính thức được cho là đại lục, cái kia chính là Thần Chỉ Châu.

Nhưng mà nếu như ngươi có cơ hội đi vào long sơn mạch, ngươi sẽ phát hiện, mình không phải đang đứng trên sơn mạch, mà là một đại địa cực kỳ to lớn, dường như trên phiến đại lục này to lớn không kém gì Thần Chỉ Châu.

Đương nhiên, người có cơ hội nhìn thấy rải rác không có mấy, cho dù có tư cách đi vào cự long sơn mạch, sau khi trở về chỉ sợ cũng không nói cho người khác biết.

- Cự Long quốc.

Lý Thất Dạ nhìn qua xa xa, hắn tươi cười. Đối với hắn mà nói, Cự Long quốc là nơi thú vị.

Đương nhiên lúc này nếu tới cự long sơn mạch, Lý Thất Dạ cũng không có tính toán đi Cự Long quốc, hắn không muốn đánh nhau với đám lăng thanh đầu đó.

Lý Thất Dạ cười lên. Nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước. Nhưng mà đây là một mình tiến lên phía trước. Giản Long Vệ đã không thể tiếp tục đi theo.

Trong cự long sơn mạch, Lý Thất Dạ đi rất xa rất xa, bay qua dãy núi, lướt qua sa mạc, xuyên qua sa mạc, vượt qua núi lửa, thậm chí là vượt qua đại dương mênh mông

Dường như đây là tự thành thế giới, nơi này mặt đất rộng lớn. Mặc dù không có gặp được có dấu vết người ở, nhưng mà khí tức của rồng không đâu không có.

Đối với Nhân tộc mà nói, khí tức của rồng mang theo áp lực cường đại, dù sao, khí tức của rồng là lực lượng cường đại, tu sĩ đạo hạnh nông cạn không cách nào thưa nhận được khí tức của rồng.

Lý Thất Dạ rất hướng thụ khí tức của rồng, đối với hắn mà nói, khí tức của rồng hít vào mang theo tư vị thoải mái, thật sự làm người ta hưởng thụ.

- Chân long nha, một đời Yêu Long cuối cùng hóa thành vô địch chính thức. Rửa huyết thống bản thân, làm cho huyết thống biến thành huyết thống trân quý cường đại nhất.

Lý Thất Dạ tắm trong khí tức của rồng, không khỏi cảm khái nói:

- Danh xưng thần long cũng danh xứng với thật.