Đế Bá

Chương 1896: Hủy đạo cơ




- Già trẻ không gạt, giá cả vừa phải, biển chữ vàng tám ngàn năm!

Lý Thất Dạ an bài tốt cho Trương Bách Đồ thì đi đi ra ngoài mua một ít dược liệu. Hắn đi qua con đường lớn, lập tức nghe được chưởng quầy bảo chứng với khách nhân.

Chưởng quầy là một lão giả năm nay gần thất tuần, ăn mặc bộ xiêm y màu xám, tướng mạo cũng không xuất chúng, nhưng mà thập phần chịu khó, vết chai trên bàn tay đủ nói rõ hắn rất chịu khó.

Nhìn qua chưởng quầy, Lý Thất Dạ cũng vểnh môi lên, người này đáng giá cho hắn tươi cười.

Lúc này chưởng quầy cũng đang chiêu đãi khách nhân, thấy Lý Thất Dạ tươi cười, hắn cũng cười mỉm nói:

- Quan nhân muốn đi ra ngoài, hay là muốn ăn chút gì đó?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Ngươi làm sao chứng minh biển chữ vàng Thải Hồng Hiên đã tám ngàn năm?

- A, a, a.

Chưởng quầy cười ha hả nói:

- Quan nhân, ngươi xem tuổi của ta này, đã biết rõ ta không phải người lừa gạt. Nhìn xem mái tóc bạc phơ của ta, đó là trải qua vô số năm tháng dày vò. Ngươi nói đúng không, ta đã tuổi này, còn nói dối làm gì?

Nhìn qua chưởng quầy, Lý Thất Dạ cười một tiếng, nhàn nhã nói:

- Sống có vui vẻ không?

- Quan nhân nói ta có vui vẻ không?

Lão chưởng quầy vui rạo rực nói:

- Xem như cũng được, cũng tạm được, ta đã tuổi này, cũng không có cầu mong cái gì, đơn giản là được ấm no. Mà cái thân già khọm của ta cũng có con cháu đầy đàn.

- Sống bao nhiêu năm qua ta cần cái gì chứ? Có ấm no, có con cháu quấn gối, vậy là đủ rồi, lão giả ta sống tới tuổi này, như vậy là đủ rồi.

Lão chưởng quầy cười nói vui vẻ.

Lý Thất Dạ nhìn qua lão chưởng quầy một lát, cũng gật gật đầu, cảm khái nói:

- Đúng nha, nhân sinh có cái gì chứ. Một ấm no, một đứa con cháu quấn đầu gối, đây là chuyện khiến người ta thật hâm mộ.

- Nhân sinh của quan nhân là gì?

Lão chưởng quầy là người hay nói chuyện, vui vẻ hỏi.

- Là cái gì?

Đối với vấn đề này, Lý Thất Dạ trầm thấp nói một tiếng, một hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn lão chưởng quầy, vừa cười vừa nói:

- Ta chỉ cần một đáp án, một đáp án, là đủ!

- Đáp án nha.

Lão chưởng quầy dùng bàn tay đầy vết chai chà xát y phục, nói ra:

- Nhân sinh, ai biết rõ đáp án là cái gì chứ?

Đối với lão chưởng quầy nói thế. Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Cũng bởi vì đáp án mà ai cũng không biết là cái gì. Mới cần một đáp án.

Nói xong hắn xoay người rời đi. Rời khỏi khách sạn.

- Nhân sinh cần cái gì?

Rời khỏi khách sạn, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, trong thời đại xa xôi, thành Thải Hồng đã từng có người hỏi hắn vấn đề này.

Đã từng có người nói qua, thiên địa quá xa xôi, dưới thiên địa tất cả chỉ là con kiến hôi, cũng không có cái gì không tốt. Đúng như lời lão giả kia đã nói, có ấm no, con cháu quấn đầu gối, có cái gì không tốt?

Lý Thất Dạ trầm mặc, hắn đi như thế, hắn vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề này.

Một câu nói đó không cách nào quên được.

Thiên địa quá xa xôi, dưới thiên địa tất cả chỉ là con kiến hôi, có cái gì không tốt?

Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Thất Dạ thất thần, hắn là người vô cùng có trí tuệ, cuối cùng vẫn lựa chọn bình an.

- Mặc kệ thiên địa xa xôi cỡ nào, mặc kệ thế giới này cuối cùng dài dằng dặc ra sao, ta chỉ cần một đáp án, quá khứ là như thế, hiện tại là như thế, tương lai cũng là như thế!

Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên nhìn qua nơi xa xôi, ánh mắt vô cùng kiên định, không có bất kỳ chuyện gì, bất cứ người nào có thể lay chuyển quyết tâm của hắn.

Cuối cùng Lý Thất Dạ tiêu sái cười cười, hắn đi vào đường cái, nhập vào trong dòng người.

Thành Thải Hồng rất lớn, lớn tới mức khó đo đạc, tại Thiên Linh Giới tuy có ít lục địa, nhưng cũng có đại thành, mấy tòa thành trì thành Thải Hồng không nhất định là thành trì lớn nhất Thiên Linh Giới, nhưng mà vài tòa thành thành Thải Hồng này tuyệt đối là mấy thành trì ở trước mười của Thiên Linh Giới.

Thành Thính Long với tư cách là trạm đầu tiên của thành Thải Hồng, thập phần náo nhiệt, có thể nói thành Thính Long là thị trường giao dịch lớn nhất thành Thải Hồng, thậm chí có thể được xưng tụng là thị trường số một số hai Thiên Linh Giới.

Ở chỗ này có Long Yêu Hải Hải Yêu, cũng có Thâm Hác Hải Mị Linh, càng là Bích Dương Hải Thụ tộc.

Ở chỗ này trừ rất nhiều cửa hàng ra, cũng có không ít tu sĩ bày quầy hàng ở góc đường, có tu sĩ ở chỗ này bày quán, có người bán bảo vật của mình, cũng có người là cầu mua linh dược, đủ loại kiểu dáng đều có.

Chính là vì thành Thính Long có thể nói là thị trường số một số hai Long Yêu Hải, rất nhiều tu sĩ đều tụ tập ở này. Ở chỗ này đã từng có người nói, chỉ cần ngươi có đủ tiền, không có thứ không mua được.

Lý Thất Dạ mua được không ít dược liệu, những dược liệu này dùng trên người Trương Bách Đồ, những dược liệu này chưa nói bao nhiêu trân quý, chính bởi vì không có trân quý, Lý Thất Dạ mới phải đi ra ngoài mua.

Lý Thất Dạ chuẩn bị hủy diệt đạo cơ của Trương Bách Đồ, để hắn tu luyện từ đầu, bởi vì Trương Bách Đồ một thân sở học quá pha tạp, hỗn tạp, loạn thất bát tao, đối với hắn mà nói là có hại vô ích.

Đương nhiên nếu là tu sĩ trẻ tuổi hủy diệt đạo cơ, vậy không cần bao nhiêu cái gì cả, Trương Bách Đồ không có biện pháp, tuổi của hắn không nhỏ, hơn nữa huyết khí suy yếu, nếu như không có đan dược hàm dưỡng, Trương Bách Đồ một khi hủy đạo cơ thì đi đời nhà ma.

Lý Thất Dạ chuẩn bị tất cả dược liệu xong, liền khai lò luyện dược, lò lửa hóa đỉnh, hòa tan tát cả dược liệu, luyện thành đan dược, quán chú đan dược vào trong lò lửa.

Sau khi được Lý Thất Dạ phân phó, Trương Bách Đồ bước vào trong lò lửa, lò lửa giống như có sinh mạng, chậm rãi chảy vào trong cơ thể Trương Bách Đồ, tất cả linh dược tinh hoa rót vào trong người Trương Bách Đồ, bảo vệ tâm mạch của hắn.

- Nhớ kỹ, thu liễm huyết khí, tâm vô tạp niệm.

Lý Thất Dạ phân phó nói.

Đổi lại tu sĩ trẻ tuổi, bị phá huỷ đạo cơ, không nhất định cần phiền toái như thế, không thể làm khác, tuổi Trương Bách Đồ lớn như thế, huyết khí đã suy yếu, không cẩn thận thì hắn phải chết, Lý Thất Dạ đành phải vận dụng thủ đoạn thế này.

Trương Bách Đồ dựa theo Lý Thất Dạ phân phó, bảo vệ tâm thần, thu liễm huyết khí, cảm thụ linh dược tinh hoa chảy vào trong người.

Vào thời điểm này Lý Thất Dạ ra tay như tia chớp, lập tức đánh nát đạo cơ, nghe được tiếng "Răng rắc" vang lên, đạo cơ của Trương Bách Đồ nứt vỡ, trong thời gian ngắn, thân thể Trương Bách Đồ rung động mạnh, thiếu chút nữa hét thảm lên, nhưng mà hắn vẫn nhịn thống khổ không hét lên.

Lý Thất Dạ ra tay cực nhanh cực chuẩn, lập tức đánh nát toàn bộ đạo cơ của hắn, lúc này dẫn lò lửa vào trong cơ thể Trương Bách Đồ thiêu sạch đạo cơ không còn sót thứ gì, ngay cả cặn bã cũng không còn dấu vết.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Bách Đồ bị hủy đạo cơ nhìn qua giống người bình thường chưa từng tu luyện.