Đế Bá

Chương 1890: Thải Hồng Đảo




Về phần Cự Long quốc ở nơi nào, Cự Long quốc là thế nào, người ta không nhìn thấy, thậm chí Cự Long quốc có thật sự tồn tại hay không, người bình thường cũng không biết.

Nhưng đi vào thành Thải Hồng có thể nhìn thấy một ít dấu vết của Cự Long quốc, có người nói, thành Thải Hồng là một cửa sổ của Cự Long quốc, là Cự Long quốc cố ý thiết lập một tòa thành cho thế tục.

Mà ở cự long sơn mạch Thải Hồng Đảo, đây chỉ là cửa vào của thành Thải Hồng mà thôi, muốn trèo lên thành Thải Hồng, vậy phải đi qua Thải Hồng Đảo, nếu không ngươi vĩnh viễn không tìm được thành Thải Hồng ở đâu.

Lý Thất Dạ bước vào thành Thải Hồng, nhìn qua bầu trời thành Thải Hồng, hắn tươi cười nhàn nhạt.

Thải Hồng Đảo, một hòn đảo nằm ở đó. Người đến người đi có Nhân tộc, có Hải Yêu, càng có Thụ tộc, có tu sĩ tới đây cũng chỉ là đi ngang qua nghỉ lại mà thôi, càng nhiều tu sĩ đi tới đây là vì đi vào thành Thải Hồng.

Lý Thất Dạ vừa tới Thải Hồng Đảo, hắn ở xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang leo lên Thải Hồng Đảo đi vào thành Thải Hồng. Xe ngựa này hết sức xa hoa, cả cỗ xe ngựa chính là Trầm Hải Triều Thiết trân quý tạo thành, trên xe ngựa khảm khảm tám đại kiệu, tám đại bảo phun thần hà, thần hà trải rộng một con đường trên bầu trời, có thể làm cho xe ngựa đạp không chạy cực nhanh về phía trước.

Chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa này do phượng mã thần tuấn hiếm có nhất ở Thiên Linh Giới lôi kéo, tám thất phượng mã, chúng chạy đi có hào quang chập chờn, giống như tiên vương đi tuần.

Sau xe ngựa là những tỳ nữ vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa bên cạnh xe ngựa có tiểu đồng vung hoa. Thời điểm xe ngựa chạy qua, phạm vi mười dặm có vô số cánh hoa bay múa, thập phần xa hoa, thập phần giàu sang quý phái.

Cao điệu như thế, tư thế như vậy, tại Thiên Linh Giới cũng không có bao nhiêu người, trọng yếu nhất là, đa số tu sĩ đều không truy cầu xa hoa, mà xuất hành xa hoa như vậy, trong tu sĩ mà nói cũng rất hiếm thấy.

Xuất hành cao điệu xa hoa như vậy, dễ dàng thu hút người ta đố kỵ, thậm chí dễ dàng trêu chọc phiền toái, nhưng mà chủ nhân xe ngựa chỉ sợ không có nghĩ tới vấn đề này.

Trên thực tế rất nhiều người nhìn thấy tiểu kỳ cắm trên xe thì nhượng bộ lui binh, càng đừng nói là tới trêu chọc phiền toái, người biết hàng đều biết cờ xí này là của Trầm Hải Thần Vương, chỉ có người thân nhất bên cạnh hắn mới có tư cách cấm lá cờ này.

- Công Tôn Mỹ Ngọc đến.

Nhìn thấy xe ngựa xa xa, có tu sĩ thì thào nói.

- Hư, nhỏ giọng một chút, tốt nhất gọi là Công Tôn hoàng hậu, nghe người ở Thâm Hác Hải nói, nàng ưa thích người khác gọi nàng là hoàng hậu, nếu không một khi nàng tức giận sẽ giết người.

Tu sĩ này nhắc nhở đồng bạn của hắn.

Nhìn qua xe ngựa xa hoa, có người kính sợ, cũng có người hâm mộ, càng nhiều là nhượng bộ lui binh.

Công Tôn Mỹ Ngọc chính là tiểu thiếp của Trầm Hải Thần Vương, được Trầm Hải Thần Vương sủng ái, nghe nói nàng rất có thể được Trầm Hải Thần Vương phù chính (từ thiếp lên làm thê tử), sau này sẽ trở thành hoàng hậu phúc tấn của Trầm Hải Triều.

Trên thực tế Công Tôn Mỹ Ngọc thực sự không phải chỉ dựa vào mỹ mạo mà được Trầm Hải Thần Vương sủng ái, Công Tôn Mỹ Ngọc lúc chưa gả cho Trầm Hải Thần Vương thì nàng đã có thanh danh lớn trong thế hệ trẻ Mị Linh, tu hành của nàng rất cường đại, từng là thiên tài trẻ tuổi.

- Công Tôn hoàng hậu đích thân tới Long Yêu Hải, chẳng lẽ nói Trầm Hải Thần Vương sắp tới?

Nhìn qua xe ngựa xa hoa đi thông thành Thải Hồng, có người suy đoán nói ra.

"Hư" có đồng bạn thấp giọng nói ra:

- Không nên nói lung tung, nghe nói lần này Công Tôn hoàng hậu tính tình rất táo bạo, tỳ nữ ở bên cạnh được nàng thích nhất bị tiểu tử Lý Thất Dạ giết, nàng rất có thể đến giải sầu, cũng có khả năng là tìm Lý tiểu tử.

Đối với xa hoa xe ngựa, Lý Thất Dạ ai xem không thấy, hắn đi vào trong khách sạn, lẳng lặng ngồi đó uống chút rượu, chờ Trương Bách Đồ đến.

Ngồi trong khách sạn, nhìn qua nước biển bên ngoài, nhìn qua cự long sơn mạch lờ mờ ở nơi xa, Lý Thất Dạ cảm khái thở dài một hơi.

- Cự long sơn mạch nha.

Trên thực tế nhìn qua cự long sơn mạch xa xa không chỉ có mình Lý Thất Dạ, không ít tu sĩ nghỉ chân tại đây đều nhìn qua cự long sơn mạch.

- Trong cự long sơn mạch có chân long sao? Hoặc là nói, chân long là một tộc loại sao?

Có tu sĩ hỏi bằng hữu của mình.

Nói như vậy, đúng là làm cho bằng hữu của hắn sinh ra hứng thú, có một trưởng lão lớn tuổi nói ra:

- Vậy phải xem định nghĩa chân long là thế nào, cự long sơn mạch có long hay không cũng khó nói. Nhưng mà nếu như nói Long yêu là một tộc loại ở Thiên Linh Giới thì có lẽ có, long yêu nhất tộc chính là chủng tộc chí tôn trong Hải Yêu. Có tổ tiên suy đoán, long tộc cự long sơn mạch chính là long yêu nhất tộc.

- Nói đến long thì ta có nghe qua một truyền thuyết.

Có đồng bạn cùng bàn nói ra:

- Truyền thuyết, thật lâu trước đây, cự long sơn mạch và vùng biển này có một con tiểu Hắc Long, đầu tiểu Hắc Long đã từng bơi qua Thải Hồng Đảo, không biết là thật hay giả.

- Truyền thuyết này ta cũng có nghe nói, đồn đãi nói đầu tiểu Hắc *** còn gây sóng gió tại Động Đình hồ, về sau bị một vị tiên nhân bắt hàng phục.

Một tên đồng bạn khác của hắn nói ra.

- Tiên nhân?

Nghe truyền thuyết như thế, tu sĩ vừa mở miệng hiếu kỳ, vội vàng nói:

- Thật có tiên nhân sao?

- Tiên nhân thứ này chỉ sợ là nghe nhầm đồn bậy, thế gian làm gì có tiên nhân.

Trưởng lão khá lớn tuổi cười hắc hắc nói ra.

- Ta nghe được một phiên bản khác, nghe nói bắt hàng phục tiểu Hắc Long không phải tiên nhân cái gì, là một ma vương, là một ma vương tội ác tày trời, nghe nói ma vương này bắt hàng phục tiểu Hắc Long xong, đem lột da tiểu Hắc Long, uống long huyết, nấu thịt long ăn.

Còn có đồng bọn nói ra.

Nghe những chuyện như thế, Lý Thất Dạ ngồi trong góc thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài, có nhiều thứ nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng toàn bộ đều biến dạng.

Đối với đàm luận như thế, Lý Thất Dạ cũng không có để trong lòng, hắn chỉ cười nhẹ mà lắc đầu, không hề đi nghe nhiều.

Qua một hồi lâu, Trương Bách Đồ rốt cục đến, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, vội vàng khom người, Lý Thất Dạ gật gật đầu, bảo hắn ngồi xuống.

- Ngươi tới muộn!

Lý Thất Dạ chỉ uống chút rượu, nhìn qua cảnh đẹp bên ngoài, thuận miệng nói ra.

- Có chút chuyện trì hoãn.

Trương Bách Đồ cười khan một tiếng, thần thái xấu hổ, chà xát tay nói ra.

Lý Thất Dạ lúc này mới nhìn qua Trương Bách Đồ, hơi nhíu mày, chậm rãi nói ra:

- Có người tìm ngươi gây phiền toái?

- Không, không, không có!

Trương Bách Đồ vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ nhíu mày, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, xua tay nói.

Nhưng mà Trương Bách Đồ chỉ là tiểu nhân vật dưới ánh mắt Lý Thất Dạ sao mà chịu được, hắn đành phải cười khan một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói ra: