Trước kia, từng đầu sinh mệnh theo ta mà đi, từng chiến tướng huyết tẩy sa trường, đó là sinh mệnh sống sờ sờ. . .
Sư Lợi Bồ Tát mở miệng, phật văn tràn ngập, chuyện cũ như gió.
Năm đó, nàng là quân đoàn trưởng, một trong tứ đại quân đoàn của Lý Thất Dạ, từng vì Lý Thất Dạ mấy lần rời núi, lần lượt chinh nam chiến bắc, tại năm đó, nhấc lên uy danh hiển hách của nàng, bên trong Cửu Giới, lại có bao nhiêu người kiêng kị ba phần, nhượng bộ lui binh.
Nói về chuyện cũ, Sư Lợi Bồ Tát vẫn lặng yên như cũ, tay nắm Phật ấn, nói ra:
- Ta nhập phật môn, bái nhập Linh Sơn, sở cầu, thực sự không phải là trường sinh, chỉ cầu tâm ta an bình.
- Ta biết.
Lý Thất Dạ yên lặng gật đầu, nói ra:
- Chiến tranh, cho tới nay đều là tàn khốc như vậy, nếu ngươi đêm không yên ngủ, tâm ta cũng có thẹn. Tại Táng Phật cao nguyên, ngươi có thể an bình, ta mừng thay cho ngươi.
- Ta là đào thoát, là ta cô phụ ngươi.
Sư Lợi Bồ Tát yên lặng nói.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Không, ngươi vốn hẳn nên có một sinh hoạt bình thường mà hạnh phúc, hết thảy đều là bởi vì ta, là ta đem ngươi đưa vào đại thế, là ta đem ngươi đưa vào thế giới giết chóc. Thế gian đủ loại nhân quả, đủ loại ân oán, đủ loại nợ máu, hẳn là để ta tới gánh vác, hai tay ta dính đầy máu tươi. Bất kể như thế nào, ta hẳn là gánh vác hết thảy.
- Hết thảy nhân quả, đều để nó đi thôi.
Sư Lợi Bồ Tát chậm rãi nói ra.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói ra:
- Để nó đi thôi, hết thảy đều để ta tới đi, ta sẽ đi đến sau cùng, tại thế giới cuối cùng kia, ta sẽ có một đáp án.
Sư Lợi Bồ Tát trầm mặc không nói, nàng ngồi ở trên Kim Liên, yên tĩnh mà xa xăm, nàng đã thoát ly hồng trần.
- Hôm nay, gặp ngươi một lần cuối, mang hộ cho ngươi một tin tức.
Cuối cùng, Sư Lợi Bồ Tát chậm rãi nói ra:
- Phật quốc đã có Phật Chủ mới.
Nghe được Sư Lợi Bồ Tát nói như vậy, Lý Thất Dạ cũng không khỏi kinh ngạc, nói ra:
- Cái này khiến ta ngoài ý muốn, nếu là Phật Chủ mới, Linh Sơn chỉ có hai nhân tuyển mới đúng, một, chính là Bát Diện Quang Minh Bồ Tát, một cái khác chính là ngươi. Phật Chủ mới không phải là hai người các ngươi, đến tột cùng là người phương nào?
- Ta đã không trở về Phật quốc, không thấy Phật Chủ mới, chỉ là Phật quốc truyền xuống cáo lệnh mà thôi.
Sư Lợi Bồ Tát nói ra.
Lý Thất Dạ khấu đầu, cuối cùng đứng lên, chậm rãi rời khỏi, hắn đi rất chậm chạp, trang trọng mà nghiêm nghị, Sư Lợi Bồ Tát cũng yên lặng nhìn lấy Lý Thất Dạ từng bước một lui ra ngoài.
- Vĩnh biệt, thiếu gia…
Cuối cùng, Sư Lợi Bồ Tát nhìn Lý Thất Dạ thật sâu một chút, chậm rãi nhắm lại phật nhãn.
Trái tim Lý Thất Dạ run lên, cuối cùng nhìn nàng một cái, đem nàng lạc ấn ở trong lòng, cũng nhẹ nhàng nói:
- Vĩnh biệt, Trản nhi….
Nói xong, thối lui ra khỏi phật môn, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Không ngờ ở giữa, khóe mắt của hắn cũng có chút ướt át, thời gian, trở nên không trọng yếu như vậy, ngàn vạn năm, chẳng qua là nháy mắt mà thôi, hết thảy, đều giật mình như hôm qua.
Bên cạnh hắn, từng có rất nhiều người làm bạn, nhưng mà, có thể giống như Sư Lợi Bồ Tát bồi tiếp hắn lâu như vậy cũng không nhiều. Nhưng mà, bất kể nói thế nào, hắn đều tôn trọng lựa chọn của nàng, thời đại này đến thời đại khác, một trận lại một trận huyết chiến, đối với nàng mà nói, đây hết thảy cũng không phải dễ dàng như vậy, lấy nàng tới nói, đây hết thảy cũng không phải an bình như vậy.
Ở bên trong thời đại này đến thời đại khác, nàng nỗ lực quá nhiều, nếu như nói, nàng cần trường sinh, Lý Thất Dạ có thể nghĩ hết biện pháp, nàng muốn không phải trường sinh, muốn là an bình, an bình trong lòng.
- Chết, cũng không phải là chuyện thống khổ nhất, chỉ có giải thoát, mới có thể đến an bình.
Thời điểm rời đi phật tự, Lý Thất thở dài một tiếng.
Lúc này, Lý Thất Dạ không cách nào hình dung tâm tình trong lòng, trăm ngàn vạn năm đến nay, hắn đưa tiễn rất nhiều bằng hữu, hoặc là, đối với hắn mà nói, đối mặt tử vong, không phải làm cho người đau khổ nhất, làm cho người thống khổ nhất chính là ly biệt, đặc biệt là đưa tiễn người sống, vĩnh thế không còn gặp nhau!
Rời đi phật tự, Lý Thất Dạ lại biến trở về Sở Vân Thiên, hắn đi vào đường phố phồn hoa náo nhiệt của Phật thành.
Trăm ngàn vạn năm, quá nhiều thống khổ, quá nhiều ly biệt, Lý Thất Dạ không muốn lại đi quay đầu, hắn chỉ muốn tiếp tục tiến lên, đi đến con đường một mực không có đi xong, con đường này dài đằng đẵng!
Vũ Hoa Đài, tại Phật thành có thể nói là khách sạn rất nổi danh, có không ít tu sĩ địa vị hiển hách mới tới Phật thành, đều sẽ đặt chân Vũ Hoa Đài.
Ngồi ở phía trên Vũ Hoa Đài, Lý Thất Dạ lẳng lặng uống rượu, nhìn lấy mây tụ mây tán, nhìn lấy gió thổi gió ngừng. Lý Thất Dạ lưu lại Vũ Hoa Đài, chờ chính là các nàng Lý Sương Nhan, bởi vì bọn họ ước định, nếu các nàng Lý Sương Nhan muốn tới Táng Phật cao nguyên, hắn ở Vũ Hoa Đài chờ các nàng.
Hôm nay, Tà Phật Lý Thất Dạ đã là uy danh hiển hách, cho nên, khi hắn ngồi ở Vũ Hoa Đài độc ẩm, không ít tu sĩ cường giả đặt chân tại Vũ Hoa Đài quan sát từ đằng xa, hoặc là thấp giọng thảo luận , bất quá, không người nào dám tiến lên quấy rầy hắn.
Tà Phật là uy danh lan xa, một câu phật ngữ cũng có thể làm cho một đời Thiếu Hoàng mới của Nam Thiên thế gia tự sát, ai dám tuỳ tiện tiến lên cùng hắn đáp lời, vạn nhất hắn phật khẩu vừa mở, chính mình ngay cả chết thảm thế nào cũng không biết.
"Phanh" một tiếng vang lên, ngay lúc này, một chân đạp nát thiên không, một người đạp không mà đến, chiến ý ngang nhiên, trên người hắn tản ra từng sợi từng sợi hào quang, mỗi một sợi hào quang đều có thiên quân chi trọng.
- Bảo Trụ Nhân Hoàng tới.
Nhìn thấy người này đạp nát hư không, không ít tu sĩ cường giả trong Vũ Hoa Đài kinh hô một tiếng.
Nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng chiến ý ngang nhiên, rất nhiều người đều biết hắn là muốn tới làm gì.
- Chiến Thần vô địch, vĩnh viễn không bao giờ ngôn bại!
Nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng đến, người ủng hộ hắn nhịn không được hô to một tiếng.
Coi như không phải người ủng hộ Bảo Trụ Nhân Hoàng, không ít tu sĩ cường giả nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng cũng không khỏi nhẹ gật đầu, lầm bầm nói ra:
- Bảo Trụ Nhân Hoàng đích thật là đủ tư cách tranh giành thiên mệnh, cũng không e ngại thất bại, từ nơi nào ngã xuống, liền từ nơi đó đứng lên, chỉ cần mạng hắn vẫn còn, mãi mãi có hy vọng thắng lợi.
Đối với tu sĩ mà nói, đặc biệt là tu sĩ tuyệt thế thiên tài, loại người này mười phần tự phụ cùng kiêu ngạo, bởi vì loại tuyệt thế thiên tài này ở trên con đường tu hành thường thường là thuận buồm xuôi gió, chưa từng có thất bại qua, nếu có một ngày thất bại, thất bại rất dễ dàng trở thành tâm ma của hắn, để hắn từ đó không gượng dậy nổi.
Ví dụ như vậy trăm ngàn vạn năm đến nay thật sự là nhiều lắm, đã từng có thiên tài kinh tài tuyệt diễm chịu không được thất bại, cuối cùng tự sát cũng phát sinh qua.