Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn

Chương 13: Tiểu Tuyết ra tay




Tắt điện thoại Mạn Thiên Âm thần sắc cực kì kém, cũng bỏ luôn đống giấy tờ xuống.

- Làm sao bây giờ lão công, tiểu Tuyết bị bắt cóc.

"Đừng lo lắng, tiểu Tuyết không sao ta cảm ứng được, hiện tại là vậy.Bây giờ ta liền đi đón con nàng đi cùng hay ở lại"

Cảm ứng thấy tiểu Tuyết không sao Dương Thần cũng thở nhẹ ra, vẫn bình tĩnh nói chuyện để cho Mạn Thiên Âm yên lòng.

Đi đi tất nhiên phải đi: Mạn Thiên Âm có chút gấp gáp, lôi kéo tay Dương Thần bước vội ra khỏi phòng.

Cũng không lấy xe Dương Thần ôm Mạn Thiên Âm trực tiếp phi hành đi, nhoáng một cái cũng liền không thấy người rồi.

Đây là bay sao, Mạn Thiên Âm có chút giật mình, nhưng kèm theo đó là sự vui sướng.

Con người ước muốn được bay, trước kia chế tác ra máy bay đầu tiên cũng chỉ có mục đích duy nhất là được bay lượn trên bầu trời, mãi về sau mới phát triển như một phương tiện di chuyển.

Đầu tiên vẫn là đến nhà trẻ trước đi, dù Dương Thần cảm giác không cần, nhưng nghe Mạn Thiên Âm nói vẫn hay là đi một chuyến.

Mạn Thiên Âm nghe Dương Thần nói tiểu Tuyết không có việc gì nên cũng bớt lo,nhưng về phần Đường Lâm không thấy liên lạc nên nàng hội sợ nàng sảy ra chuyện nên vẫn là đi xem.

Đến nhà trẻ, hài tử khác sớm đã về hết, chỉ có nhiều người vây quanh, trong đó có cảnh quan đang lấy lời khai của Đường Lâm.

Dương Thần đáp xuống một chỗ không người mới cùng Mạn Thiên Âm đi ra.

Tới nới Đường Lâm nhận ra 2 người vội vàng chạy ra đón lấy Mạn Thiên Âm là một cái ôm rồi bật khóc.

-xin lỗi Thiên Âm ta không thể chăm tốt cho tiểu Tuyết, ta đã để bọn chúng mang đi tiểu Tuyết mà không thể ngăn cản...

Ngươi hảo, ta là đội trưởng cảnh quan ở đây tên Lâm Như, ngươi chắc là cha đứa trẻ bị bắt cóc, ngươi có thể phối hợp để tiến hành giải cứu thêm thuận lợi.

Người nói mở miệng nói chuyện với Dương Thần là một nữ cảnh quan, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sắc bén, mái tóc dài được vuốt nhẹ qua một bên điểm đặc biệt là lông mi vô cùng dày, nếu nàng mặc trang phục ở tiên giới, chắc chắn sẽ lên được bảng mĩ nhân. Dù nàng mặc đồ cảnh quan cũng không thể che đi vẻ mĩ lệ vốn có, chỗ cần lồi đã lồi chỗ cần lõm đã lóm.

Nhận thấy Dương Thần đang đánh giá chính mình nữ cảnh quan có vẻ tức giận, nhưng khí nhìn thấy ánh mắt của Dương Thần hoàn toàn không mang chút nào vẻ xâm phạm, đôi mắt tựa vì sao đêm,hoàn toàn thanh tịnh không mang một chút nào cảm tình, tóc dài như trong phim kiếm hiệp nàng từng xem, bất ngờ hơn là con ngươi màu tím, lần đầu tiên Lâm Như thấy một con mắt như vậy, đeo kính áp chòng, không đúng,không có dấu hiệu nào về có kinh phụ bên trong, có bất ngờ tuy nhiên nhận ra mình cũng đang nhìn chằm chằm mặt đối phương, họ nhẹ một tiếng Lâm Như lại hỏi.

- Làm phiền ngươi hợp tác,

- Ngươi biết người bắt cóc là ai không.

-Ngươi có gây thù oán với ai không....

Lâm như tấn công dồn dập bằng những câu hỏi về phía Dương Thần bất quá Dương Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt đạm bạc nhìn thẳng cô nhẹ nhàng trả lời.

- Hợp tác với ngươi quá phiền phức,vì ngươi yếu.

-Ta không biết người bắt cóc là ai.Nhưng hắn đã nói ta biết vị trí đón con gái.

- Ta có rất nhiều kẻ thù nhưng đều đã chết.

Dương Thần không có ý định khinh thường người khác, nhưng căn bản cũng không cần ai giúp đỡ, điều đó chỉ làm mọi việc thêm rắc rối, Dương Thần cũng không muốn cuốn vào những chuyện vớ vẩn, chỉ muốn sống nhẹ nhàng với vợ con.

Ta yếu?? Lâm Như tức giận kém chút chửi bậy lên, nhưng vì làm cảnh quan nên cô vẫn tỏ ra bình tĩnh.

-Ta không biết ngươi lấy đâu sự kiên định đấy.Nhưng ngươi phải hiểu con gái ngươi bị bắt cóc hiện giờ đang gặp nguy hiểm,ngươi chẳng nhẽ không lo cho con gái mình sao.

Nguy hiểm?? ta còn đang lo con gái ta không được vui vẻ đây.Trả lời xong cũng mặc kệ Lâm Như, Dương Thần nhìn phía Đường Lâm cùng Mạn Thiên Âm,

" Thiên Âm đi thôi, đi đón con".

Làm Đường Lâm ổn định về sau Mạn Thiên Âm đã tới bên cạnh Dương Thần chuẩn bị đi.

- Đợi đã bọn ta cũng sẽ đi cùng.

Biết Dương Thần biết vị trí bọn bắt cóc Lâm Như cũng vội vã đuổi theo.

Không cần: Dương Thần trực tiếp cự tuyệt.

"Cứu người đây là nhiệm vụ của bọn ta, cũng là trách nhiệm của những cảnh quan, ngươi không lo lắng cho con mình cũng không nên ngăn cản, nếu không bọn ta liền buộc ngươi tội chống người thi hành công vụ".

Dương Thần nhưng định nói thêm, Nhận thấy Dương Thần suy nghĩ Mạn Thiên Âm kéo nhẹ tay áo, lại quay về phía Lâm như.

-Có thể, nhưng bọn ta không có xe, xe có 4 chỗ, cô có thể cho bọn ta đi nhờ chứ, tất nhiên cô cũng chỉ mang theo được 2 người.



Không được, quá nguy hiểm, Lâm Như lập tức phủ quyết,

-Chưa biết địch nhân số lượng 4 người ta còn sợ thiếu,

lại nghĩ, lại bản thân chưa biết vị trí bọn bắt cóc, Lâm như cắn răng nhìn 2 người khác,

- 2 Người các ngươi về đơn vị đợi chỉ thị, đến nơi ta lập tức gửi tín hiệu.

"Nhưng đội trưởng quá nguy hiểm"

- Đây là mệnh lệnh

Lâm như cắt đứt với một giọng uy nghiêm.

2 người mặt ủ rũ cùng đành nghe theo.

Ngồi trên xe Mạn Thiên Âm vẻ mặt có chút lo lắng. Dương Thần thì đã ngủ tựa trên vai nàng, hoàn toàn không coi đây là một vụ giải cứu.

Lâm Như ngồi trước nhìn qua gương thấy 2 người đằng sau cau mày. Bị bắt cóc không phải con các ngươi hay sao, mà vẫn bình tĩnh được như vậy, tuy nghĩ là vậy nhưng cũng không tiện hỏi, dù sao cũng là việc nhà người ta.

Đến nơi Dương Thần mở mắt ra nhảy xuống xe, thầm nghĩ nếu như phi hành đã đến đây từ 1 canh giờ trước.

Dẫn đầu là Dương Thần cùng Mạn Thiên Âm Lâm Như cùng một cảnh quan khác thì đi theo sau, ngó trước ngó sau động tác vô cùng chuyên nghiệp, Dương Thần cũng chỉ lắc đầu.

Dương Thần sở dĩ không muốn mang theo cảnh quan là vì không tiện giết người, đối phó địch nhân Dương Thần chưa bao giờ nhân từ, đặc biệt những kẻ có nguy hại đến thân nhân của mình.

Tôn chỉ của Dương Thần là:

Người không phạm ta, ta không phạm ngươi

Nếu dám phạm ta, tất sát ngươi tộc.

Vào trong nhà đã thấy một biển báo chỉ đi xuống tầng hầm.

Xuống tới nơi. Nhìn ngôi nhà cũng không lớn nhưng tầng hầm lại vô cùng rộng rãi.

Hành lang khoảng 20 người xếp hàng đứng đó nhìn 4 người đi xuống.Nhận thấy 2 người mặc cảnh quan cũng không hề e ngại, cho thấy họ có chỗ dựa.

Nhưng thu hút ánh nhìn người khác nhất là một cô bé, đang ngồi trên ghế sofa như nằm ngủ, dưới chân là vài quân dây nhưng hoàn toàn đã đứt.

Mạn Thiên Âm thấy tiểu Tuyết đang ngủ. hô Tiểu Tuyết.

Như nhận ra giọng nói Mạn Thiên Âm, tiểu Tuyết mở mắt ra nhìn cười cười.

Ngươi là người giết A Hùm sao.

Một giọng nói lạnh băng vang lên trong phòng, chiếc ghê xoay lại đang ngồi trên đấy là một trung niên, đầu trọc cả người tha thu một cách quái gở, đang nhìn lấy Dương Thần.

Dương Thần chưa kịp mở miệng Lâm Như đã nhìn chằm chằm mình bằng khuôn mặt đầy sát khí.

-Quả nhiên ngươi cũng là người hắc bang. Không ngờ ngươi cũng giết người, xong chuyện này phiền ngươi về trụ sở lấy lời khai.

Cũng mặc kệ Lâm Như, Dương Thần quay sang A Hổ, lạnh giọng.

-A Hùm là ai ta không biết, giết người?? người ta từng giết so hạt cơm ngươi ăn còn nhiều, chẳng lẽ ngươi bắt ta đếm sao.

A Hổ lành lùng hừ một tiếng nhìn về phía đám người.

- Ta không cần biết ngươi giết bao nhiêu.Nhưng giết đàn em ta thì nên lấy chết mà đền tội.

Còn cảnh quan này, đây là truyện giang hồ còn mong cô không tham dự tốt, tất nhiên hắn chết là hắn tự sát, nên cô không cần đánh chủ ý sau khi hắn chết mà bắt ta.

Hắn ở đây là chỉ Dương Thần.

Dương Thần lại nhìn về phía tiểu Tuyết ôn nhu nói:

-Sao con không đánh chúng.

Âm thanh nhỏ nhẹ đầy tình cảm nhưng người khác nghe được lại như sấm sét rền vang.

Đánh ai, haha đứa trẻ 4 tuổi định đánh ai, ngươi cho rằng đây là trò đùa trẻ con sao.

Có người không nhịn được cười đã bật ra thành tiếng, chỉ nghe thấy cô bé nhẹ nhàng trả lời.

Lần trước con đánh, hại mụ mụ bị bồi tiền.

Lần này con nghe lời mụ mụ không tùy tiện đánh người nữa,Mụ mụ nhưng vất vả kiếm tiền đấy.

Mạn Thiên Âm cảm động kém rớt nước mắt, nhưng đôi mắt đã ửng đỏ.

Dương Thần trầm mặc tuy tiền tài đối với Dương Thần không có xíu tác dụng,nhưng Mạn Thiên Âm vất vả kiếm đấy.

Lâm Như cùng vị cảnh quan kia, trợn mắt hốc mồm. Nhìn một nhà 3 người như sinh vật lạ, hoàn toàn không coi sự việc này vào đâu."Mẹ nó lại còn sợ đánh đối phương tổn thương bị đền tiền, ngươi mới 4 tuổi, lại 2 người nữa xúc động cái rắm, trang bức chả nhẽ cũng theo gen di chuyền".

A Hổ tức giận liếc mắt một tên đứng đó không xa ra hiệu.

Tên đó như biết được ý nghĩa, tiến gần cầm dao dí vào cổ tiểu Tuyết nhìn về Dương Thần gằn giọng:

- Tự sát hoặc là con ngươi chết, lựa chọn đi.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người tưởng tượng Dương Thần sẽ tự sát, lại thấy Dương Thần quay ra đối thoại với Mạn Thiên Âm.

-Cho tiểu Tuyết đánh nhé!!!

"Nhưng tiểu Tuyết vẫn còn nhỏ, quá nguy hiểm"

-Không có gì, những tên này không đánh lại Tuyêt nhi, với lại còn có ta ở đây.

Mạn Thiên Âm cũng đành gật đầu, có Dương Thần ở chắc chắn sẽ không ai tổn thương được tiểu Tuyết.

sau một phen thương lượng Dương Thần quay lại nhìn tiểu Tuyết:

- Tuyết nhi mẹ con cho phép con đánh rồi, Dùng hết sức đừng giữ lại nhé.

-"Vâng Ba Ba"

A Hổ...

Lâm Như: (°.°)??? Các ngươi là định làm gì.

A aaa... một tiếng hét thảm thiết vang lên đánh vỡ sự trầm mặc của tầng hầm, chuyện ngoài sức tưởng tượng phát sinh.

Tên cầm dao, cánh tay hoàn toàn vặn vẹo, như bị bẻ gãy từng khớp đồng dạng.

Con dao sớm đã rơi xuống đất.Tên cầm dao không ngừng run rẩy.

Tĩnh... tầng hầm thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở xung quanh.

A Hổ giật mình không ổn, mọi chuyện đã đi ngoài dự liệu của bản thân,Vội hét lớn:

- Tất cả cùng lên, đừng nhìn đây là đứa nhóc mà đánh giá, nếu không sẽ phải trả giá đắt, đứa trẻ này không bình thường.

Lâm Như giật mình tỉnh lại, muốn xông lên ngăn cản nhưng lại bị Dương Thần lấy tay túm lại áo.

- Đứng im xem đi.

tiểu Tuyết vẻ mặt buồn thiu, nhìn tên cầm dao giọng nói mang vẻ chán nản: quá yếu, không tốt chơi, lại nhìn mấy người đang xông đến gần.

Tiểu Tuyết cười cười chạy vào bằng một tốc độ đáng kinh ngạc quyền đấm cước đá hoàn toàn dựa vào sức mạnh cùng tốc độ, bởi vì Dương Thần chưa hề dậy tiểu Tuyết bất kì võ kĩ nào.

a.a.a từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Người bị đấm tay gãy, người bị đá đã bay xa nằm bất động, có thảm trạng hơn trực tiếp bị đá vỡ trứng.

Giải quyết xong tiểu Tuyết vẫn chưa đã ghiền, lại quay mặt về A Hổ.

A Hổ đánh cái lạnh run. Có chút khiếp sợ nhìn tiểu Tuyết, 4 tuổi, 4 tuổi đánh ngã hoàn toàn 20 người tất cả đều đi ra từ chém giết.

Mà hoàn toàn không có chú hoàn thủ, đứa bé thậm chí không đổ một giọt mồ hôi, giải quyết như ăn cơm đồng dạng.

Lâm Như với cộng sự chút nữa ngất xỉu ở đấy. Đây là mơ,tự chấn an bản thân mình cô xoa bóp nhẹ mồ hôi lăn trên chán mình.

Tên kia thì mặt đã mộng bức 2 mắt tròn xoa nhìn chằm chằm tiểu Tuyết như một con quái vật.

Nếu đổi lại Lâm Như chắc chắn sẽ không thể giải quyết, Đừng nói 20 người,5 người thôi đối với nàng đã là khó khăn, còn giải quyết dễ dàng như vậy.

Tiểu Tuyết đã đánh vỡ khái niệm quan của nàng.(Âm thầm nhủ bản thân mình không bằng tiểu Tuyết, Lâm Như có chút không tin tưởng sự thật này, đường là cảnh quan đến đội trưởng, nhưng không bằng một nhóc tì, không thể chấp nhận nổi, cười khổ một tiếng cô lại nghĩ đến cùng Dương Thần nói chuyện, Dương Thần liên tiếp cự tuyệt mình đi cùng, không phải không lo cho con mà thực sự không cần thiết, con gái 4 tuổi đã mạnh biến thái như vậy, cha còn như thế nào đây, Quái Vật.)