Sau sự kinh
ngạc của các bọn họ tôi buộc lòng kể toàn bộ sự thật và có 1 yêu cầu nữa là họ cũng phải nói sự thật với tôi... Tôi thì đã thỏa lòng khám phá ra một số sự thật khá là hay ho của
họ
Rằng cô bạn yếu đuối cũng chẳng yếu đuối của
mình... hằng từng là bác sĩ riêng của KHa và đang hoạt động
trong tập đoàn buôn bán vũ khí mà đứng đầu là Hàn thiếu -
Hàn Vũ ông trùm buôn bán vũ khí cho các nguyên thủ quốc gia. So với xã hội đen thì hắn nguy hiểm hơn nhiều, núp dưới bóng
công ty mà gián tiếp hoạt động chẳng trách có nhiều người sợ
hắn như vậy
Hằng cũng giấu tôi nhiều phết chứ suy cho cùng cũng không nên trách cứ nó bất đắc dĩ nó mới không nói
còn Huy và Kha thì cùng một duộc với Hàn Vũ cả
Tự nhiên lại dây dưa với cả một ổ lang sói cuộc sống của tôi
không còn bình yên nữa rồi....thôi thì đâm lao thì phải theo lao
thôi vậy
-Không ngờ thân thủ cô lợi hại như vậy
Kha nói
-Cậu ăn nói cẩn thân từ bây giờ chúng ta phải gọi cô ấy là chị dâu đó
Huy nói, người con gái này chỉ có thể hợp với vũ vừa nhu nhược mềm mỏng dấu diếm thân thủ khéo như vậy trong thời gian dài
hơn nữa tính cách lại quật cường ngang ngược ở bên Hàn Vũ ắt
chỉ có nợi chứ không có hại
-Phải phải... nên gọi một tiếng chị dâu! Kha niềm nở tán thành
Vũ khá đắc ý trong khi nhân vật đáng ra nên nổi cồ nên lại im phăng phắc
nhìn Hạ linh ngơ ngẩn nhìn vào màn hình điện thoại Vũ hơi cau mày
dường như cô gái của anh đang lo lắng chuyện gì đó Hạ Linh chào qua loa mọi người rồi vội vàng đi ngay
******
Nơi cũ ấy,
chiều tàn gió thổi luồn qua mái tóc màu hung đỏ của người con trai
... Đã hai năm kể từ khi anh rời xa người con gái anh yêu, nơi
này vẫn không thay đổi một chút nào
Nắng đổ xuống những gợn nắng cuối cùng trên vai cô gái ấy
Cô gái duy nhất của lòng Duy
Trước mặt tôi người con trai đó cách tôi còn vài bước thôi... người
này đã từng là tất cả trong lòng tôi nhưng cũng chính anh để
cho tôi một một vết thương lớn trong trái tim nhỏ dại này. Tôi
nhìn Duy anh cũng vẫn vậy, vẫn dáng người cao lớn hiên ngang
ấy vẫn là mái tóc hung đỏ ấy...vẫn nụ cười ấy... vẫn là
anh ấy
-Linh...
Giọng Duy có phần run run khi gọi tên người ấy cảm xúc của anh vẫn như vậy bối rối trước mặt cô
-Lâu rồi không gặp anh. Vẫn khỏe chứ?
tôi mỉm cười. Với những đau thương đã trải qua tôi chỉ có thể
trách mình anh vốn không có nỗi bởi vì tôi vốn không xứng...
hơn nữa anh là đàn ông sẽ biết quyết định cuộc sống của chính mình
-Em thế nào?
-Em ổn đã lâu không tới đây nơi này vẫn như xưa...
Tôi nhìn xung quanh
-Lần này anh trở về là...chuyện của chúng ta...
-Đã qua rồi mình không nên nhắc lại nữa anh ạ
Nhìn nụ cười của Linh Duy thấy mình tuyệt vọng thêm... có phải vì
ngày đó anh chọn sai nhìn Linh anh thật muốn ôm cô vào lòng nói xin lỗi nhưng anh biết không thể
Khi Linh đồng ý yêu anh
anh đã vui như thế nào... tình yêu trong sáng biết là bao chưa
một lần cầm tay hay gần gũi... chỉ nhìn nhau anh cũng thấy bối rối lắm rồi, nhưng chính lúc anh thấy nụ cười tươi tắn ấy
anh lại rời bỏ đi... rời bỏ người con gái anh yêu nhất
Duy nhớ lại... ngày đó không vì những lời của Quỳnh và ba mẹ anh đã không đi...anh thật là một người đàn ông không có chính
kiến
-Anh, suy nghĩ gì vậy? cuộc sống bên ấy tốt chứ?
Còn băn khoăn về chuyện đã qua à/ nếu thấy có lỗi thì không
cần đâu em ổn hơn nữa bây giờ cũng rất là tốt khỏe mạnh còn
quen nhiều bạn nữa
tôi kể với Duy
anh cười gượng gạo im lặng một chút duy nhìn tôi nghèn nghẹn nói
-Nếu còn yêu nhau... mình quay lại em nhé....