Edit: Tử Liên Hoa 1612
Lại một tuần không gặp, cuối cùng cũng chờ đến chủ nhật.
Phác Nghê Tinh đã tự tay chuẩn bị căn phòng nhỏ này từ bốn tháng trước, mặc dù không quá xa hoa nhưng lại là tiền gửi ngân hàng cộng với tiền lương của anh trong hai mươi mấy năm qua, cấu tạo cùng với lắp đặt thiết bị đều là tự anh kiểm định cẩn thận, Phác Nghê Tinh vui vẻ không nói ra lời. Đây là căn nhà ấn áp chỉ thuộc về hai người.
******* hội nghị kêu gọi đầu tư ****
Hội nghị tiến hành vô cùng sôi nổi.
Phác Nghê Tinh cẩn thận lật xem phương án thiết kế của Hoa Phong cùng Hà thị, bản thân anh hài lòng với cách nghĩ của Hà thị hơn, nhưng mà lúc này vẻ mặt anh nghiêm túc, lông mày cau lại, không hề để lộ ra thái độ của mình một chút nào.
Trước khi cạnh tranh mục tiêu, công ty hai bên đã sửa đổi báo giá của mình nhiều lần, bảo đảm mình có thể thắng áp đảo đối phương, nhưng thái độ của người đấu thầu lại làm cho bọn họ không đoán nổi thiết kế của mình có thắng được đối phương hay không. Tất cả đều hiểu đây là một cơ hội tuyệt vời để nổi tiếng ở địa khu Đông Bắc, là một hạng mục lớn, là một miếng thịt béo.
"Hội nghị tiến hành cũng lâu rồi, mọi người nghỉ ngơi giữa giờ một chút đi cho thả lỏng tinh thần." Phác Nghê Tinh mỉm cười nhìn về phía cạnh tranh đấu thầu nói, sau đó rời đi phòng họp.
Trong phòng rửa tay.
Hoa Hựu Hi đi tới bên cạnh bồn rửa tay, soi gương ưu nhã tô lại son môi, "trùng hợp" Phương Chính của bên cạnh tranh đấu thầu Hoa Phong đang dặm lại son phấn.
"Chị Vu đấy à, bây giờ chị càng ngày càng xinh đẹp rồi, khí sắc tốt như vậy, gần đây có việc gì vui sao?"
Chị Vu tao nhã cười đáp lại: "Đâu có, từ trước đến giờ cô Hoa đây mới là xinh đẹp động lòng người! Lần này nếu có thể thành công hợp tác cùng quý công ty thì mới là chuyện vui của tôi, cũng không biết giám đốc Bạch nghĩ gì về phương án này."
Chị Vu lộ vẻ mặt tò mò, lại kín đáo liếc nhìn Hoa Hựu Hi trong gương.
"Giám đốc Phác cảm thấy phương án của hai bên đều không tệ, nhưng mà…….." Hoa Hựu Hi đóng nắp son, tao nhã quay sang nhìn cô ấy, "Hoa Phong các chị lại tốt hơn hơn đấy, bây giờ chỉ xem ra giá thế nào thôi." Hoa Hựu Hi cười khẽ nói.
Chị Vu vui mừng hài lòng, ngay sau đó lại lộ vẻ khó xử, "Aizz, nhưng mà giá tiền này là chúng tôi đã rất có thành ý rồi."
"Chị Vu à, đây chính là một quảng cáo sống, về sau lợi nhuận của quý công ty ở địa khu Đông Bắc là không thể đếm được đâu." Hoa Hựu Hi khẽ mỉm cười. "Chị cũng biết lần này đối với hai bên đều có lợi ích cực lớn mà."
Sau đó hai người vừa nói vừa cười cùng rời khỏi toilet.
Nghe được tiếng giày cao gót rời đi, Trương bí thư của tập đoàn Hà thị yên lặng bước khỏi toilet, cau mày đứng trước bàn trang điểm, tròng mắt đảo quanh như đang suy nghĩ cái gì.
Hội nghị tiếp tục, nhân viên tham dự đều đã ngồi vào chỗ của mình, những người khác có thể không phát hiện nhưng Phác Nghê Tinh lại quan sát được giá đấu thầu trên bìa văn kiện đã thay đổi, trong bụng yên lặng cười một tiếng, khen ngợi Hoa Hựu Hi làm việc cực kì thoả đáng.
Phác Nghê Tinh đan chéo hai tay đặt trên bàn hội nghị, lại trải qua hơn một giờ, rốt cuộc cũng phải nghênh đón giá tiền cuối cùng được lộ ra.
Không sai với kế hoạch, kết quả cuối cùng là Hà thị đấu thầu thành công.
Nhìn tập đoàn Phác thị cùng Hà thị ký kết hợp đồng tại chỗ, chị Vu của tập đoàn Hoa Phong giống như không thể tin được kết quả này. Nghe theo lời của Hoa Hựu Hi, bọn họ đã hạ giá tiền xuống thấp hơn hai phẩy, cô không tin Hà thị có thể mạo hiểm nhận lợi nhuận thấp, lập tức vô cùng tức giận lại bất đắc dĩ rời đi.
Tiễn Hà thị đi, Phác Nghê Tinh vừa mới đóng cửa phòng làm việc là vỗ tay vang dội, hưng phấn nhảy nhót ngồi vào ghế sofa trong phòng làm việc. Cái giá này thấp hơn khoản chi Phác thị dự định lấy ra. Trong lòng Phác Nghê Tinh vô cùng vui sướng, trong lần giao dịch này hiển nhiên Hà thị đặt cược vào danh tiếng đang nổi như cồn của địa khu Đông Bắc chứ không phải kiếm tiền.
Tuy nhiên Phác Nghê Tinh cũng khẳng định, về sau Hà thị chắc chắn sẽ phát triển nhanh chóng ở địa khu Đông Bắc.
Chỉ là, lần này cũng không nên để Hà thị bị thua thiệt, sau này sẽ dần dần bồi thường lại cho bọn họ.
**** ổ nhỏ đáng yêu ***
Một chiếc xe Benz mui trần lao nhanh tìm đường đến đại học C, hấp dẫn đông đảo ánh mắt, gợi lên một loạt tiếng thổn thức.
Dĩ nhiên hấp dẫn người ta không chỉ là xe, người bên trong xe lại càng quyến rũ hơn.
Nào là kiểu tóc, ngũ quan xinh đẹp, thần thái lúc lái xe, còn có hai chiếc cúc áo sơ mi trắng không cài để lộ ra da thịt nữa.
Gần tới cửa trường học thì một bóng hồng nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của anh.
Thiếu nữ mặc áo khoác ngoài bằng vải nỉ màu hồng nhạt, phối hợp với áo len sọc trắng bên trong, quần jean sáng màu nhẹ nhàng thoải mái.
Vậy mà, khuôn mặt nhỏ trắng để mặt mộc không trang điểm mọi ngày hôm nay lại được trang điểm nhẹ.
Có thể thấy được thiếu nữ vẫn rất quan tâm tới cuộc hẹn hôm nay.
"Làm sao mà giờ anh mới đến, em sắp đọc hết lại từ vựng IELTS được một lần rồi." Dương Quang khẽ càu nhàu, lườm thanh niên đẹp trai rạng ngời trước mắt, kiêu ngạo hất mặt qua một bên.
Thật là nhớ, nhớ quá đi mất!
Cô cũng không ngờ trong lòng mình lại nhớ anh như vậy, chỉ là, cuối cùng cũng gặp được rồi.
Phác Nghê Tinh cười khúc khích, cười tới mức mắt cong thành cây cầu. Chưa từng nhìn thấy một Dương Quang biết làm nũng thế này đâu nha.
Trong lòng anh trào lên cảm giác vui sướng, anh biết, Dương Quang của anh bắt đầu mở rộng trái tim với anh rồi.
Đôi môi cô mềm mại, gò má trắng nõn. Khí trời bây giờ đã lạnh, chỉ là, cô chính là ánh mặt trời ấm áp của anh.
"Để anh dẫn em đi tới một nơi." Phác Nghê Tinh mỉm cười xoa xoa đầu Dương Quang, nắm lấy tay nhỏ của cô sải bước tới siêu xe.
"Ơ này, đi đâu thế?"
Rốt cuộc cũng đi tới mục đích, là một chung cư.
Dương Quang cẩn thận nhìn ngó bốn phía, khung cảnh lại rất xinh đẹp đấy.
"Em có gì đó là lạ."
"Hả? Em lạ chỗ nào?" Dương Quang đỏ mặt, đưa tay lên sờ mặt theo bản năn, thầm nghĩ có phải hôm nay trang điểm đậm quá hay không mà anh lại nói là lạ. Hic hic…..
Phác Nghê Tinh kéo bàn tay che mặt của cô ra, xoa đầu cô nghiêm túc nói, "Rất dễ thương."
Mặt Dương Quang chín luôn rồi.
Ủa, sao hôm nay lại nóng vậy nhỉ. Dương Quang lấy tay làm quạt, vừa phẩy phẩy hai bên mặt vừa hít thở.
Phác Nghê Tinh ở một bên nhìn Dương Quang đáng yêu như vậy thì cười đến nghiêng trước ngả sau.
"Này, chắc không phải là anh dẫn em đi gặp ba mẹ anh chứ?" Từ lúc vừa bước chân vào chung cư Dương Quang đã bắt đầu nghi ngờ, trong lòng kích động rồi lại cảm thấy hết sức khẩn trương.
"Oh? Muốn ra mắt ba mẹ anh vậy à, nhưng mà để hôm khác đi, đi bên này nào." Phác Nghê Tinh vừa nói vừa nhấn mở thang máy.
"Từ chỗ này em phải nhắm mắt vào, mau mau mau, cứ yên tâm, anh sẽ dẫn em đi."
Mặc dù Dương Quang cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Phác Nghê Tinh bịt mắt Dương Quang, mở một cánh cửa ra.
"Có thể mở mắt rồi." Mùi hương ngọt ngào ùa tới, sau đó một phòng hoa hồng xuất hiện trước mắt Dương Quang. Ở cửa để hai đôi dép in hoạt hình, một lớn một nhỏ.
Là anh chuẩn bị sao? Trái tim của thanh niên thô kệch nhưng thật ra lại là công chúa à?!
Dương Quang không kiềm chế được nhịp tim của mình, đây chính là phong cách trang trí mà cô thích.
Nhà hai tầng, cầu thang xoắn ốc, lò sưởi trong tường, cửa sổ lớn thu hết cảnh đẹp bên ngoài, cây cối hoa cỏ, lúc vui nở hoa khi buồn lá rụng.
"Dương Quang, nơi này được đặt tên theo tên của em." Phác Nghê Tinh ôm lấy eo nhỏ của cô từ phía sau, hô hấp phả vào cổ Dương Quang. "Ánh sáng ở căn phòng này rất tốt."
Khiến tất cả đều làm cho Dương Quang cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Ngoan, ngồi ở chỗ này nào, anh đi làm bữa ăn tối, sẽ xong ngay thôi." Phác Nghê Tinh đốt lò sưởi trong tường, cưng chiều khẽ chọt mũi cô một cái, đi vào phòng bếp chuẩn bị.
Dương Quang cởi áo khoác màu hồng xuống, nhìn bóng lưng Phác Nghê Tinh nấu cơm, hơi chu miệng, hai ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào nhau.
"Ủa? Ở đó là cái gì! ?" Dương Quang tò mò đi tới.
"Oa, sao ở đây lại có bàn chơi bóng, còn có máy chơi game, ha ha, nhiều thiết bị trò chơi quá nè." Dương Quang tiện tay ném một quả bóng vào máy bóng rổ.
"Là khu vực nghỉ ngơi của bọn anh đấy, bình thường không có việc gì thì đều vui đùa ở chỗ này." Phác Nghê Tinh nghe tiếng trả lời.
Dương Quang chơi không biết chán. Chơi mãi mới nhớ tới nên lên tầng trên xem một chút. Cô vịn cầu thang xoắn ốc đi lên tầng trên. Khi mở ra một cánh cửa phòng, cô mở to hai mắt lấy tay che miệng lại, vô cùng kinh ngạc, là phòng ngủ có giường đôi màu hồng viền ren nữ tính.
Dương Quang nghĩ thầm, đây là của mình hay là phòng của Phác Nghê Tinh?
Suy nghĩ thêm một chút, trên mặt đỏ rực cả lên.
Cha mạ ơi, chắc không phải là giường chung của bọn họ chứ?! Cô là người tùy tiện như vậy sao?!
Đương nhiên là không phải!
Cho nên, mấy ý tưởng khong trong sáng của ai đó nhất định là thất bại ┓( -` )┏
Khi xuống nhà dưới, bữa ăn tối đã chuẩn bị sẵn sàng .
Thịt kho, cà chua trứng gà, đậu hũ ma bà, còn có canh tam tiên, ba món ăn một món canh.
Phác Nghê Tinh hài lòng mỉm cười, cả người có vẻ rực rỡ ấm áp, ngay sau đó gọi Dương Quang vào ăn cơm.
"Ừ, ăn ngon thật, không ngờ anh lại nấu ăn ngon như vậy." Hai mắt Dương Quang sáng lên, ăn ăn tới cực kỳ sung sướng.
"Ăn từ từ thôi." Phác Nghê Tinh gắp thức ăn cho Dương Quang, nghe thấy vợ khen mình như vậy thì tỏ ra vô vênh váo.
"Hôm qua mới học của chú Cao ấy mà." Phác Nghê Tinh vừa lấy canh cho Dương Quang vừa nói.
"Khụ khụ, hôm qua mới học?" Dương Quang ngượng ngùng bới cơm, ánh mắt bắn tới chỗ trai đẹp đối diện.
Nghe vẻ rất rất giỏi, ừm, không hổ là người mà cô để ý!
Ừ~ cũng không thể nói mình là sát thủ phòng bếp được.
"Xem ra không phải cái nào anh cũng không làm được, phải giữ vững chút ưu thế này của anh đấy nhé." Dương Quang kiêu ngạo nhìn Phác Nghê Tinh.
Phác Nghê Tinh chỉ cười không nói, cũng không chọc phá cô, dâu nhỏ nhà mình không biết làm cơm thì còn biết làm sao.
Trong nhà có một người biết là được rồi!
Chỉ là...
"Nấu cơm chứ không rửa chén được."
Oán thán của Dương Quang hiện rõ lên mặt, cặp mắt linh động nhìn anh với vẻ đáng thương, không thể nghi ngờ là đang biểu đạt ý tứ —— anh nỡ sao?
Phác Nghê Tinh nâng trán, được rồi, quả thật là anh không nỡ.
**** lăn lộn đến chỗ có kiểu phong tình khác ***
"Bên kia là phòng ngủ, phòng này...... Là phòng em bé." Phác Nghê Tinh kén lút đưa mắt nhìn Dương Quang.
Bên trong phòng trẻ được bố trí đáng yêu xinh đẹp, đủ các loại đồ chơi cho cả bé trai lẫn bé gái.
"Nói năng linh tinh!" Mặc dù trên mặt không có vẻ gì khác, nhưng theo màu đỏ lan ra cùng vẻ hoảng hốt lúc xoay người vẫn có thể thấy được trong lòng cô đang sôi trào mãnh liệt.
"A!" Trong lúc hoảng loạn, cô vô ý giẫm phải món đồ chơi nhỏ trên mặt đất, xem chừng sẽ ngã sấp mặt rồi.
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay kịp thời đỡ lấy eo cô, xoay ngược cô lại, cuối cùng rơi vào một lồng ngực rắn chắc.
Tiếng trống vang lên bên tai cô như tiếng sấm rền dội vào màng nhĩ.
Hình như không khí có hơi mờ ám.
Cô cuống quít đẩy anh ra để đứng lên, anh lại giữ chặt khiến cô ngã thêm cái nữa.
Phác Nghê Tinh xoay người nằm trên, phủ lên đôi môi mềm mại của cô mà gặm mút, cạy mở hàm răng của cô.
Lúc vừa bắt đầu Dương Quang còn phản kháng, càng về sau lại là nửa đẩy nửa buông, bị Phác Nghê Tinh hôn cho choáng váng mơ hồ.
Nụ rôi rơi dày đặc từ cái cằm trơn bóng đi xuống, hơi thở gấp gáp của anh phả vào cổ cô, ngứa ngứa.
Mãi đến khi cô cảm thấy một bàn tay làm loạn của anh luồn vào vạt áo lông của cô, từ chỗ vòng eo nhẵn nhụi tiến lên trên, cô mới như tỉnh lại từ trong mơ, bắt lấy bàn tay còn muốn lên nữa kia.
Mặt cô đỏ bừng, Phác Nghê Tinh cũng vậy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lập tức như bị kim chích một cái, cùng lúc nhìn sang chỗ khác.
Xấu hổ quá xấu hổ quá, vừa nãy làm gì vậy trời?
Dương Quang nghiêng đầu sang một bên.
Má ơi, đây là nụ hôn đầu của cô đấy, cứ thế mà bị tiểu yêu tinh này cướp mất rồi! Hu Hu....
Nam sắc hại người mà!!!