Edit: Peiria
“Tiểu Dương Quang ~ tối hôm nay chúng ta ăn cái gì đây?” Hiểu Du vứt cho Hứa Dương Quang một vấn đề nan giải mang tính thế kỷ.
Sắc trời đã tối, nắng chiều màu cam phủ lên trường học một tầng ánh sáng dịu nhẹ. La Hiểu Du dựa lưng vào cây nhãn dưới ký túc xá nghe hát.
“Không biết.” Dương Quang vừa lật giở cuốn sách ‘Nhà đầu tư thông minh’ mới mượn từ thư viện vừa tùy tiện trả lời người bên cạnh. Thật là, tại sao lại hỏi cô vấn đề khó như vậy?!! Quá hao tổn tâm trí mà!!!
La Hiểu Du ở phía sau Hứa Dương Quang nhìn nhìn, “Ừm, nghe thầy giáo nói cuốn sách này viết rất hay! Tác giả Graham được ca tụng là "Cha đẻ của phân tích chứng khoán hiện đại", "Cha đẻ phố Wall", người đặt nền móng cho lý luận giá trị đầu tư, địa vị trong giới đầu tư tương đương với Einstein trong giới vật lý, Darwin trong giới sinh học.”
Dương Quang nghe vậy, cười trêu ghẹo: “Hiếm khi thấy cậu biết nhiều như vậy, thầy giáo mà biết nhất định sẽ cực kỳ vui mừng!”
“Tiểu Dương Quang, cậu học xấu...!” La Hiểu Du tội nghiệp ôm Hứa Dương Quang từ sau lưng, “Haizz, dù bây giờ rất muốn nhìn một chút xem rốt cuộc người thông minh có bộ dạng thế nào, nhưng tối nay ăn cái gì cũng rất quan trọng!”
“Không ăn cũng sẽ không sao.” Tuy nhiên đây là chuyện không thể, nhưng Dương Quang vẫn không nhịn được đùa cô.
“Đời người ngắn ngủi, không ăn, mình sẽ sẽ.” La Hiểu Du cao giọng, làm ra vẻ bi thương muốn chết.
Dương Quang cười khúc khích, gương mặt băng sơn kia, cũng chỉ có vào những lúc như này mới tan chảy.
La Hiểu Du bày tỏ, thật muốn hôn một cái, nếu không phải vì đang ở chốn công cộng, cô tuyệt đối sẽ hôn, tuyệt đối!!!
“A ~ đúng rồi, nghe nói có một quán đồ xiên mới mở ở gần cổng sau, hương vị rất ngon, đi không?” Hiểu Du đề nghị.
“Được.” Mỹ thực gì gì đó cô thích nhất ヽ( ̄▽ ̄)
- - - - - Sau khi ăn xong - - - - -
“No quá... Ăn ngon ghê...” Hiểu Du xoa xoa bụng, nét mặt vẫn chưa thỏa mãn.
“Ừm.” Dương Quang tán thành.
“Nước chấm đậm đà, nguyên liệu cũng rất tươi, tóm lại rất tuyệt. Khen!!” La Hiểu Du tán thưởng.
Sắp đi đến cổng trường, một giai điệu du dương vang lên, Dương Quang lấy di động ra, nhìn một dãy số lạ không có tên trên màn hình, ngắt máy.
Hiểu Du tò mò nhìn màn hình: “Ai vậy?”
“Không biết, chắc là nhầm số.” Dương Quang đáp.
Nhưng mà tiếng chuông lại vang lên, Dương Quang khẽ nhíu mày, vừa chuẩn bị từ chối lại bị Hiểu Du ngăn cản: “Ấy, đừng tắt vội, ngộ nhỡ là người quen nhân hay cuộc gọi khẩn cấp gì thì sao!”
Ừm, cũng có lý: “Alo? Xin chào!”
Một tiếng cười trầm thấp giống như rượu vang đỏ đậm đà truyền đến: “Dương Quang, là anh, anh đã về!”
Dương Quang ngẩn ra, mãi mới trở lại bình thường: “Anh Doãn?”
“Anh còn tưởng rằng em nghe không hiểu.” Đầu dây điện thoại bên kia cười đùa.
“Anh đi Mỹ lâu quá, không nghe được giọng anh, đúng là thay đổi rất nhiều. Nhưng mà anh Doãn, em nghe người nhà anh nói, không phải anh vẫn đang học tập tại Mỹ ư? Không phải còn mấy tháng nữa mới tốt nghiệp ư? Tại sao cả số điện thoại cũng thay đổi? Vả lại...”
Một Dương Quang như vậy, Hiểu Du chưa từng thấy qua, cô ngạc nhiên nhìn Dương Quang lộ ra sự kích động, dong dài.
“Dương Quang!” Khóe miệng chàng trai thoáng hiện một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng cắt ngang câu hỏi liên tiếp của cô, “Em xoay người lại đi!”
Cái... Cái gì... Dương Quang mờ mịt.
Chàng trai dịu dàng lặp lại: “Dương Quang! Xoay người lại!” Sự dịu dàng và kiên nhẫn cả đời anh chỉ dành cho người này, đứa bé ở đầu quả tim anh mười mấy năm nay.
Tuy nhiên không hiểu đầu cua tai nheo, Dương Quang vẫn làm theo lời anh, nhất thời, miệng nhỏ của cô kinh ngạc mở ra, đồng tử trợn tròn: “Anh Doãn?!!”
Chỉ thấy đường mòn bên ngoài cổng trường có một chiếc xe Jeep khiêm tốn đang đậu. Mà xe Jeep được vị thủ tướng vĩ đại nhất trong lịch sử nước Anh - Churchill đặc biệt yêu thích cũng là loại xe Bạch Doãn yêu thích nhất.
Chiến tranh thế giới thứ hai có hơn sau trăm ngàn chiếc Willys MB theo quân đồng mình đi khắp thế giới, loại xe này có thể thích ứng với tình hình giao thông trong thời chiến ác liệt, là hy vọng sống của vô vàn binh lính, lập được chiến công hiển hách, có lẽ đây là Churchill yêu nó tha thiết. Theo một ý nghĩa nào đó, xe Jeep đại diện cho tự do, chính nghĩa và dũng khí.
Bạch Doãn đứng bên cạnh xe, mặc áo khoác dài, cởi khuy, để lộ quần áo sơ mi trắng cắt may vừa vặn bên trong, cổ thắt cà vạt màu đen, theo gió bay phấp phới.
Dưới ánh sáng chớp tối, đường nét khuôn mặt chàng trai hoàn mỹ giống hệt thần mặt trời Apollo trong thần thoại Hy Lạp. Lông mi dài che bớt ánh mắt, tóc mái tung bay che đi vầng tráng cao như ẩn như hiện, dưới sống mũi thẳng tắp là một đôi môi mỏng.
Hơn nữa da anh da cũng cực kỳ trắng, mái tóc đen tuyền bởi vì dùng gôm mà định hình rõ ràng, khuôn mặt cương nghị cộng thêm dáng cao ít nhất 1m86, cả người tràn ngập hormone nam tính.
Chàng trai này hội tụ đủ khí chất của một người đàn ông thành thục, cơ trí, dũng cảm nội liễm, mỗi động tác đều hào phóng lưu loát tựa như nước chảy mây trôi, phát huy sức quyến rũ đến cực hạn.
Mà bây giờ, trong mắt anh chỉ chứa bóng hình duy nhất là thiếu nữ tên “Hứa Dương Quang“. Anh chăm chú nhìn Dương Quang, giang hai tay ra: “Dương Quang!”
Khóe miệng Dương Quang hiện lên nụ cười xinh đẹp, cô bổ nhào vào anh: “Anh Doãn!”
Người đẹp nào đó bị gạt sang một bên bày tỏ - - mình lau (hán việt “ngã sát”: thuật ngữ mạng TQ), người đàn ông kia thật đẹp trai!! - - mình lau, tiểu bảo bối của mình lại cười thoải mái như thế!!! Trời ạ, giấy đâu? Chảy máu mũi rồi!! - - mình lau, Tiểu Dương Quang xem như chân đứng hai thuyền sao?!!!!
OMG! Thật là hỗn loạn!!!
- - - - - Mỗ phác cực kỳ buồn bực - - - - -
Trước giờ Phác Nghê Tinh đều bình tĩnh, tao nhã, hào phóng tự nhiên.
Tuy trước đây có nhiều chuyện xấu với nữ sinh, kỳ thực anh vẫn là một xử nam ngây thơ, nga đến miệng cũng chưa tưng hôn! Chẳng qua anh mặc kệ sự tình phát triển, bàng quan, tìm chút việc vui thôi.
Nhưng mà gần đây thần kinh của anh bắt đầu trở nên mẫn cảm, tim đập rộn lên, thường xuyên ngẩn người, hai mươi mấy năm qua, loại tình huống này cũng chưa từng xuất hiện. Nếu điều tra nguyên nhân, đoán chừng là vì trước đó không lâu anh nhất kiến chung tình với cô gái kia đi!
Chỉ là!! Thời điểm cây vạn tuế rốt cuộc có hi vọng muốn nở hoa, lại bị cho biết, đối phương có thể đã có bạn trai rồi?!!!
Còn có gì tuyệt vọng hơn đây!! Ôi, không!!!
Nghĩ đến trên diễn đàn của trường ồn ào bàn luận - - bạn trai thần bí của hoa hậu giảng đường băng sơn xuất hiện, trong lòng Phác Nghê Tinh lại cực kỳ buồn bực. Càng không nói bên trong còn kèm theo ảnh chụp hai người thâm tình ôm nhau, tuy nhiên ghen ghét, nhưng anh không thể không thừa nhận, người trong thật xứng... Cái rắm!!
Rõ ràng ông đây mới xứng đôi được chưa!!!
Không được! Anh không thể ngồi chờ chết! Không thể để mặc nó phát triển!!
- - - - - Tôi là đường ranh giới bát quái - - - - -
Dương Quang vừa mới lấy chìa khóa mở cửa, đã bị một đôi mắt sáng rực lửa bát quái trong bóng đêm dọa sợ.
Cô vỗ vỗ ngực, hít thở, “tách” một tiếng bật đèn lên.
“Tại sao không bật đèn?”
Hiểu Du im lặng không nói lời nào, chăm chú nhìn cô. Trên mặt chỉ thiếu không viết “Mình rất tò mò, mau kể cho mình nghe bát quái đi.”
Thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp như cún con, gương mặt băng sơn suýt nữa không giữ được.
Nhìn thiếu nữ vẫn không có phản ứng, Hiểu Du bắt đầu làm nũng: “Tiểu Dương Quang ~~ cậu và soái ca kia có quan hệ gì ~~ mau thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người ta đi mà ~~ “
Toàn thân Dương Quang nổi da gà cảm thấy run rẩy, ôi ~~~
Tuy nhiên vẫn giải thích: “Quan hệ hàng xóm.”
“Hàng xóm cũng đáng để cậu kích động như vậy?!” La Hiểu Du nhất quyết không tha.
“Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mấy năm không gặp rồi.” Dương Quang nghiêng đầu nhớ lại.
“Sâu xa ghê ~~ hóa ra là thanh mai trúc mã ~~” Hiểu Du cười xấu xa.
“Ừm, cứ coi vậy đi, nhưng chúng mình chỉ có tình cảm anh em thuần khiến, không phải như cậu nghĩ đâu.” Anh Doãn đối với cô rất tốt, luôn luôn che chở cô, có anh trai như thế thật tốt!
La Hiểu Du quan sát vẻ mặt của Dương Quang, ặc, tuy không nhìn ra cái gì, nhưng cô vẫn rất rõ lời Dương Quang đúng là cách nghĩ chân thực nhất của cô ấy, không khỏi tiếc nuối cho anh trai kia, tình yêu với Dương Quang, không trực tiếp nói với cô ấy thì cô ấy sẽ biết, haizz!
Cho dù thâm tình trong mắt Bạch Doãn tất cả mọi người đều nhìn ra.
Song, người nên rõ ràng nhất lại không nhìn ra.
Chỉ là, như vậy cũng không thể trách Dương Quang - - bị loại ánh mắt này nhìn từ nhỏ đến lớn, đương nhiên là không có cảm giác đi!?
Cho nên, từ lúc bắt đầu, Bạch Doãn đã chọn sai phương pháp.
Thật bi kịch, Bạch Doãn bị KO (knock out) rồi.
La Hiểu Du lại than thở lắc đầu.
- - - - - Chiêu sinh - - - - -
Suy cho cùng, bộ dạng xấu xí thì phải đọc nhiều sách, hết lần này đến lần lại tồn tại một loại người, rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm nhưng cứ khăng khăng cần tài hoa.
Bạn học Hứa Dương Quang mà chúng ta nghĩ là băng sơn, kỳ thực là một em gái đáng yêu chính là người như thế. Nhìn một tiểu thư ngốc có thâm niên, rốt cuộc người đẹp La không chịu nổi nữa rồi.
Vì thế lén lút thay cô ghi danh tranh cử vào Hội sinh viên, còn sau xa vỗ vai cô, cảm thán: “Thanh niên, nhìn về phía trước! Thanh xuân là phải đi tung hoành thiên hạ! Đến đây đi, hãy để Hội sinh viên trở thành bước đầu tiên của cậu!”
Thiếu nữ che mặt, lạnh lùng bày tỏ, cô không biết kẻ có bệnh này.
Trên đường đi tham gia tranh cử, Dương Quang cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện quan trọng, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, kệ nó đi.
Mãi đến khi nhìn thấy Phác Nghê Tinh ngồi ngay ngắn trên ghế phỏng vấn tươi cười hòa nhã, Dương Quang mới nhớ ra - - Phác Nghê Tinh là Hội trưởng Hội học sinh.
“Người tiếp theo, Hứa Dương Quang.” Một đàn chị tóc ngắn, giọng nói ngọt ngào mỉm cười nhìn cô. La Hiểu Du tặng cô một ánh mắt “Mình tin tưởng cậu”, một tay đẩy cô lên bục.
Dương Quang nhìn cử chỉ tao nhã, tác phong nhanh nhẹn mang theo nụ cười như tắm gió xuân của Phác Nghê Tinh, hơi hơi nhíu nhíu mày. Không phải người này năm tư sao? Tại sao lại ở nơi này chủ trì phỏng vấn?
Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ sâu xa, rất không dễ dàng mới ứng phó xong vấn đề các đàn anh đàn chị hỏi để chuẩn bị chuồn đi, Phác Nghê Tinh vẫn im lặng không tiếp động đột nhiên mở miệng: “Hứa Dương Quang?” Anh nhếch miệng, “Mời bạn theo tôi ra ngoài, tôi muốn phỏng vấn riêng bạn.”