Edit: Tử Liên Hoa 1612
Vừa sáng ra đã bị đánh thức, Dương Quang lập tức biến thân thành ma vương áp suất thấp, đầu tóc lộn xộn đi mở cửa, hung dữ trợn mắt ngó ra.
Hử? Ai mà giống tên thối Phác Nghê Tinh thế nhỉ?
Dương Quang nhíu mày, đóng cửa nghe “rầm” một tiếng.
Mẹ nó! Không thể nào! Dương Quang lập tức tỉnh táo lại.
Sao anh lại ở đây được? Chân đã đi lại được rồi sao? Chẳng phải đã nói gặp được thì đi được à? Sao vẫn còn như âm hồn không tan vậy?
“Dương Quang! Mở cửa nào! Dương Quang! Em còn không mở thì anh sẽ gọi tiếp đấy!” Phác Nghê Tinh đập cửa không ngừng, bất chấp mà hò hét.
Dương Quang đã loạn cào cào rồi, dù rất rất không muốn gặp người ngoài dự liệu này nhưng lại sợ Phác Nghê Tinh cứ gào lên như vậy sẽ khiến người khác chê trách.
Cân nhắc một lúc, cô vẫn quyết định mở ra một khe hở, tính toán cứ thế để mà đánh nhanh thắng gọn.
Cô không muốn lằng nhằng cà muối gì với tên thối tha này nữa!
Nhưng Phác Nghê Tinh lại tận dụng triệt để, từ khe cửa lách người vào nhà.
Dương Quang trơ mắt nhìn Phác Nghê Tinh đột ngột chen vào trong phòng, tự nhiên quên sạch bách lời lẽ chửi mắng vốn đã chuẩn bị sẵn.
Lúc nãy anh ở ngoài cửa, cô buồn ngủ mắt mũi nhập nhèm nên chỉ mới nhìn thoáng qua, bây giờ mới chú ý tới sự thay đổi của anh.
Hình như anh gầy đi một chút, vì vậy ngũ quan càng thêm góc cạnh, hốc mắt lõm sâu, quần mắt thâm đen khiến đôi mắt có thần càng thêm rạng rỡ. Vết sẹo vốn nên trải dài trên mặt cũng chỉ còn một vệt ở trên trán, còn lại về cơ bản là có thể bỏ qua. Trước kia mặt anh quá mức nhu hòa, bây giờ ngược lại nhìn cương nghị hơn.
Dương Quang hé miệng, lời nói kẹt ngang nơi cổ họng.
Phác Nghê Tinh đi lên phía trước, ôm lấy Dương Quang, "dq tức giận vui vẻ!"
Dương Quang khựng lại một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức đẩy anh ra, "Anh đang làm gì ở đây?"
Mặc dù giọng nói có vẻ không hoan nghênh nhưng Dương Quang vẫn không nhịn được mà ướt khóe mắt.
Khóc lóc mất giá quá!
Phác Nghê Tinh chỉ cười cười, tham lam mà ngắm nhìn Dương Quang, cũng không trả lời, cánh tay dài duỗi một cái, không để ý đến Dương Quang giãy giụa, cường thế ôm cô vào trong lồng ngực, giọng nói vừa dịu dàng lại nghẹn ngào, "Dương Quang, anh rất nhớ em!"
Không phải tên khốn này có niềm vui mới rồi sao, giờ còn tới trêu chọc cô làm gì?!
Dương Quang vừa độc ác vung tay lên đấm, vừa không khống chế được mà nói suy nghĩ của mình ra, nước mắt hình như cũng sắp chảy xuống.
"Ha ha, Dương Quang, em ghen rồi."
Nghe trong lồng ngực truyền tới chấn động, Dương Quang càng giãy giụa mạnh hơn, lời nói chưa kịp qua đại não: "Ghen cái sh*t nhà anh!"
"Hự!" Phác Nghê Tinh kêu một tiếng như đang nhịn đau, đánh thức lý trí của thiếu nữ đang trong cơn giận dữ.
Nguy rồi! Không cẩn thận đá phải chân của anh rồi!
Vừa lo lắng vừa tức giận, "Đụng phải vết thương rồi còn không biết bỏ ra à! Anh là heo sao? Không đúng, nói anh là heo cũng tôn vinh anh quá!"
"Lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay!" Ánh mắt Phác Nghê Tinh sáng quắc nhìn chằm chằm Dương Quang.
…….
Im lặng bao trùm.
"Buông tay ra!" Dương Quang cố gắng hất bàn tay to rộng đang giữ chặt cô ra.
"Không thả!"
"Để em đi lấy đá cho anh! không cần cái chân mày nữa à!"
"..."
Người nào đó đổi thành túm vạt áo của thiếu nữ, giống như chó nhỏ sợ bị chủ nhân vất bỏ.
"... Không phải giáo sư Cheshil đã dặn dù chân có tốt nhưng cũng không được đứng lâu à?"
"Anh biết ngay Dương Quang quan tâm anh nhất mà!" Người nào đó ánh mắt lấp lánh càng thêm chân chó.
"..." Trách cái miệng này tiện này!
Phác Nghê Tinh ngồi trên ghế sa lon, lẳng lặng nhìn Dương Quang vội vàng bóp chân cho anh.
Tay của anh không tự chủ được vờn qua sợi tóc của cô, giống như gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
"Dương Quang, anh với cô ấy không có gì cả."
Bàn tay Dương Quang dừng một chút, cũng không nói lại lời nào, chỉ tiếp tục động tác trong tay.
"Anh biết rõ hành động của anh sẽ khiến em hiểu lầm, em sẽ khiến anh em mất em. Nhưng mà…” Anh cụp mắt, "Một kẻ không trọn vẹn làm sao có thể xứng với em được?"
Anh phân tích nội tâm của mình với Dương Quang, để cho một góc hèn mọn nhất ấy phơi bày ra toàn bộ trước mặt cô.
Chỉ vì, anh đã không chịu nổi nỗi đau mất đi cô một lần nữa, chuyện này còn khó chịu hơn cả cái chết!
Cho nên từ sau khi Dương Quang, anh không ngừng huấn luyện hai chân của mình, tích cực phối hợp với phương án trị liệu của bác sĩ, mỗi ngày đều phải làm vận động dài đến tám giờ, chịu đựng nỗi khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ vì có thể nhanh chóng gặp được cô.
Vì khôi phục dung mạo, khuôn mặt của anh đã qua không dưới nghìn cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, anh không đồng ý làm phẫu thuật thay đổi gương mặt nên phải cắn răng để cho bác sĩ cắt phần thịt từ bắp đùi bù lên những vết lõm trên mặt. Trên mặt mặc dù vẫn còn khuyết điểm nhưng đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Rốt cuộc, anh vẫn tới kịp ngày sinh nhật của Dương Quang.
"Dương Quang, tha thứ cho sự ích kỷ của anh được không?" Tha thứ khi anh chỉ vì chút tôn nghiêm còn sót lại này mà đã khiến cô bị tổn thương.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt đã rơi đầy mặt của Dương Quang, "Dương Quang, chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được không?"
Nói xong, Phác Nghê Tinh an tĩnh chờ đợi Dương Quang trả lời.
Im lặng lâu thật lâu, bên mặt khuất trong bóng râm của Dương Quang đột nhiên nâng lên một đường cong giễu cợt, "Anh cho rằng anh là ai? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Khi cần thì theo đuổi tôi, không cần thì đá văng tôi ra? Trước kia anh không xứng với tôi, vậy bây giờ lại xứng rồi hả ? Tôi cho anh biết, đừng có nằm mơ!"
Phác Nghê Tinh ngây ngốc nhìn Dương Quang phát khùng, vốn nên là đau lòng nhưng ngoài dự đoán lại bật cười, "Thật tốt!"
Cái gì?
Phát tiết xong Dương Quang cứng họng luôn.
"Có thể nhìn thấy em đầy sức sống thế này thật sự là quá tốt!" Dương Quang của anh thay đổi rồi, càng trở nên hoạt bát hơn.
CMNN! Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ không phải là sau khi nghe cô mắng chửi thì thẹn quá thành giận sập cửa bỏ đi sao?! Má nó! Liêm sỉ của anh đâu tên lẳng lơ kia?!
Dương Quang gian nan vận hành đại não đang kẹt cứng, "Anh..."
Lại bị một bàn tay duỗi ra ngăn lại, "Dương Quang, em không phải nói gì cả! Em yên tâm, anh sẽ không từ bỏ đâu!"
Holy sh*t! Anh nói như vậy cô mới càng không yên tâm đấy!
Nhưng trong lòng lại trào dâng sự ngọt ngào là thế quái nào?!
Để cho tiện nên lúc thuê phòng Dương Quang chọn nhà của người dân sống lâu năm, cô lại không thích ở chung với người khác bèn dứt khoát thuê lại cả căn biệt thự.
Biệt thự có sáu phòng ngủ, Phác Nghê Tinh đương nhiên (mặt dày mày dạn) ở lại đây.
Mặc dù là lựa chọn ở một mình nhưng thời gian trôi qua, Dương Quang vẫn không tránh khỏi cảm thấy cô độc, vì vậy cũng chấp nhận loại hành vi không biết xấu hổ này của anh.
Phác Nghê Tinh liều lĩnh mạo hiểm đi thăm một vòng, hô to khen ngợi Dương Quang có thẩm mỹ.
Dương Quang ngồi trên ghế đặt ở vườn hoa, ngửa đầu nhìn lên. Đủ loại cây cối tôn lên trời xanh mây trắng làm người ta vui vẻ thoải mái, trên dãy núi xa xa đều là màu tuyết trắng xóa, đôi chỗ lộ ra vài điểm xanh thẫm.
Trang trí trong phòng cũng rất khác biệt, từ cầu thang, chỗ rẽ đến mái hiên, nơi nơi đều được trang trí bằng tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, có thể thấy chủ nhà là một người rất biết hưởng thụ.
"Dương Quang, buổi chiều em dẫn anh đi trượt tuyết có được không?" Phác Nghê Tinh đứng ở trong hành lang hô to cho thiếu nữ trong vườn hoa nghe.
"..." Dương Quang lười biếng liếc nhìn chân Phác Nghê Tinh một cái, lại nhìn đi chỗ khác.
Ngu ngốc! Mặc dù chân của anh đã đi lại được nhưng dùng chân để nghĩ cũng biết anh không thể trượt tuyết được nữa.
Phác Nghê Tinh giống như cũng vừa nghĩ đến chuyện này, mặt buồn rười rượi ngước lên bốn lăm độ nhìn trời.
Dương Quang nhìn vẻ mặt có chút ưu buồn của Phác Nghê Tinh, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Cô không nhịn được đứng dậy, đi tới bên cạnh Phác Nghê Tinh, kéo kéo vạt áo đối phương.
Phác Nghê Tinh cảm nhận được, cúi đầu, lộ ra vẻ mặt yếu ớt nhìn về phía Dương Quang, chọc cho tình thương người mẹ của Dương Quang tràn lan, nâng hai tay lên, cho Phác Nghê Tinh một cái ôm.
Phác Nghê Tinh cong người xuống vùi mặt vào hõm vai cô, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn vào mắt thiếu n.
Ánh mắt kia chất chứa bao nhiêu nhớ nhung cùng yêu say đắm, giống như anh đang muốn mượn cơ hội này thể hiện toàn bộ ra cho cô thấy.
Không khí càng ngày càng mập mờ, mặt của hai người càng tiến sát lại gần nhau hơn, cuối cùng Phác Nghê Tinh khẽ cắn môi Dương Quang. Hai người răng môi quấn quít, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, anh vuốt ve mặt cô không biết bao nhiêu lần, tỉ mỉ hôn từ miệng xuống tới cằm, cuối cùng lại từ dưới hàm chuyển lên trán.
Bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu nhiệt huyết, tất cả đều từ nụ hôn này truyền đạt lại cho cô.
Không thể không nói, khổ nhục kế dùng tốt thật đấy!
Người nào đó uốn éo nghĩ.
Tuy nói hôm nay là sinh nhật Dương Quang nhưng Phác Nghê Tinh không có sáng ý gì hay ho, chỉ có thể nghĩ đến việc làm một bữa tối dưới ánh nến và hoa cho cô.
Dĩ nhiên, chúng ta cũng không thể đặt yêu cầu quá cao đối với thanh niên mà ngay cả thổ lộ cũng là đánh đàn ghi-ta ca hát linh tinh. ┐( ̄(ェ) ̄)┌
Ngược luyến luôn là ngắn ngủi, tình thâm mới là chân lý, sau khi làm hòa hai người lại bắt đầu tình yêu say đắm ngọt ngào (chua thối) của mình.
Thời gian trôi nhanh như con thoi, chớp mắt một cái đã qua rồi.
"Dương Quang, ở đây này!" Bàn tay con trai với khớp xương rõ ràng vung vẩy trên không trung.
Một cô gái xinh đẹp từ cửa ra sân bay chầm chậm đi tới khoác lấy cánh tay anh. So với khuôn mẫu cao lãnh trước kia, lớp trang điểm tỉ mỉ khiến cô của bây giờ càng lộ vẻ bình tĩnh thong dong.
Chàng trai thuần thục nhận lấy vali của cô.
"Ồ! Xem ra chị Hựu Hi huấn luyện anh cũng không tệ lắm!" Cô gái trêu ghẹo.
Ngay sau khi cô ra nước ngoài không lâu, Hoa Hựu Hi lập tức tấn công Bạch Duẫn dồn dập, có thể nói là quấn quít làm phiền, bám chặt không buông. Mặc dù biết trong lòng anh vẫn còn có đối tượng nhưng cô tin tưởng dù là núi băng mình cũng có thể hòa tan; cho dù là có đối tượng, cô cũng sẽ chen vào đuổi người đó ra, thành công lên chức. Mặc dù thời gian có chút dài nhưng không phải cô cũng đạt tới mục đích rồi sao?
Cuối cùng vào năm thứ hai Dương Quang ra nước ngoài, hai người tuyên bố quan hệ yêu thương, khiến mọi người phải ăn thức ăn cho chó hết miếng này tới miếng khác, kể từ đó đi lên con đường ngược chó, cho dù bên cạnh là người nào cũng bị thô bạo ngược cho thương tích đầy mình.
"Dương Quang, đi ra ngoài mấy năm ngược lại càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi." Tuy lời nói nghe như trách cứ nhưng sự vui vẻ trong vẻ chững chạc thâm trầm lại không che giấu được, "Không phải đã nói hôm kia sẽ về sao? Bận mải gì mà lại muộn mất hai ngày vậy?"
"Ở bên Đức ra ngoại ô chơi với bạn vài ngày thôi mà, không phải chơi xong là về rồi đây à." Lúc này cô gái xinh đẹp có vẻ hoạt bát đáng yêu, giống như mới ngày hôm qua chưa từng đi nước ngoài.
Đã qua ba năm rồi.
Chuông cửa vang lên. Mẹ Hứa vội vàng mở cửa, ôm chầm lấy cô gái đứng bên ngoài.
"Cuối cùng cũng về rồi, con gái ngoan của mẹ, sao lại gầy thế này." Mẹ Hứa vừa mừng rỡ vừa đau lòng, như muốn bật khóc nhưng vẫn là nhịn được.
"Được rồi được rồi, chẳng phải con gái đã về rồi sao! Mau mau, đi vào nhà thôi." Ba Hứa nhè nhẹ vỗ lưng mẹ Hứa, an ủi bà.
"Ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi, Dương Quang mau vào nhà đi, mẹ đã chuẩn bị tôm hùm nhỏ mà con thích ăn nhất rồi này."
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, hưởng thụ niềm vui gia đình khó được.
"Nào, cô chú, Dương Quang, chúng ta cùng cạn một ly, mừng Dương Quang trở về nước." Bạch Duẫn nâng chén nói.
"Đúng đúng, mấy năm nay con gái chúng ta một mình ở bên ngoài học tập, thật là khổ cực. Bây giờ trở về nhà rồi, ba mẹ thật sự rất vui vẻ." Ba Hứa lộ vẻ xúc động nói.
Bởi vì phải học tập rất nhiều lại khó nên đã lâu rồi Dương Quang không thể cùng người nhà cười cười nói nói như vậy, thời khắc thế này là khó được. Lúc này trong mắt cô đầy hơi nước, uống ngụm rượu đỏ.