Để Ánh Mặt Trời Sưởi Ấm Anh

Chương 10: Năm người giống nhau.




Edit: Tử Liên Hoa 1612

“Anh không được đuổi theo em nữa.” Dương Quang thở hổn hển, nóng đến mức đầu chảy đầy mồ hôi.

Khi Bạch Duẫn cùng Hoa Hựu Hy đến suối nước nóng chỗ của Phác Nghê Tinh và Dương Quang thì thấy trường hợp như vậy. Cả suối nước nóng chỉ có hai người, chắc là được bao trọn rồi. Bây giờ hai người kia đang một người thì trốn tránh, một người thì bắt rất vui vẻ.

Thấy vậy Bạch Duẫn trợn to đôi mắt không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt cuộc đời này đã không còn gì để lưu luyến nữa. Bạch Duẫn tự nhiên xuống nước, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Ở trong ao suối nước nóng rất nóng, nhưng Phác Nghê Tinh lại cảm thấy sau lưng rét căm căm.

Kỳ lạ!

“Ha ha, tổng giám đốc Phác, có phải đã quấy rầy hai người không.” Hoa Hựu Hy cố ý trêu chọc Phác Nghê Tinh.

Phác Nghê Tinh quay đầu lại, liền thấy thấy Hoa Hựu Hy bên cạnh ao, còn có……Bạch Duẫn đang cởi áo choàng tắm! Tại sao anh ta lại tới đây. Phác Nghê Tinh cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ tới giành vợ với mình?!

Đúng là âm hồn bất tán.

“Anh Duẫn!”

Phác Nghê Tinh vội vàng đi tới trước mặt Dương Quang, ngăn ở phía trước Dương Quang, cái tên biến thái đang ở trước mặt Dương Quang cởi quần áo đấy.

Tức giận nha, nhưng mà vẫn phải mỉm cười.

Phác Nghê Tinh sửa sang lại áo choàng tắm rộng mở của Dương Quang. Thật ra thì bên trong Dương Quang mặc đồ bơi rất kín đáo, hoàn toàn không thấy được cái gì, nhưng anh vẫn không muốn vợ mình bị những người khác nhìn thấy.

Vợ còn không biết sức quyến rũ của chính mình. Phác Nghê Tinh bày ra vẻ mặt lạnh lùng kéo Dương Quang tới một bên ngâm nước nóng. Liếc qua người đàn ông đối diện, người này tập luyện cơ ngực không tệ, Phác Nghê Tinh lo lắng nghĩ.

Hoa Hựu Hy thấy tình cảnh này, cười khúc khích: “Tổng giám đốc Bạch rất mạnh mẽ.” Vừa nói vừa cởi áo choàng tắm đi vào suối nước nóng.

Cởi như thế lại dọa mọi người sợ, cô ấy mặc bikini vàng gợi cảm mỏng manh, dáng người kiêu ngạo, bao lấy cỡ 36D sống động. Ngay cả Dương Quang cũng hơi đỏ mặt. Hơi suy sụp cúi đầu nhìn qua chính mình, ặc, dường như chẳng có gì đáng xem, Dương Quang bất đắc dĩ nghĩ.

“Như vậy cũng không có ý nghĩa gì, vừa đúng bốn người, chúng ta cùng chơi mạt chược được không?” Phác Nghê Tinh đề nghị.

“Được, ý kiến hay, vậy cuối cùng người nào thua sẽ phải rung một con xúc xắc, dựa vào số đếm để 'trừng phạt'." Hoa Hựu Hy phụ họa.

Sau đó dặn dò nhân viên phục vụ chuẩn bị mạt chược trên nước. Những thứ như “trừng phạt” kiểu này vừa nghĩ đã thấy rất tuyệt, đều dựa vào những vị khách trước đây lưu lại các biện pháp tương đối thú vị.

“Bính!”

“Đợi chút, giang”

"Ngon, hồ rồi.”

……

Phác Nghê Tinh ở trên bàn đánh bạc thắng được vui đến quên cả trời đất. Nhiều lần đều chọn Bạch Duẫn để xuống tay. Qua vài ván, mặt Bạch Duẫn đều đen rồi.

Ha ha ha, đây không phải là bắt nạt người khác sao! Người ta lớn lên ở nước ngoài, truyền thống văn hóa học không tinh, sẽ không chơi mạt chược được. Tiểu nhân trong lòng Bạch Duẫn gào thét.

Dương Quang nhìn Bạch Duẫn một chút, ở dưới nước lén lút nhéo Phác Nghê Tinh, người này rõ ràng là bắt nạt người ta. Nhưng Phác Nghê Tinh dường như không cảm thấy đau đớn chút nào. Tất nhiên, trận đấu giờ mới bắt đầu. Phác Nghê Tinh nhìn Bạch Duẫn, lộ ra một nụ cười xấu xa.

******đêm khuya yên tĩnh******

Bởi vì trò chơi buổi chiều có nói người thua phải quăng xúc xắc, dựa vào trừng phạt của người đi trước để xác định, kết quả là trừng phạt người thua cùng với một người nam được chọn tùy ý trong đám đồng nghiệp để ngủ cùng phòng một đêm, là người nam duy nhất có thể lựa chọn, Phác Nghê Tinh buồn bã lặng im trái tim vỡ vụn.

Phía trước có rất nhiều biến thái nha, Phác Nghê Tinh không khỏi thay người thua bất bình.

“Giường nhỏ như vậy chỉ có thể cho một người ngủ, trên đất lớn, nhường cho anh ngủ đấy.” Phác Nghê Tinh híp mắt, ở trên giường bày chữ đại, hùng hồn nói về phía Bạch Duẫn vừa mới vào.

Bạch Duẫn khoanh tay đứng ở cửa, nhìn bạch tuộc tám chân trên giường: “…… Đúng thế, quá nhỏ, giường của Dương Quang lớn hơn.” Bạch Duẫn liếc mắt xem thường muốn xoay người rời đi.

“Mau mau… mau lên đây, trời ơi, đã trễ thế này, nhanh đi ngủ.” Phác Nghê Tinh vội vàng nhường gần một nửa cái giường.

Mẹ nó, đúng là tiểu nhân nham hiểm xảo trá!

“Hai chúng ta đều to, anh nằm một mình có thể ngủ ngon hơn.” Bạch Duẫn như quan tâm nhìn con bạch tuộc trên giường, “hào phóng” nhường giường ngủ lại cho cậu ta, lại muốn rời đi

“Trời ơi, thật là, ôi…..Trời ơi, tôi thật sự không chú ý thôi mà anh trai.” Phác Nghê Tinh lại vội vàng nhường ra một vị trí.

Bạch Duẫn sau khi nhìn thấy thế khẽ mỉm cười nằm ngủ bên cạnh Phác Nghê Tinh.

Trong buổi tối yên tĩnh này, hai người yên lặng đoạt chăn cả đêm.

Ngày hôm sau, hiển nhiên đều dậy với đôi mắt gấu trúc.

********** leo núi **********

“Hôm nay chúng ta đi leo núi sao.” Phác Nghê Tinh ngáp liên tục, anh không muốn mấy tên điên kia cởi quần áo trước mặt vợ mình đâu. Phác Nghê Tinh liếc qua Bạch Duẫn bên cạnh cũng mệt nhọc đang tập trung ăn sáng.

“Hai người chịu nổi sao?” Hoa Hựu Hy hỏi trêu.

“Có thể!” Bạch Duẫn và Phác Nghê Tinh trả lời cùng một lúc.

Rõ ràng có khả năng vào một thời điểm, hai người lại biểu hiện sự nhất trí cao độ.

Từ khách sạn suối nước nóng đi ô tô hơn một trăm cây số thì đến núi, kết quả là mọi người ăn xong điểm tâm cũng thu dọn thích hợp chuẩn bị lên đường. Ra đến đại sảnh khách sạn thì thấy một người con gái nhào tới chỗ Phác Nghê Tinh với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

“Anh Nghê Tinh, em rất nhớ anh.”

“Ơ kìa, Tây Nguyệt, cái này, chuyện này…” Quản lí Chu của khách sạn rất không đồng ý với hành động của cô, ra vẻ muốn kéo cô ra, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ và lúng túng.

Ông biết cháu gái của ông luôn luôn giảo hoạt và ngang ngạnh, cũng vô cùng thích người thừa kế của tập đoàn Phác thị. Bởi vì nguyên nhân bối cảnh này, ông và bố của Tây Nguyệt cũng rất tán thành. Nhưng bây giờ người ta đã có bạn gái, lại dính vào cũng không quá tốt, ông và bố của Tây Nguyệt đều là người có thân phận địa vị.

“Anh Nghê Tinh, đáng lẽ ngày hôm qua có thể tới tìm anh, mà bố em không chịu đồng ý, em chạy đến đây thật vất vả.” Chu Tây Nguyệt ôm Phác Nghê Tinh, ngay trước mặt quản lí Chu, anh cũng không tiện làm cho cô lúng túng. Hơn nữa bố của Chu Tây Nguyệt cùng tập đoàn Bạch thị có quan hệ hợp tác lâu dài.

Dương Quang im lặng nhìn Phác Nghê Tinh bị người con gái khác ôm cũng không đẩy ra, trong lòng có chút tức giận.

Mẹ nó, nhanh như vậy đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi sao?

“Vậy chúng ta đi trước.” Bạch Duẫn xem thường nhìn vào mắt Phác Nghê Tinh, kéo Dương Quang đi về phía cửa chính.

Hoa Hựu Hy quay đầu lại với một nụ cười xem kịch vui.

“Này, này chờ một chút, Dương Quang, chờ anh.” Phác Nghê Tinh vội vàng đẩy Chu Tây Nguyệt ra, chạy theo mọi người.

“Anh Nghê Tinh.” Chu Tây Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo.

Cứ như vậy, một nhóm năm người bắt đầu hành trình leo núi. Đợi bọn họ leo đến đỉnh núi thì trời cũng sắp tối, mọi người dựng chỗ nghỉ tạm thời. Chia nhau hợp tác, nam ở lại dựng lều, nữ thì đi tìm chút củi đốt gần đó.

“A, cứu tôi.” Nghe thấy tiếng phụ nữ kêu cứu, Phác Nghê Tinh và Bạch Duẫn nhìn thoáng qua nhau nhanh chóng chạy tới hướng có âm thanh.

“Này, cô không nên cử động, nhánh cây sắp gãy rồi.” Chu Tây Nguyệt nói một cách khó khăn.

Khi Phác Nghê Tinh và Bạch Duẫn chạy tới, Hoa Hựu Hy đang dậm chân lo lắng, bọn họ nhìn sang bên cạnh, hít vào một hơi, Chu Tây Nguyệt và Dương Quang treo ngược ở vách núi, nói chính xác là Chu Tây Nguyệt bám trên nhánh cây, tay kéo Dương Quang. Mặc dù khoảng cách rơi xuống đất không cao, nhưng mà hòn đá lởm chởm, ngã xuống không chết cũng tàn phế.

Phác Nghê Tinh thử với tay, nhưng cũng không phải cách cứu người tốt.

Mặc dù gọi điện thoại cấp cứu hoàn toàn không còn kịp nữa, nhưng Hoa Hựu Hy vẫn gọi một cuộc phòng ngừa bất trắc.

“Các em cố chịu đựng! Trong ba lô có dây thừng, anh đi lấy ngay lập tức.” Phác Nghê Tinh vội vàng chạy về lấy dây thừng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Duẫn thấp giọng hỏi.

“Hừ, cũng tại cái cô đại tiểu thư ngang ngược đó, nhất định đòi đi hái cái hoa rách kia! Lúc trượt xuống, đúng lúc Dương Quang ở bên cạnh cô ta, kéo cô ta lên, nhưng không ngờ chính mình lại ngã xuống.” Hoa Hựu Hy nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng cô cũng biết bây giờ không phải lúc để truy cứu trách nhiệm.

Vừa nói xong, Phác Nghê Tinh đã cầm sợi dây thừng đến.

“Anh buộc sợi dây thừng vào cái cây to, cùng Hoa Hựu Hy ở phía sau chuẩn bị kéo. Tôi đi xuống đón Dương Quang.” Trước mắt việc khẩn cấp là kéo Dương Quang lên, lực cánh tay của Chu Tây Nguyệt không đủ để chống đỡ quá lâu.

“Được!” Mọi người ăn ý làm việc với nhau.

Phác Nghê Tinh buộc một đầu sợi dây trên eo, nhẹ nhàng đến gần Dương Quang.

Một tay anh giữ chặt sợi dây, một tay chậm rãi ôm Dương Quang.

“Mau kéo lên.” Mọi người vui mừng.

Dương Quang buông tay của Chu Tây Nguyệt ra, mặc cho cánh tay rắn chắc có lực của Phác Nghê Tinh ôm chặt cô.

Hai người dần dần được kéo lên.

Đến nơi cô đã mất đi tất cả sức lực, Phác Nghê Tinh để Dương Quang nghỉ ngơi ở tảng đá cách đó không xa.

Bây giờ mới phát hiện, thì ra, đôi mắt của anh sớm đã đỏ.

Anh xoa đầu Dương Quang, tiếp tục cứu Chu Tây Nguyệt.

“Anh Nghê Tinh.” Chu Tây Nguyệt tất nhiên cũng không còn sức, căng thẳng ôm lấy cành cây.

“Đừng sợ, đưa tay cho anh.” Phác Nghê Tinh buộc dây thừng ngang hông mình, ghé vào bên vách núi, Bạch Duẫn và Hoa Hựu Hy vẫn tiếp tục kéo.

Chu Tây Nguyệt đưa tay cho Phác Nghê Tinh.

Phác Nghê Tinh thử thò người xuống lần nữa, chộp ngay lấy bàn tay cô ấy đưa ra, vừa mới dùng một chút lực.

Nhưng không ngờ, mới vừa bắt được Chu Tây Nguyệt, nửa người chúi xuống dò xét mất đi trọng tâm nhanh chóng trượt xuống.

Phác Nghê Tinh cắn răng một cái, cố gắng dùng sức, ném Chu Tây Nguyệt đang thét chói tai lên.

Mà hình như dây thừng không chịu nổi một lực lớn như vậy, đương nhiên bị cắt đứt!

“Anh Nghê Tinh!”

“Anh Nghê Tinh!”

“Tổng giám đốc Phác!”

“Phác Nghê Tinh!”

Tiếng kêu sợ hãi không ngừng, trên mặt mọi người tràn đầy khiếp sợ.

Trời ạ, càng ngày càng đen.

Dương Quang không để ý đến tình trạng của mình, mất hồn kéo cơ thể mềm nhũn nằm bên vách núi liếc nhìn đáy vực gần như không thấy gì, bước chân lảo đảo muốn đi xuống phía dưới.

“Dương Quang, em bình tĩnh một chút! Tình trạng của em bây giờ không thích hợp đi xuống tìm người, anh sẽ đi xuống.” Bạch Duẫn nắm bả vai Dương Quang.

“Anh Duẫn, em rất tỉnh táo, em có thể, em có thể cùng anh đi xuống…” Tóc tai cô toán loạn không kịp sửa sang, nắm tay Bạch Duẫn dùng ánh mắt cầu xin.

“Hứa Dương Quang! Trạng thái của em bây giờ đi chỉ thêm phiền phức!” Lần đầu tiên Bạch Duẫn ngoài mạnh trong yếu với Dương Quang.

Dương Quang sững sờ nhìn Bạch Duẫn như vậy, lòng Bạch Duẫn mền nhũn, quả nhiên vẫn không nỡ nổi giận với cô.

Anh hạ giọng xuống: “Dương Quang, cô Hoa đã sớm gọi điện thoại cấp cứu, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ nhanh chóng tới. Em cứ ngồi ở đây, anh sẽ cùng cô Hoa đi xuống dưới. Em phải tin tưởng anh, được không?”

Anh nhìn Hoa Hựu Hy, Hoa Hựu Hy nhìn bọn họ gật đầu một cái.

Nói xong, nhanh chóng cùng Hoa Hựu Hy đi xuống đáy vực.

Dương Quang còn sững sờ không nhúc nhích, nhưng mà nước mắt đau khổ im lặng chảy xuống mặt, cô không phát ra tiếng khóc nào, chỉ mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tình cảm mãnh liệt như núi Thái Sơn giống như đánh úp về phía cô, tay chân cô chết lặng, máu sắp đông lại, trái tim cũng hít thở không thông, thật giống như có một thanh đao bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng cô, lục phủ ngũ tạng đều tan vỡ!

Hóa ra, cô thật vô dụng, chỉ làm liên lụy đến người khác! Nghê Tinh ngã xuống dưới rồi, cô lại không giúp được chuyện gì cả.