Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 8: Không thoải mái




Hành lang bệnh viện vô cùng náo nhiệt, tràn ngập tiếng người tranh cãi và oán trách liên tiếp.

Thế giới của Tần Vũ Tinh lại là yên tĩnh. Bởi vì bên kia điện thoại im lặng, tâm tình càng ngày càng nặng nề.

Cô mở miệng, ý muốn tìm một đề tài, nhưng lại cảm thấy không thể nào nói ra lời, cho nên quyết định giữ im lặng, không lên tiếng.

Thật lâu sau, một giọng nói đàn ông trầm trầm vang lên: “Bận à?”

Là Hạ Thiên.

Tần Vũ Tinh sửng sốt, lắc đầu trong không khí, lên tiếng: “Bận chút thôi.”

Người đàn ông kéo dài một tiếng ‘à’, nói: “Tối hôm qua phải rời khỏi quán bar.” Hình như anh muốn chứng mình gì đó, giải thích gì đó.”

Tần Vũ Tinh nheo mắt lại, nói: “Dạ, cám ơn anh! Ngày hôm qua tôi có chút vô lễ, không biết đã làm ra chuyện gì, anh đừng để ý.”

“Cô ngoan mà.” Hạ Thiện vội vàng mở miệng, mang theo sự khẩn cấp không nói nên lời.

“Ừ, ừ, anh tìm tôi có việc gì?” Tần Vũ Tinh hỏi thẳng.

“Không có… Bây giờ tôi đang ở bệnh viện.”

Tần Vũ Tinh ngớ ra, lập tức đứng lên, nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Lầu mấy?”

“Lầu 7.”

… Tần Vũ Tinh do dự một lát rồi nói: “Anh đến thăm Bạch Nhược Đồng à?”

Hạ Thiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Tiện thể, cô… có thể gặp mặt nói chuyện không?” ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Đột nhiên Hạ Thiên mở miệng. Ttrong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần khắc chế cảm xúc..

Tần Vũ Tinh mím môi, suy nghĩ một lát nói: “Được, gặp mặt ở phòng bệnh của Bạch Nhược Đồng được không?” Thật ra, cô có chút mong muốn được gặp mặt Bạch Nhược Đồng…

Người phụ nữ trong cảnh tượng ngày hôm qua không phải là cô nhận thức sai lầm chứ?

Xong đời! Từ Trường Sinh đối xử với cô dịu dàng một chút thì cô đã tìm lý do để khỏi phải đi đối mặt.

“Được.” Hạ Thiên lên tiếng trả lời, nghiêm túc nói: “Tôi ra thang máy đợi cô.”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, không khỏi bật cười, cuối cùng ai là nhân viên công tác của bệnh viện vậy!

Cô nhét hai tay vào túi, cúi đầu đi thẳng tới thang máy. Không hiểu sao, tâm tình lại không thoái mái, cảm thấy không thích hợp đối mặt với Hạ Thiện.

Nhất là vì giấc mơ tối hôm qua, không hiểu sao cô lại chột dạ…

Mơ mơ mơ! Tóm lại, cô để ý cái gì đâu đấy!

Tần Vũ Tinh tự chê cười ản thân, nhìn tin nhắn có phương thức bí truyền của Từ Trường Sinh gởi tới, có chút mơ màng.

Đinh… thang máy đã đến lầu 7. Cửa mở ra, đập vào mắt là đồng tử đen như mực của Hạ Thiên.

“Xin chào.” Vũ Tình hất cằm lên, tự dưng phát hiện, mình chỉ cao tới bả vai của Hạ Thiên.

“Chào buổi sáng.” Hạ Thiên mở miệng ra, lông mi dài óng ánh, đôi mắt sâu thẫm dường như ẩn chứa ánh sao.

Ánh mắt đẹp quả nhiên chính là vì đồng tử xinh đẹp tự nhiên… Tần Vũ Tinh nghĩ thầm. Hạ Thiên không quấn khăn che mặt như hiệp sĩ. Anh mang đôi giày AJ23 sọc trắng đen, mặc quần thường màu kem, áo len lông xám rộng thùng thình. Cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ. Trên cổ mang một miếng ngọc Phỉ Thúy màu xanh lá cây.

Làn da anh rất tốt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trong lạnh lùng lại có vài phần nho nhã, trong nho nhã lại có vài phần anh tuấn hoàn toàn tự nhiên, khiến người bên cạnh anh phát sinh cảm giác tự xấu hổ vì quá tầm thường.

Tần Vũ Tinh cao cần 1m7, không cao không thấp, nhưng so với Hạ Thiên thì có chút áp chế…

Thỉnh thoảng, ánh mắt của Hạ Thiên dừng lại trên mặt của Tần Vũ Tinh. Cô vừa nhìn anh, anh liền nhìn sang chỗ khác. Hai người im lặng đi một hồi, Hạ Thiên ho khan một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Cô còn đau đầu không?”

Tần Vũ Tinh lắc đầu, nói: “Thật ra tôi muốn nói cám ơn anh. Ngày hôm qua tâm tình tôi không totts, uống rượu như điên. Bây giờ nghĩ lại thật rất hối hận, cũng may không gặp phải người xấu rắp tâm hãm hại.”

Hạ Thiên hắng giọng, nói: “Vị hôn phu kia của cô…”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, mắc dịch, ngày hôm qua cô kể luôn chuyện này cho Hạ Thiên nghe hay sao? Cô vội vàng cắt ngang lời của Hạ Thiên: “Chúng tôi làm hòa rồi. Không có chuyện gì hết! Nếu như hôm qua tôi có gì lỡ lời, xin anh quên đi ạ! Hi vọng tôi không làm phiền nhiều đến anh.”

Hạ Thiên sửng sốt, khóe môi mấp máy, thật lâu sau mới nói: “Cô… tha thứ cho anh ta rồi à?”

Tần Vũ Tinh xấu hổ cúi đầu, nói: “Chúng tôi đã đính hôn.”

… Hạ Thiên không nói nữa, ánh mắt sâu thẫm lại càng hờ hững lạnh lùng, bàn tay xiết chặt lại thành quả đấm, không nói một lời.

Không khí có chút ngột ngạt, Tần Vũ Tinh giương mắt nhìn anh, dẫn đầu phá băng: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Hạ Thiên không lên tiếng trả lời, quay đầu đi không nhìn cô, dường như trong tim có gì đó chận ngang, không lên không xuống, thật không thoải mái.

Tần Vũ Tinh nhìn nhìn bề ngoài, nói: “Nếu như không có việc gì thì tôi có việc đi trước. Hôm nay tôi đã đi làm trễ rồi.”

“Cô không nghe rõ lời nói của tôi hôm qua sao?” Đột nhiên Hạ Thiên quay đầu lại, cáo giọng hỏi. Anh híp mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng, cánh mũi dường như phập phồng, tay chân lạnh lẽo.

“Nói?” Tần Vũ Tình nhíu mày, không rõ chuyện gì. “Nhớ… nói cái gì?” Cô nghi ngờ.

Hạ Thiên bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt đen như mực dần dần hiện ra rõ ràng mặt mũi của cô.

Tim của Tần Vũ Tinh chợt nhảy lên khẩn trương, hoảng loạn nói: “Hạ Thiên, tôi còn có việc…”

“Hạ Thiên!” Một giọng nữ trong trẻo vang lên ở phía sau. Tần Vũ Tinh xoay người, đập vào mắt là một người con gái cao gầy trang điểm theo kiểu Hàn Quốc. Cô giật mình, xác định lại một lần nữa, người con gái mà cô nhìn thấy Từ Trường Sinh ôm ấp ngày hôm qua chính là cô gái này.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Vũ Tinh không để ý tới Hạ Thiên, bắt đầu nghiêm túc đánh giá Bạch Nhược Đồng.

Bạch Nhược Đồng thờ ơ liếc nhìn cô một cái, hất cằm lên đi về phía Hạ Thiên, đáy mắt toát ra vài phần vui vẻ, cười duyên nói: “Sư huynh, cám ơn anh đến thăm em! Cảm giác bị bệnh bỗng nhiên tốt hơn phân nửa!”

Hạ Thiên nhíu mày, tránh né cô nàng đang đi tới trước mặt, nhìn về phía Tần Vũ Tinh nói: “Buổi trưa cô có thời gian rảnh không?”

Tần Vũ Tinh không lên tiếng, từ đầu tới cuối, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi trên người của Bạch Nhược Đồng.

Bạch Nhược đầu quay đầu lại nhìn cô, cụp mắt xuống, nói: “Bác sĩ Tần?”

Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, trên người cô có thẻ công tác, không có gì ngạc nhiên khi Bạch Nhược Đồng biết tên của cô.

Lại nói, không chừng người ta đã biết tên của cô rồi đấy.

“Bạn bè của sư huynh hả?” Bạch Nhược Đồng khẽ nhếch môi, tươi cười nhìn lên Hạ Thiên.

Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm nụ cười rực rỡ như hoa, trong lòng không hiểu sao buồn bã vô cùng. Cô quay đầu, nói: “Tôi đi trước.”

Hạ Thiên nhíu mày lại, vừa lúc Tần Vũ Tinh đi ngang qua người anh, anh liền giơ tay ra giữ tay cô lại. Cơ thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Anh làm gì thế?”

Bạch Nhược Đông cụp mắt xuống, trong mắt hiện ra chút châm biếm.

“Tôi có lời muốn nói với cô, buổi trưa gặp ở quán nhỏ kia.” Vẻ mặt Hạ Thiên trang nghiêm, giọng nói không cho từ chối.

Tần Vũ Tinh nhíu mày, từ chối nói: “Tôi còn có công việc, đi không được.”

Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, khí thế bá đạo chợt nổi lên, mang theo vài phần giận dỗi, nói: “Được, tôi có thể tới văn phòng đợi cô…”

Tần Vũ Tinh hoàn toàn sửng sốt, tại sao người này đột nhiên không nói lý lẽ thế này! Chuyện Hạ Thiên tới văn phòng của cô không phải sẽ lên trang đầu hay sao? Cô suy nghĩ trước sau, không muốn trong thời điểm này làm loạn lên, cắn răng nói: “Được, đến giờ trưa tôi sẽ qua.”

Hạ Thiên nhếch môi, mắt híp lại thành một đường, sau cùng ừ một tiếng nhàn nhạt.

Tần Vũ Tinh không thoải mái xoay người đi, thầm nghĩ, người quái đản!

Bước đi nhanh chóng.