Trong lòng bối rối,
Tần Vũ Tinh đẩy cửa ra, nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng bỏ hai tay vào túi, tự nhìn mình. Cô nhìn quanh một vòng, không thấy Hứa Gia Văn, kinh ngạc nói: “Em gái em đâu?”
Hạ Thiên không kiên nhẫn, nói: “Quá om sòm.”
“Cho nên?” Tần Vũ Tinh vội vàng chạy đến bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài nhìn một hồi.
“Anh nể mặt em, nhốt cô ta trong toilet rồi.” Giọng nói của Hạ Thiên mang
theo mấy phần ấm ức, tay phải kéo tay Tần Vũ Tinh lại: “Em thảy cho anh
một cô bé trẻ tuổi, chẳng lẽ em không có chút lo lắng nào sao?”
…… Tần Vũ Tinh liếc anh một cái, vội vàng đi tới cửa phòng tắm. Cô mở không ra, quay đầu lại hỏi “Làm sao mở đây?”
Hạ Thiên rút ra hai cây tăm trong hộp tăm để trên TV, ngoáy ngoáy vài cái thì cửa mở ra.
Tần Vũ Tinh còn chưa kịp hỏi thăm Hứa Gia Văn thì cô nhóc đã nhìn về phía
sau lưng của cô, bộ dạng sùng bái: “Nam thần, anh còn có thể mở khóa
nghen. Anh thật sự là hoàn hảo!”
“Anh ấy khóa em lại mà em không tức giận à?” Tần Vũ Tinh không biết nói sao.
“Đời này có thể bị Hạ Thiên khóa trong toilet là đáng giá lắm rồi…”
Tần Vũ Tinh chịu thua Hứa Gia Văn, vỗ vỗ Hạ Thiên nói: “Anh đi lẹ đi. Mẹ em muốn chiều nay đến nhà bác Từ. Nếu anh bị mẹ bắt gặp ở đây thì có lẽ sẽ thay đổi chủ ý đấy.”
Hạ Thiên ngẩn người ra, hiểu được ý tứ
trong lời nói của Tần Vũ Tinh, mở cờ trong bụng, cảm thấy xa cách cũng
vừa lòng thỏa ý… Tần Vũ Tinh lại bị Hứa Gia Văn quấn lấy, hỏi đông hỏi
tây.
Tần Vũ Tinh bỏ lại Hứa Gia Văn phía sau, thà rằng xuống lầu
nghe mẹ và dì Ba lải nhải. Cô buồn chán xem Microblogging, tuy rằng tiêu điểm vẫn là quan hệ với Hạ Thiên, nhưng đại đa số đều mắng nhiếc cặp
cẩu nam nữ Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh đã làm chuyện có lỗi với Hạ Thiên, blah blah blah…
Tần Vũ Tinh không khỏi nghi ngờ chuyện
này nhất định là chiêu lớn mà Hạ Thiên đã xuất ra. Cho dù sau này cô có
bị người ta vạch trần thì cũng không bị người ta dễ dàng nói xấu. Suy
cho cùng, chuyện Bạch Nhược Đồng mang thai, cô và Hạ Thiên đều là người
bị hại!
Có phải hai người bị hại ở chung với nhau thì fans sẽ tiếp nhận dễ dàng hơn một chút không?
Cô nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Hứa Gia Văn nhìn mình chằm chằm, cảm thấy đau đầu quá mức…
Quá phiền.
Vì sao hết lần này đến lần khác là Hạ Thiên nhỉ, đường tình nhất định lận đận, không thể nào bình lặng!
Ngày hôm sau, mẹ Tần lại không giục Tần Vũ Tinh đi thăm nhà họ Mục, bởi vì
Lam Nhiễm tự mình đưa tới cửa, dẫn theo cả con trai. Cho đến tận bây
giờ, cô vẫn không thể nào quên được ánh mắt oán trách của Mục Vũ Sâm…
Cô đã từng cho rằng cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho cô. Ha ha, tự nhiên Mục Vũ Sâm lại có thể sẳn sàng tới gặp cô.
Nếu như không nợ của nhau, vì sao phải gặp lại
Có lẽ thời gian thật sự là một liều thuốc tốt. Ngoại trừ yêu nhau ra, nó còn có thể chữa lành vết thương oán hận.
Cô thay một bộ quần áo thể thao màu xám, tóc thắt bím đuôi ngựa, đi xuống
lầu, nói một cách khách sáo: “Dì Lam, nên để cháu tới nhà chúc Tết dì
thì mới đúng.”
Lam Nhiễm giương mắt nhìn cô, tiến tới nắm chặt
tay của Tần Vũ Tinh nói: “Thật không tệ nghen Tiểu Tinh, trong nháy mắt đã lớn như vậy. Vũ Sâm!” Bà quay đầu lại, kêu con trai một tiếng: “Mau
tới đây nhìn, còn nhận ra được sao?”
Tần Vũ Tinh nghiêng đầu nhìn sang, trước cửa lớn huyền ảo, một người đàn ông vóc dáng cao gầy đang
đặt lễ hộp xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, giật mình ngớ ra, gật đầu.
Tần Vũ Tinh có chút khẩn trương. Mục Vũ Sâm không có gì thay đổi, ngoài trừ anh cao hơn rất nhiều. Anh mang gọng kính vàng, rất lịch sự, biểu cảm
cứng ngắc khiến cô lập tức nhớ tới đội trưởng tóc vàng trong phim hoạt
hình Nhật Bản, Ông Hoàng Quần Vợt.
“Đã lâu không gặp.”
Có lẽ thời gian thật là nhất mạt thuốc tốt, trừ yêu, còn có thể đem oán hận vết thương vuốt lên.
Nàng thay màu xám tro quần áo thể thao, tóc thắt bím đuôi ngựa liền tử đi
xuống lầu, khách khí nói: "Lam di, nên ta tới cửa cho ngài chúc tết
đấy."
Lam Nhiễm giương mắt nhìn nàng, đi lên nắm chặc một cái Tần Vũ Tinh tay, nói: "Thật không tệ nha Tiểu Tình, trong nháy mắt lớn như
vậy. Vũ sâm!" Nàng quay đầu lại, kêu một tiếng nhi tử, nói: "Mau tới đây xem một chút, còn nhận được sao?"
Tần Vũ Tinh nghiêng đầu nhìn
sang, huyễn hoặc chỗ cửa mở ra, một người vóc dáng cao gầy nam nhân để
xuống hộp quà, chậm rãi ngẩng đầu lên, sợ run chốc lát, gật đầu một cái.
Tần Vũ Tinh có chút khẩn trương, mục Vũ sâm tướng mạo không có thay đổi gì, trừ chiều cao kéo dài. Hắn mang theo kính gọng vàng, rất lịch sự, khắc
bản vẻ mặt có một cái chớp mắt như vậy đang lúc để cho nàng nhớ lại hoạt hình Nhật Bản võng cầu hoàng tử bên trong tóc vàng đội trưởng.
"Đã lâu không gặp." Giọng điệu và lời nói rất lễ độ, nhưng lại có vẻ rất lạnh nhạt.
“Dạ.” Tần Vũ Tinh lúng túng trả lời: “Vào ngồi đi. Em đi pha trà.”
Mẹ Tần ngồi chung với Lam Nhiễm và Mục Vũ Sâm trên ghế sa lon, ánh mắt
không ngừng quan sát Mục Vũ Sâm. Hôm qua bà đi nhà họ Từ từ hôn, không
thèm để ý đối phương có đồng ý hay không cũng muốn trả lại sính lễ. Bởi
vì chuyện này mà cha Tần còn gọi điện thoại nói chuyện với bà một lát,
nói rằng bà đây chính là bỏ đá xuống giếng!
Thật ra trong lòng mẹ Tần có chút lo lắng. l€quɣɖɷɳBà sợ sau khi cha Tần trở về, bởi vì sự
bất hòa với nhà nhọ Từ mà phủi sạch quan hệ. Suy cho cùng, người đưa
than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rất ít, với tính cách của cha Tần, sẽ
nhắc mãi chuyện này cho tới năm sau.
Mẹ Tần là có lòng riêng, con trai của bạn già về nước, lại còn là người mà con gái mình đã từng yêu
mến, nói không có ý tưởng thì ai tin? Bà cũng không muốn bởi vì Từ
Trường Sinh mà làm trễ nãi chuyện của con gái mình. Hơn nữa, bà thật sự
bị tin đồn làm cho sợ hãi, chột dạ, sợ đêm dài lắm mộng, bị người ta đồn chuyện con gái mình và Hạ Thiên, ảnh hưởng tới tương lai của nó.
Đã làm mẹ, vì con cái của mình, chuyện gì cũng có thể làm được.
Năm đó Tần Vũ Tinh phạm tội, cũng là bà ra mặt giải quyết, giống như tất cả đều không liên quan tới Tần Vũ Tinh.
Trên đời này, biết Tần Vũ Tinh tìm người cảnh cáo Tô Tiểu Mộc chỉ có hai tên côn đồ này. Bà cho bọn hắn một khoản tiền, khiến cho bọn họ lập tức
biến mất. Bởi vì người bị thương tổn không phải là Tô Tiểu Mộc, mà là
bạn tốt của con bé ấy, Từ Y Y, Tần Vũ Tinh lại không hề tìm người giáo
huấn Từ Y Y, cho nên sau khi mẹ Tần xử lý xong tên côn đồ thì không thấy xuất hiện nữa, rất êm thắm.
Sau này bởi vì một phụ huynh học
sinh gởi thư nặc danh, tiết lộ mối quan hệ giữa Tô Tiểu Mộc và Trần Hi,
dẫn đến việc nhiều phụ huynh khác yêu cầu trường học khai trừ con bé.
Chuyện này mẹ Tần có nghe nói qua, nhưng không phải là bà làm, nên không chú ý lăm.
Ý tưởng năm đó của bà rất đơn giản, không muốn con gái bị liên lụy, hủy đi cả đời.
Kết cục của trận tranh giành tình cảm này là Tô Tiểu Mộc thôi học, bạn thân của Tô Tiểu Mộc, Từ Y Y bị hãm hiếp, còn có bạn hàng xóm trước kia của
Tô Tiểu Mộc, Trần Hi bị Từ Y Y đưa vào ngục giam. Tất cả rối loạn, mặc
kệ là Từ Y Y hay là Trần Hi, đều không liên quan đến Tần Vũ Tinh nhà bọn họ, cho nên bà đã không thèm chú ý đến chuyện này. Ngay cả cha Tần cũng không biết, thiếu chút nữa con gái đã gây ra họa lớn.
Có đôi
khi, đối mặt với sự sai lầm của mình còn khó hơn so với gây tổn thương
cho người khác. Trong lòng Tần Vũ Tinh vẫn còn ám ảnh. Cô chưa bao giờ
nghĩ tới tổn thương nhiều người như vậy, cuối cùng tất cả cũng bởi vì cô mà đường ai nấy đi.
Lúc đối mặt với Mục Vũ Sâm, Tần Vũ Tinh cũng có chút áy náy.
Lúc còn trẻ, cô cho rằng hành động của mình là cứu vớt Mục Vũ Sâm. Cô chưa bao giờ nghĩ tới đối phương cần là cái gì.
Sau đó Mục Vũ Sâm chuyển trường, mang theo oán niệm rất sâu.
Bởi vì Mục Vũ Sâm đoán được, cô có liên quan tới chuyện này.
Hai người ngồi trên ghế sa lon, không ai chủ động nói cái gì, chỉ ngồi nghe hai bà mẹ kể chuyện hồi ức đã qua. Mẹ Tần giữ bọn họ lại ăn cơm trưa,
nhưng lại phát hiện nhà bếp không còn nước tương.
Tần Vũ Tinh chủ động đứng lên đi mua. Lam Nhiễm vội vàng đẩy con trai đi theo: “Con đi chung với Vũ Tinh đi.”
Tần Vũ Tinh không ngốc, nhìn ra được ý tứ của bà dì. Chỉ là trong lòng cô
hiểu rõ, Mục Vũ Sâm và cô hoàn toàn mỗi người một ngả. E rằng có một
ngày, thời gian cuốn trôi tất cả những oán hận, cũng như tình cảm thanh
mai trúc mã của bọn họ.
Bọn họ không phải là kẻ thù, nhưng có lẽ
cũng không thể làm bạn. Có những tổn thương, cả đời cũng không thể lành
lại, nhất là tình cảm giữa bạn bè.
Không nên dễ dàng tổn thương người khác, đây vẫn là lời Tần Vũ Tinh luôn tự nhắc nhở mình.
Cho nên nhẫn nại dừng bước, thà rằng không đạt được điều gì đó…
Mục Vũ Sâm đi siêu thị với cô, hai tay đút túi, đi trên con đường vừa quen
thuộc vừa xa lạ, hỏi: “Trước mặt không phải là đường chữ T à?”
Tần Vũ Tinh cười khẽ: “Anh đi mấy năm không về rồi. Đầu đường kia đã mở thành ngã tư từ lâu rồi.”
“À, mấy năm nay Bắc Kinh sửa đường rất nhanh.”
“Vẫn còn kẹt xe đó. Còn nhớ trường học của chúng ta ở đầu kia không? Nhà trệt còn chưa bị phá hủy sạch sẽ đâu.”
“Phá bỏ trong thành không tốt, còn không thì phá hủy ngoài thành, xây rộng
Bắc Kinh ra.” Mục Vũ Sâm nhàn nhạt nói, ánh mắt tràn đầy hoài niệm.
“Tất cả mọi người đều hiểu ý này, nhưng ai lại muốn rời khỏi địa phương quen thuộc một cách dễ dàng?”
“Ừ, quá nhiều kỷ niệm không thể dứt bỏ.”
Tần Vũ Tinh nhìn nét mặt hơi xúc động của anh, nhớ ra cái gì, chủ động nói: “Chuyện đó, anh có muốn đi gặp Tô Tiểu Mộc không?”
Cô cho rằng lúc trước Mục Vũ Sâm quan tâm tới Tô Tiểu Mộc như vậy, đối đãi với cô ấy khác xa mọi người. Đã nhiều năm rồi, anh nhất định muốn tìm
lại cô ấy. Cô đã từng tự cho rằng đúng, cản trở bọn họ, nhưng bây giờ
lại muốn thúc đẩy Mục Vũ Sâm một lần. lꝢ€quɣɖɷɳ
Mục Vũ Sâm rũ mắt, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm xa xa, trả lời: “Không cần thiết.”
. . . . . .
Giọng nói của anh rất lạnh, xe lẫn rất nhiều cảm xúc.
Tần Vũ Tinh mím môi: “Mục Vũ Sâm, anh biết không? Ngọn nguồn chuyện năm đó
là do em, là em khốn kiếp, em bỏ tiền mướn hai người thợ học việc trong
tiệm sửa xe của ông Lý trước cổng trường đi giáo huấn Tô Tiểu Mộc. Em
chỉ muốn khiến cô ấy chịu thiệt một chút… Không ngờ hại trúng người vô
tội.”
Mục Vũ Sâm quay đầu lại nhìn cô, thật lâu sau, thở ra nhẹ nhàng.
“Tô Tiểu Mộc còn để ý sao?”
Tần Vũ Tinh lắc đầu: “So với em, cô ấy còn can đảm hơn em. Cô ấy đã bỏ xuống được.”
“Vậy thì em còn vướng mắc cái gì?” Mục Vũ Sâm hỏi.
“Em cảm thấy có lỗi với cô ấy, còn có anh. Nếu không có chuyện này xảy ra
thì mọi người đã cùng nhau thi vào cao đẳng, còn có thể trở thành bạn
bè. Hai người còn có thể ở chung với nhau.”
Mục Vũ Sâm quay đầu lại nói: “Em sai rồi!”
“Hả?”
“Trên đời này, anh và Tô Tiểu Mộc là hai người không thể nào ở chung với nhau được.”
. . . . . .
Tần Vũ Tinh mờ mịt nhìn anh.
Mục Vũ Sâm thúc giục cô, nói: “Nhanh chút đi.”
“Đúng rồi, còn có Lạc An. Lúc em gặp Tiểu Mộc, còn gặp được Lạc An. Anh ấy giống như đang theo đuổi Tô Tiểu Mộc…”
Mục Vũ Sâm không lên tiếng, trầm lặng.
“Anh thật không có ý định cố gắng một chút à? Em nhìn ra được Tô Tiểu Mộc thích anh. Cô ấy…”
“Đừng nói nữa.” Mục Vũ Sâm vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: “Em nên bỏ qua chuyện
này đi. Thật ra ngày đó anh có đuổi theo tới KTV, thấy được hai tên côn
đồ.”
“Hả?” Tần Vũ Tinh che miệng hỏi: “Lúc đó anh có ở đây sao?”
Mục Vũ Sâm cụp mắt xuống nói: “Bọn họ sắp bị Trần Hi đánh chết rồi. Em đi đâu tìm ra hai tên ngốc như vậy…”
Trần Hi là học sinh bỏ học trông coi phòng game, thật có thể đánh lộn, là
hàng xóm của Tô Tiểu Mộc. Hai người học chung trường trung học, quan hệ
rất tốt. Đây cũng là lý do không ai dám tìm Tô Tiểu Mộc quấy phá.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải bọn họ nhìn lầm Từ Y Y thành Tô
Tiểu Mộc, khiến Từ Y Y bị hãm hiếp. Nếu Trần Hi đã phát hiện ra bọn họ,
còn đánh họ một trận, bọn họ không thể nào làm thượng hại đến Từ Y Y!
Rốt cuộc là ai làm? Nếu Trần Hi cứu Từ Y Y, tại sao cuối cùng lại vào
tù?” Tần Vũ Tinh gấp gáp kích động hỏi.
Mục Vũ Sâm lắc đầu:
“Không biết, dù sao đi nữa, Từ Y Y đã kiện Trần Hi tội cưỡng hiếp. Nhưng lúc ấy chính anh nhìn thấy Trần Hi cứu Từ Y Y, chuyện xảy ra sau đó thì anh không rõ lắm. Còn có một chuyện mà anh cảm thấy em nên biết. Em là
người tìm hai tên côn đồ ngu ngốc, nhưng để họ nhìn lầm Từ Y Y thành Tô
Tiểu Mộc là bởi vì cô bạn thân của Tô Tiểu Mộc, Hứa Gia Văn, cố ý lừa
gạt bọn họ.”
Quả thật Tần Vũ Tinh không thể tin nổi, nhìn anh
hỏi: “Vấn đề chính là Hứa Gia Kỳ không những là bạn tốt của Tô Tiểu Mộc, mà còn là bạn thân của Từ Y Y. Vì sao?”
“Ai biết được. Rất nhiều điều ngẫu nhiên tạo thành kết cục không thể cứu vãn nổi. Cô ta nhìn
thấy quá trình em mướn người, biết được em muốn tìm Tô Tiểu Mộc dạy dỗ,
bản thân có lòng riêng, cô ta không những ngăn cản mà còn mượn nước đẩy
thuyền, khiến bọn họ tìm được Từ Y Y. Đáng tiếc Trần Hi có ở đây, cho
nên hai tên côn đồ kia rất thảm, Trần Hi có tiếng hắc ám. Bất quá có lẽ
Hứa Gia Kỳ nghĩ rằng, chị em thân thì chỉ nên có hai người. Tình bạn
cũng rất ích kỷ, không tha cho người thứ ba. Cô ta cũng có thể cho rằng
Từ Y Y đã đoạt đi Tô Tiêu Mộc, cô bạn thân nhất của mình.”
“Khỉ gió…” Tần Vũ Tinh hoàn toàn không nói gì. Cô chưa bao giờ nghĩ tới sau lưng còn một câu chuyện khác.
Cô vẫn cho rằng là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.
Sự ghen tị, rất đáng sợ.
Thiếu nữ chưa trưởng thành, vui đùa hung ác rất thuần túy.
Đột nhiên cô phát hiện, cô nói chuyện với Mục Vũ Sâm rất bình thản lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện xưa với người xa lạ.
Xa xa, bầu trời sau mấy ngày sương mù, dần dần lộ ra ánh sáng bình minh rực rỡ.