Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 41




Hạ Thiên nhìn thẳng mặt cô, trên ngực phập phồng, há miệng thở dốc, đôi mắt giống như đống lửa thiêu đốt. Sức lực trên tay gia tăng giống như có thể nóp nát Tần Vũ Tinh trước mắt. Anh kiềm chế, đá mạnh vào góc tường một cách hung hăng, cặp mắt đỏ ngầu.

Tần Vũ Tinh nhìn anh, có chút đau lòng. Cô há miệng, nhẹ nhàng nói: ‘Thật xin lỗi, Hạ Thiên.”

“Thật xin lỗi!”

Hạ Thiên ngẩn người ra, trừng mắt nhìn cô hỏi lại: “Em nói cái gì?”

“Thật xin lỗi!” Tần Vũ Tinh quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt này. Cô có chút chột dạ, nhưng đau lòng thì lại càng nhiều hơn. Nhìn bộ dạng không biết làm gì khác hơn là tự làm hại bản thân của anh, cô vô cùng khổ sở, cảm thấy bản thân thật là khốn kiếp.

Đúng vậy, rất khốn kiếp.

Hạ Thiên không hề nói ra vì sao anh lại giận dữ như thế, nhưng hình như cô đoán được vì sao anh lại nổi giận.

“Anh nghe không được.” Đột nhiên Hạ Thiên mở miệng, nhàn nhạt nói: “Em nói lớn một chút.”

Tần Vũ Tinh phồng miệng, hét: “Thật xin lỗi!”

Đùng một cái, Hạ Thiên cúi đầu, hôn thật sâu lên miệng của cô, rồi lại nới tay, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái gì?” Tần Vũ Tinh phát hiện anh không còn giận dữ giống như vừa rồi nữa, lá gan liền lớn hơn một chút.

“Dụ dỗ anh đi, ngốc!” Hạ Thiên tức giận nói.

Tần Vũ Tinh dè dặt liếc anh một cái, nói: “Em không giỏi dụ dỗ người ta.” Cô sợ anh không tin, nghiêm túc lập lại lời nói: “Thật mà!”

Hạ Thiên nhìn Tần Vũ Tinh ỉu xìu giống như con thỏ nhỏ phạm phải sai lầm, tức giận trong lòng lập tức tiêu tan hơn phân nửa. Huống chi cô còn nói cô không giỏi dụ dỗ người ta…

Tần Vũ Tinh chưa bao giờ dụ dỗ đàn ông khác. Con bà nó, tâm tình của anh lập tức trở nên rất tốt!

Nhưng Hạ Thiên tự nhắc nhở mình phải dè dặt một chút, nếu không thì cứ mỗi lần đều Tần Vũ Tinh đắn đo suy nghĩ.

Tần Vũ Tinh hít sâu vào một cái, rút tay đặt ở trước ngực anh ra, vòng tay sau ót của anh, toàn thân ép lên người anh. Cô ép lỗ tai mình lên ngực của Hạ Thiên, cọ cọ vài cái, nói: “Thật xin lỗi, lúc chiều em đã ra ngoài với Từ Trường Sinh.”

Cô không biết dụ dỗ một người đàn ông, nhưng theo bản năng, cô chỉ muốn nép sát mình vào ngực anh, dỗ dành lửa giận đang phập phồng mà anh luôn luôn kiềm chế. Chỗ chết người chính là Tần Vũ Tinh cũng không hiểu vì sao mình phải làm như vậy.

Cô ra ngoài với Từ Trường Sinh thì có lỗi gì với Hạ Thiên chứ?

Nhưng cô vẫn cứ cảm thấy áy náy, nhất là ánh mắt của Hạ Thiên nhìn cô tràn đầy uất ức cộng thêm chỉ trích, khiến cô không thể nào không thừa nhận.

Toàn thân Hạ Thiên cứng ngắc. Trong nháy mắt, anh có cảm giác eo mình hít vào không được. Anh rũ mắt xuống, đáy mắt in đầy mái tóc đen bóng của Tần Vũ Tinh. Anh đưa tay lên vuốt vuốt tóc cô, cảm giác ngọt ngào, nói: “Lại còn trang điểm xinh đẹp như vậy!!!”

“Đi chúc Tết người lớn, không thể lôi thôi lếch thếch.”

“Anh ta bảo em đi thì em đi liền à!” Hạ Thiên đang hăng hái, buột miệng nói liền hai câu. Anh nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn trộm Tần Vũ Tinh. Lồng ngực giống như bị đốt cháy, cảm giác lan tràn toàn thân trong nháy mắt. Nếu sau này Tần Vũ Tinh lại dùng chiêu này, anh thật không thể nổi giận với cô được.

Ừ, cô dụ dỗ anh! Lần đầu tiên cũng trao cho anh!

Hạ Thiên cảm thấy thỏa mãn vô cùng, đặt cô ngồi đàng hoàng trên giường, tự mình nửa quỳ trên sàn nhà trải thảm, ngẩng đầu nhìn cô: “Em nhìn anh nói chuyện!”

Tần Vũ Tinh trừng mắt nhìn anh: “Nhìn anh cái gì!”

Hạ Thiên nhìn gò má phình ra của cô, khóe môi cong lên, đưa tay nhéo nhéo: “Thật đáng yêu.”

Trong thoáng chốc, gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, gạt tay anh ra: “Đừng đụng em!”

“Đừng hòng…” Hạ Thiên khinh thường hất cằm lên: “Mới vừa rồi em còn chủ động dán lên người anh.” Anh chỉ chỉ ngực mình: “Có nghe được nhịp tim của anh không?”

Tần Vũ Tinh dẩu môi dưới, cảm thấy ánh mắt của anh nóng rực, giống như sẽ đốt cháy mình, ngượng ngùng nói: “Là người thì có nhịp tim, nếu không thì chỉ là người chết!”

“Đúng rồi, nhưng tim của anh đập rất nhanh.” Hạ Thiên trêu chọc cô, khom người cúi đầu dụi giữa hai chân của cô, giống như một chú chó gẻ cạ cạ lên trên, gãi ngứa khắp người Tần Vũ Tinh.

“Anh làm gì vậy!” Tần Vũ Tinh cười nũng nịu, nói.

“Nhớ em muốn chết!” Hạ Thiên nói thẳng, hít vào mùi vị trên cơ thể cô, khe khẽ ngửi một đường lên trên.

“Rất muốn em…”

Tần Vũ Tinh thẹn thùng, hai người nhốn nháo đẩy nhau lên giường. Trong lúc vô ý thức, Hạ Thiên cởi áo khoác cụt tay màu hồng nhạt của cô ra, ném xuống đất, tay phải kéo phéc-mơ-tuya đằng sau áo đầm đỏ của cô xuống, lộ ra tấm lưng trần trắng nõn của cô. Anh rất khỏe, trở tay lật ngược Tần Vũ Tinh lại, cả người đè lên phía sau lưng của cô, hôn xuống sống lưng bóng loáng.

Tần Vu Tinh có chút ngứa ngáy, nhịn không được, mặt bắt đầu ửng đỏ, van xin.

“Anh đừng phá, Hạ Thiên… Em chịu không nổi.”

Hạ Thiên không để ý đến cô, nhe răng cắn mạnh xuống sống lưng mát lạnh của cô. lꝢêqu¥ɖ©ɳ Cô cảm thấy đau, sau đó là ấm áp vì bàn tay của anh bao trùm lên sương sống của cô. Toàn thân Tần Vũ Tinh run lên, chống tay lên đệm giường, hét lớn: “Anh đáng ghét, anh đứng lên!”

“Không!” Hạ Thiên trả lời một cách phách lối.

Tần Vũ Tinh rất muốn hất anh xuống, nhưng lại phát hiện phía dưới có gì cứng rắn đang chỉa vào mình, toàn thân cảm giác không xong rồi.

Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!

Cô mắng thầm trong lòng nhiều lần, cho đến khi ngoài cửa truyền đến âm thanh.

"Vũ Tinh!"

"Thùng thùng thùng!"

Tần Vũ Tinh biến sắc, Hạ Thiên nhíu mày, nhảy xẹt xuống giường một cái.

Tần Vũ Tinh mặc nhanh áo choàng vào, mở tủ treo quần áo, tức giận nói: “Vào mau. Nhanh lên một chút!”

Hạ Thiên đặt tay sau ót, ra hiệu bằng miệng: “Không đi có được không?”

Tần Vũ Tinh liếc mắt, nhỏ giọng nói: “Anh muốn để bộ dáng này gặp mẹ em à?”

Hạ Thiên cúi đầu nhìn lại mình, dây nịt đã mở ra... Anh đỏ mặt lên, tiến vào tủ treo quần áo.

Tần Vũ Tinh vội vàng thu dọn một mớ lộn xộn dưới đất, mở cửa, nói: “Mẹ, đã về rồi!”

Mẹ Tần nhíu mày, khịt khịt mũi hỏi: “Phòng con có mùi gì thế?”

“À, có lẽ không mở cửa sổ, có nhiều quần áo vẫn còn chưa giặt, ha ha…” Tần Vũ Tinh xấu hổ nói.

“Trời ơi!” Mẹ Tần hét lên một tiếng, chỉ vào đầu tóc rối bù của Tần Vũ Tinh, nói: “Con đánh lộn với Từ Trường Sinh à?”

. . . . . .

Tần Vũ Tinh quay đầu sang nhìn vào gương trang điểm. Khỉ gió! Quả thật đầu cô xù lên như ổ gà đấy.

“Không có… Con trở lại mệt quá nên nằm ngủ thôi.”

“Thật à?” Mẹ Tần không tin hỏi lại.

“Thật mà! Mẹ làm sao thế, vừa về đã hoảng hốt lên cả rồi!”

Mẹ Tần ừ một tiếng: “Mẹ nghe nói hôm nay con qua nhà ông bà Nội, gặp được con gái của cô Cả rồi hả? Đây thật sự là con gái ruột đấy!”

Tần Vũ Tinh nhìn dáng vẻ hưng phấn quái lạ của mẹ, không biết nói sao. Cô liếc mắt nhìn tủ treo quần áo lớn, nói: “Mẹ, con khát nước rồi.”

“Mẹ đi phòng bếp nấu nước cho con. Cha con không có ở nhà, bình nước lọc cũng chưa có người thay đổi.”

Trong lòng Tần Vũ Tinh nhẹ nhõm vài phần, lật đật đẩy mẹ xuống lầu dưới.

Cô đi tới cửa cầu thang: “Con quên cầm điện thoại, mẹ giúp con nấu nước trước. Con không biết ăn nhằm cái gì, bụng có chút không tiêu. Lát nữa con xuống lầu kể chuyện cô Cả cho mẹ nghe nhé.”

“Ừ.” Mẹ Tần đi về phía phòng bếp.

Tần Vũ Tinh thở phào nhẹ nhõm, đi từ từ trở lại phòng, thấy Hạ Thiên đã ra ngoài, trong tay cầm đôi giày. Anh chỉ giữa trán của Tần Vũ Tinh, cười nói: “Ngốc thật! May mà mẹ em không phát hiện!”

. . . . . .

Hạ Thiên cất giầy dưới bàn sách, thọt tay vào áo choàng của Tần Vũ Tinh, chạm vào phéc-mơ-tuya ở bên trong. Tần Vũ Tinh cho rằng anh muốn kéo lên cho cô, nhưng không ngờ anh là luồn vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Này!" Tần Vũ Tinh hét nhẹ, đập cánh tay anh xuống.

Khóe môi Hạ Thiên khẽ cong lên, ôm cô thật chặt vào lòng, thì thầm : "Da mịn màng quá đi thôi…"

"Dê xồm!" Tần Vũ Tinh dùng sức đẩy anh ra, nói: "Mau giúp em kéo lên!"

Hạ Thiên miễn cưỡng kéo phéc-mơ-tuya lên cho cô, len lén hôn lên cần cổ cô: "Anh chờ em trở lại."

Anh chỉ chỉ giường, nói: "Anh muốn qua đêm ở đây."

. . . .

"Đi vào trong tủ quần áo đợi trước đã!" Tần Vũ Tinh cũng không phản đối anh.

Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, trêu chọc nói: "Tuân chỉ!", rồi xoay người lại, chui vào trong tủ treo quần áo. Tủ treo quần áo của Tần Vũ Tinh có rất nhiều đồ, lúc này, Hạ Thiên chen chúc giữa đống đồ, đặc biệt là hai cái…

Phốc, Tần Vũ Tinh bật cười, lắc lắc đầu.

"Vũ Tinh?" Mẹ Tần gọi cô.

"Tới rồi!" Tần Vũ Tinh chạy như bay xuống. Hạ Thiên nhìn bóng lưng cô rời đi, đáy mắt ánh lên cảm xúc cưng chiều không dễ dàng phát giác được.

Vũ Tinh của anh, rất đáng yêu!

Trong mắt tình nhân có Tây Thi, Tần Vũ Tinh một đầu ổ quạ đi xuống lầu, bước chân nhanh nhẹn thoải mái không rõ lý do.

"Ra ngoài một chuyến đã vui tới mức này!" Mẹ Tần trêu ghẹo nhìn con gái.

Tần Vũ Tinh sững sờ, sợ mẹ nhìn ra được cái gì, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, bưng ly nước trên bàn đưa lên miệng.

Con bà nó!

"Nóng chết con rồi!" Tần Vũ Tinh kêu to.

"Con gấp gáp gì vậy hả? Nước mới vừa nấu xong!!" Mẹ Tần im lặng nhìn cô: "Con bao nhiêu tuổi rồi mà giống như một đứa trẻ vội vàng hấp tấp, làm sao mẹ có thể yên tâm giao việc cho con. Nói mau, con qua nhà cô Cả như thế nào? Lúc mẹ ở nhà dì Ba thì nhận được điện thoại của cha con, nói ông cụ hỏi mọi người có rảnh không thì qua nhà tụ tập một chút, giới thiệu thành viên mới trong gia đình."

Tần Vũ Tinh không ngờ ông bà Nội lại coi trọng đứa cháu ngoại này nhiều như vậy, trong lòng có chút ganh tức.

Cô chu miệng nói: "Con gái mà cô Cả đã bỏ lại hôm nào đã tìm tới cửa."

"À. Có phải là người Nội Mông gì đó không? Không lẽ muốn tới mượn tiền?"

Tần Vũ Tinh lắc đầu một cái, nói: "Không giống như tới mượn tiền, còn mang theo một đống quà lễ đấy. l€*quƱ*đƟɳ Hơn nữa, con có cảm giác chị ấy không muốn tiếp xúc quá nhiều với chúng ta. Nhưng vì sao lại tới thì phải hỏi chị ấy thôi." Nhớ lại bộ dáng lên mặt dạy người của Điền Phương, cô còn cảm giác khó chịu.

"Không mượn tiền? Chẳng lẽ là muốn chia tài sản của ông bà Nội con à?" Mặc dù ông cụ nhà họ Tần không có nhiều tiền, nhưng bất động sản thì không ít. Ai bảo hiện tại giá nhà ở Bắc Kinh rất cao, trong nháy mắt, nhà cửa sẽ biến thành vốn liếng tiền bạc mấy hồi.

"Mẹ, mẹ nói lung tung gì thế? Mẹ không nghe nói là tài sản còn thể thừa kế cách mấy thế hệ à? Quan trọng là chị ấy nhìn không phải giống như thiếu tiền!"

"Không cần tiền, không cần tài sản, chẳng lẽ cần sắc à?"

"Hì hì." Tần Vũ Tinh cười, sờ sờ cánh tay của mẹ, nói: "Mình mặc kệ chuyện của người ta không tốt sao mẹ? Mẹ lo lắng làm gì!"

"Mẹ chỉ cảm thấy đột nhiên trong nhà có người lạ, không được tự nhiên thôi. Chuyện gì cô Cả của con cũng không hài lòng, bây giờ lại có thêm một người con gái, năm nay thật khó nuốt trôi."

"Muốn làm thế nào thì mẹ làm thế đó. Nhưng mẹ nên quan tâm cho cha một chút đi kìa, làm gì mà cả ngày không thấy mặt mũi đâu hết."

"Cha con?" Mẹ Tần hất cằm lên, nói: "Cha con chính là ông già bảo thủ mà, quan niệm gia đình không có chút trọng lượng nào đối với ông ấy. Nhưng chuyện của con và Từ Trường Sinh lại khác, mẹ có điều quan trọng phải nói với con…"

"Được được, con sai rồi!" Tần Vũ Tinh cắt đứt lời mẹ: "Con thật sự mệt mỏi lắm rồi. Con lên lầu ngủ đây. Mẹ ngủ ngon!"

Mẹ Tần im lặng nhìn cô chằm chằm: “Thật sự là con gái hướng ngoại…"

"Bớt tranh cãi một tí đi, bớt tranh cãi một tí thôi!" Tần Vũ Tinh vội vàng ngăn mẹ cô lại, bịt lỗ tai chạy về phòng, phát hiện trong chủ treo quần áo không có ai.

Không hiểu sao trong lòng cô có chút mất mác.