Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 2: Hạ Thiên




Diễn viên trẻ Bạch Nhược Đồng, bởi vì scandal với đệ nhất nam thần Hạ Thiên của ảnh thị Thụy Hải mà được lên trang đầu của tuần sang giải trí. Hạ Thiên? Tần Vũ Tinh thuận tay tìm kiếm hai chữ Hạ Thiên. Nếu Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh ở chung với nhau, vậy thì không phải Hạ Thiên đang đội mũ xanh hay sao?

Vừa nghĩ tới trên đời này có người còn thảm hơn cô, tâm tình tốt hơn được mấy phần.

Tài liệu của Hạ Thiên rất phong phú, mười tám tuổi đã nổi tiếng. Gia cảnh không tốt, đã từng trải qua thời kỳ đen tối. Nếu không phải được người đại diện của Thụy Hải tìm thấy ở một hộp đêm nào đó, chỉ sợ rằng tới giờ này không ai biết đến anh ta. Cho nên anh ta đã ký với Thụy Hải một hợp đồng rất khắc nghiệt và lâu dài. Sau khi gặp vận may, anh ta hoàn lương, thi vào học viện điện ảnh, hiện đang theo học ngành quản lý ở đại học Quang Hoa ở Bắc Kinh, học viện EMB . Bật luận diễn kịch hay ca hát đều rất xuất sắc, đoạt được giải nam diễn viên xuất sắc nhất tại giải Kim Kê của điện ảnh Trung Quốc, giải Hoa Biểu của điện ảnh Trung Quốc, và giải Bách Hoa của điện ảnh quần chúng. Anh ta đã liên tục có tên trong bản danh nhân Phúc Bố Tư (Forbes) của Trung Quốc năm năm liền, ba lần liên tục đứng đầu vị trí người đàn ông nổi tiếng nhất trong nội địa. Xem ra ảnh nghiệp tám năm của anh ta với Thụy Hải đã đến kỳ hạn, nghe nói anh muốn thành lập công ty văn nghệ riêng, “Studio Hạ Thiên”. Hơn nữa, anh ta không còn hợp tác với Thụy Hải, mà lại hướng sang ảnh nghiệp Tinh Thần.

Vì vậy, tài liệu lại bắt đầu phao tin đồn về quan hệ của anh và CEO ảnh nghiệp Tinh Thần, Thẩm Huy. . ϸl êϸquýϸđônϸ Thẩm Huy là một nhân vật giàu có nhất Thâm Quyến. Hai người nhiều lần cùng nhau ra vào khách sạn đã bị chụp được, có thể thấy quan hệ của bọn họ rất ‘thân thiết’. Bởi vì chuyện hợp đồng đến kỳ không gia hạn, gần đây Hạ Thiên và ông chủ cãi nhau ầm ĩ, không thoải mái gì.

Mọi thứ lộn xộn hẳn lên…

Tần Vũ Tinh tắt điện thoại di động, chẳng thèm tìm hiểu nữa.

Đối với Từ Trường Sinh, có lẽ cô không yêu anh, nhưng cô lại sợ thay đổi. Thay đổi là ẩn số. Bất cứ ẩn số nào cũng mang lại sự bất ngờ. Lần xung động duy nhất lúc cô còn ở trung học là một bất ngờ lớn nhất mà từ đó về sau cô không dám thay đổi bất cứ cái gì một cách dễ dàng cả.

Reng reng reng, Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di, bóp trán nói: “Hả?”

Một giọng nói ôn nhu như ngọc truyền đến: “Vũ Tinh?”

"Ừ. . . . . ."

“Anh phải đi Hàng Châu một chuyến ngay bây giờ.” Từ Trường Sinh dịu dàng nói. Giọng nói của anh vẫn mãi là âm điệu đó, giống như tính tình nguội lạnh ngàn năm một thưở của anh vậy. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh cãi vả với ai cả.

Tần Vũ Tinh không tập trung, lên tiếng trả lời qua loa rồi cúp điện thoại.

Cô điều chỉnh lại tinh thần, vội vàng chạy ra ngoài, tùy tiện gọi một bảo an nói: “Bác sĩ Từ đã tới chưa? Bác sĩ Từ Trường Sinh của nội khoa thần kinh. Không phải anh ấy đã tới phòng bệnh đặc biệt rồi chứ!?”

Bảo an sửng sốt nói: “Phải, vị tiểu thư ở phòng đặc biệt tự nhiên hoa mắt chóng mặt. Kết quả khám MRI của não bộ và siêu âm mạch máo cổ đều không có vấn đề. Trước mắt tìm không ra nguyên nhân bị ngất xỉu. Sáng nay bác sĩ Từ đã tổ chức cuộc hội chuẩn qua…

Loong coong một tiếng, điện thoại di động của Tần Vũ Tinh rơi xuống đất.

“Vị bác sĩ này, cô không sao chứ?” Bảo an thấy thẻ công tác của cô, nhiệt tâm hỏi thăm.

“À.. không có gì, không có gì!” Tần Vũ Tinh tỉnh lại, đầu óc có chút hỗn loạn. Đến tận cùng, cô còn có thể không tin cái gì nữa đây? Một lần nữa, sự thật lại hiện rõ trước mặt, cô không nhìn lầm, cũng không nghe lầm!”

Tâm tình rối loạn, cô đi ra khỏi tòa nhà, hít vào thật sâu không khí lạnh lẽo, đi vòng vòng trong đại viện không rõ mục đích.

“Là cô ta, chính là cô ta!” Một loạt tiếng người vang dội từ xa truyền tới.

Đột nhiên, một đám người ở đối diện đi tới, có người đưa tay chỉ chỉ Tần Vũ Tinh, nói: “Là cô ta! Tôi nhớ ra cô ta, cô ta cũng là bác sĩ. Cô ta chính là bác sĩ trong phòng giải phẫu… Anh ba chết trên bàn mổ trước mặt cô ta đó!”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, nhìn thấy một nhóm gồm ba bốn ông lớn đang nhào tới, theo bản năng, cô xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, Tần Vũ Tinh cảm thấy mình xui tận mạng.

Cô nhớ lại thời còn đi học, có nghe qua định luật Murphy, bạn càng sợ hãi một điều gì đó, thì nó lại càng có cơ hội xảy ra trong cuộc sống của bạn.

Có một số việc thật không thể nói ra miệng. Vừa rồi cô vừa nói với đám y tá, mình mới tham gia phẫu thuật đã chết người, người nhà bệnh nhân đã tìm đến bệnh viện gây rối, lại còn nhìn thấy cô trước tiên.

Trong cuộc đời của cô, chưa bao giờ cô cảm thấy chật vật như thế này. May là hôm nay cô mang giày thể thao, nếu không thì sợ rằng cô đă bị người bắt lại. Vừa quẹo vào khúc quanh, cô đụng phải một người, ngã đùng ngồi chồm hổm trên mặt đất, thật đen đủi…

Tần Vũ Tinh không thèm chống cự, cô cắn môi ngồi trên mặt đất như băng, chuẩn bị sẳn sàng cú đấm đầu tiên lần lượt giáng xuống…

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt có một người, nhìn hơi quen mặt. Cô hả miệng ra, giơ tay chỉ chỉ anh ta, không phải là anh bạn đeo khăn quàng cổ trong thang máy hay sao?

Hình như anh bạn này ý thức được hoàn cảnh cấp bách của cô, vội vàng đứng lên, kéo cô dậy rồi chạy về hướng nhõ hẻm. Tần Vũ Tinh cho rằng nên chạy ra đường cái lớn, mặc dù cô không trông cậy vào ai sẽ ra tay nghĩa hiệp, nhưng chạy về hướng không có người, không phải là sa vào con đường chết hay sao?

Chỉ là sức lực của anh bạn này rất lớn, Tần Vũ Tinh phải dùng hết sức mới không bị kéo ngã.

“Bên này!”

Tần Vũ Tinh do dự trong khoảnh khắc, nghĩ đến dù sao tình cảnh cũng không còn khả năng trở nên tệ hơn nữa, đành để anh ta muốn tùy ý kéo đi đâu thì kéo.

Hai người chạy một hồi đến một ngõ cụt. Ai nói ngõ hẽm khắp nơi ở Bắc Kinh đều thông nhau… Đó là mười năm trước rồi! Hiện nay, bởi vì điều luật vi phạm tư ẩn mà các ngõ hẽm đều bị xây bít lại, nước chảy không lọt.

Tần Vũ Tinh khom người, hai tay chống đầu gối thở dốc. Hút vào một hơi không được, cổ họng ho khan… Một bàn tay mềm mại vỗ vỗ lưng của cô, cô ngẩng đầu lên, xấu hổ nói: “Cám ơn.”

“Bọn họ ở chỗ này!” Có người la lên.

Tần Vũ Tinh buồn bực, hỏng rồi, thật có lỗi với anh bạn quàng khăn cổ, nói: “Anh chạy lẹ đi, mục tiêu của bọn họ là tôi.” Không phải cô khinh thường anh bạn quàng khăn cổ, chỉ là anh ta cho người ta cảm giác rất sạch sẽ, không có chỗ nào giống loại người có thể đánh chửi nhau với người khác.

Anh bạn lắc đầu, đáy mắt tươi cười, hình như hoàn toàn không ý thức được hoàn cảnh hiện tại…

“Còn có một ‘tiểu bạch kiểm’ đi theo cô ta nữa.” Người đàn ông mập mạp kêu lên.

‘Tiểu bạch kiểm’…

Tần Vũ Tinh nhìn trộm, đánh giá anh bạn một chút. Nếu chỉ nhìn đầu tóc ngắn mềm mại, và vầng trán đầy đặn trắng noãn, cộng thêm mắt phượng nhỏ dài, quả thật đây là ‘tiểu bạch kiểm’ trong cực phẩm đấy.

“Đánh nó!” Ba bốn người đàn ông to lớn nhào tới. Một người trong số người đó còn nhặt một cây gậy từ dưới đất lên. Tần Vũ Tinh cau mày, lo lắng.

Anh bạn lựa cơ hội thích hợp, kéo cô về phía sau che lại, cỡi áo khoác ra, ngón tay duỗi ra theo kiểu bộ dạng chuẩn bị động thủ.

“Ê, thôi đi, chúng ta nên chạy thì hơn.” Tần Vũ Tinh không nghĩ rằng bọn họ có phần thắng. Một thằng bé tuấn tú như vậy mà bị hủy dung thì thật đáng tiếc. Mặc dù cô không nhìn rõ tướng mạo của anh ta lắm, nhưng chỉ bằng vào phong cách cũng đủ biết anh ta có giáo dục, tính tình ôn hòa.

Chỉ là, năm phút sau, một lần nữa, tam quan của Tần Vũ Tinh lại bị lật nhào…

Cô cho là tính tình anh bạn ôn hòa… Anh ta thuận tay, ném người đàn ông mập mạp đang nhào tới qua vai, sau đó đoạt lấy cây gậy, vung lên đánh thẳng vào mặt của người đàn ông thô kệch không chút nương tay.

Thật là đau! Toàn thân Tần Vũ Tinh nổi da gà hết lên. Cô thuộc loại con gái không nỡ ra tay vả miệng người khác.

Cả đời này chưa từng đánh lộn với ai…

Cái khăn quàng cổ màu xám của anh bạn này bị người ta kéo xuống, lộ ra khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng.

Da tay của anh ta trắng nõn mịm màng, đôi mắt sâu thẫm đen tuyền, tóc ngắn hơi gợn sóng, sống mũi cao khêu gợi, đôi môi rất mỏng, hình môi lại càng tuyệt mỹ. Toàn thân lộ ra mấy phần tao nhã không diễn tả được, cho dù là anh ta đang đánh nhau với người ta.

Nhưng mà, anh ta ra tay ngoan độc, ra tay ngắn gọn, không dây dưa, nhanh, ác độc, chuẩn xác… Đây tuyệt đối là người trong nghề đã được tôi luyện.

Chẳng bao lâu sau, cả bốn người đàn ông to lớn đều bị quật ngã. Vốn là ban đầu hung hăn, hai người còn lại quay đầu bỏ chạy. Ánh mắt của anh bạn trong veo nhưng lại lạnh lùng, hướng về một tên mập mạp ở dưới đất đá một cú, lạnh nhạt nói: “Cút!”

Mập mạp đứng lên, cúi đầu khom lưng rồi trở về đường cũ, ví tiền rớt dưới đất mà cũng không dám nhặt.

Tần Vũ Tinh khoanh tay trước ngực, đúng là không biết nên nói cái gì.

Anh bạn ném cây gậy sang một bên, nhặt khăn quàng cổ và áo khoác lên, đưa mắt nhìn về phía Tần Vũ Tinh, khóe môi nhếch lên, nói: “Không sao chứ?”

Ừ, không sao… Trong lòng Tần Vũ Tinh thầm nói. Cô do dự nhìn về phía anh bạn, nắng chiều sáng rực chiếu lên người anh ta, tản ra hào quang thánh thiện. Anh ta thật là rạng rỡ, tươi cười dịu dàng. Đúng là vừa rồi cảm xúc của cô có chút hoảng hốt, thật là một người hay sao?

“Tần Vũ Tinh!” Anh bạn đột nhiên mở miệng.

Toàn thân Tần Vũ Tinh cứng đờ, lui lại phía sau một bước, theo bản năng bật hỏi: “Anh là ai?”

Anh bạn đi về phía cô, cúi người nhặt thẻ công tác của cô, đưa lại cho cô. Trên thẻ công tác có ghi tên họ của cô. Tần Vũ Tinh bình tĩnh lại, không khỏi xấu hổ cười một tiếng, nói: “Cám ơn anh!”

“Không sao!” Người đàn ông nhẹ giọng nói. Giọng nói rất êm tai, mang theo một loại thu hút không nói nên lời.

“Chuyện này, anh…”

‘Ục ục’ một tiếng, Tần Vũ Tinh ngậm miệng lại. Bao tử kêu, thật mất mặt em gái cô mà… Cô còn chưa ăn trưa…

“Tôi đói bụng!” Đột nhiên anh bạn lên tiếng.

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, nói: “Vậy để tôi mời anh ăn trưa nhé!”

“Không! Tôi mời cô!” Giọng nói của anh bạn vẫn như cũ, rất dịu dàng, lại vô cùng kiên quyết.

Tần Vũ Tinh liếc mắt nhìn đồng hồ Omega trên cổ tay của anh ta, thầm nghĩ anh ta không phải là người không có tiền, cho nên từ chối được phụ nữ mời khách. Tần Vũ Tinh có hơi khát nước, móc một bình nước từ trong xách tay ra, uống một hớp rồi hỏi: “Đúng rồi, còn chưa hỏi tên tuổi của anh.”

Anh bạn ừ một tiếng, nói: “Hạ Thiên.”

Phốc… Tần Vũ Tinh phun nước lên mặt anh ta.