Từ Nam tươi cười uyển chuyển đi tới. Cô mặc một cái áo khoác Armani màu xám rộng rãi, khoác
tay Tần Vũ Tinh, nói: “Nhìn em trai của chị kia, vừa xuống máy bay đã
điện thoại cho chị, biết em tới nên đi thẳng tới đây.”
Tần Vũ Tinh cười một tiếng ngại ngùng, liếc trộm qua Từ Trường Sinh.
“Chị, lát nữa em sẽ trả lại tiền lễ phục cho Vũ Tinh.” Từ Trường Sinh nhìn về phía Từ Nam, nói thẳng ra.
“Thế nào, chị em với nhau còn khách sáo nữa hả? Chị muốn tặng cho Vũ Tinh không được sao?”
Tần Vũ Tinh bất ngờ mở miệng, nói: “Để em tự trả tiền cho.”
Từ Trường Sinh sửng sốt một chút, Từ Nam cũng không khỏi ngẩn người ra.
Tần Vũ Tinh khẽ nhếch môi, cười nói: “Tránh cho hai người giành nhau.”
“Không được!” Từ Trường Sinh và Từ Nam mở miệng cùng lúc rồi nhịn không được,
bật cười. Từ Nam vỗ trán Tần Vũ Tinh, nói: “Thôi đi, để Trường Sinh trả
tiền đi. Cô nhóc à, nhớ kỹ nhé, phụ nữ chỉ có trách nhiệm làm đẹp. Về
chuyện tiền bạc, phải để đàn ông họ làm!”
Từ Trường Sinh cười một cách hiền hòa, nói: “Ừ, anh đến là để trả tiền mà…”
“Đi! Đông Phương Tân Thiên Địa đi thôi… shopping!” Từ Nam tươi cười ngọt
ngào, nói: “Thật khó có dịp có người gấp gáp tới xách giỏ dùm.”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, ừ một tiếng yếu ớt. Cô liếc nhìn Từ Trường Sinh, cụp
mắt xuống, ánh mắt trở nên lạnh như băng. Đông Phương Tân Thiên Địa có
rất nhiều tiệm hàng hiệu, vì muốn điều hòa không khí, Từ Nam ríu rít
nguyên cả đoạn đường. Tần Vũ Tinh cười nhạt, nhưng trong lòng khó kìm
chế vẻ mặt không yên.
Vần Vũ Tinh lái xe, Từ Trường Sinh ngồi bên ghế phụ.
Từ Nam ngồi hàng ghế sau, mở laptop ra, tranh thủ làm việc. Trong lúc nhất thời, không khí trong xe trầm xuống, giống như có thể nghe được tiếng
kim nhỏ rơi xuống. Không biết có phải Tần Vũ Tinh tự mình đa tình hay
không, cô có cảm giác Từ Trường Sinh đang nhìn cô.
Một lúc sau, Từ Trường Sinh phá vỡ không khí băng lạnh trước: “Tối hôm qua em… qua đêm ở bên ngoài với Hạ Lộ à?”
Tần Vũ Tinh không hiểu, trong lòng căn thẳng, nhìn chằm chằm đèn xanh đèn đỏ phía trước nói: “Dạ.”
“Không có chuyện gì chứ?” l€quɣɖɷɳ Từ Trường Sinh nhìn cô chăm chú.
Tần Vũ Tinh có thể cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia, im lặng một lát
rồi nói: “À, không có chuyện gì. Đã lâu rồi không gặp nên ra ngoài cho
giải sầu thôi.”
“Có chuyện gì cần giải sầu sao?” Từ Trường Sinh hỏi thẳng.
Đột nhiên trong lòng Tần Vũ Tinh có chút khó chịu. Người đàn ông này còn
mặt mũi tra vấn cô sao? Chẳng lẽ trong lòng anh không có chút áy náy
nào? Trưa nay Từ Trường Sinh cố ý gọi điện thoại tới bệnh viện, nói là
sợ cô không liên lạc được với anh, sao không nói trắng ra là buổi chiều
không thể nghe được điện thoại của cô.
Tiếp đó không phải Bạch Nhược Đồng xuất viện sao? Từ Trường Sinh lại xuất hiện ở công ty của chị Nam!
Từ Hàng Châu bay tới Bắc Kinh không tới hai tiếng đồng hồ. Ít nhất anh
cũng phải ở phi trường một tiếng, vậy không phải là buổi trưa đã xác
định trở về rồi sao?
Trình độ lừa mình dối người của Tần Vũ Tinh rất cao, nhưng không có nghĩa cô là một cô ngốc…
Hiện tại, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, nói chung lại là không muốn ở cùng một chỗ với Từ Trường Sinh.
Khốn kiếp!
“Hai người thì thầm gì với nhau thế?” Từ Nam chen miệng nói.
Tần Vũ Tinh thản nhiên nói: “Sắp đến rồi, chị Tiểu Nam…”
Từ Nam ngớ người ra, liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Vũ Tinh vừa mới quay đi, cười nói: “Được rồi, Trường Sinh, có phải em chọc giận Vũ Tinh rồi không?”
Từ Trường Sinh xoa xao hai tay, nói khẽ: “Em nào dám chọc giận cô ấy…”
“Hừ, biết là tốt rồi!” Từ Nam trêu chọc, nói: “Nếu em dám làm chuyện có lỗi
với Vũ Tinh, chị là người đầu tiên không tha cho em.”
Từ Trường Sinh khẽ nhếch môi cười khẽ, ánh mắt có vẻ đăm chiêu nhìn Tần Vũ Tinh.
Bọn họ đi tới một cửa hàng độc quyền bán đồ xa xỉ phẩm. Cửa hàng này không
nằm bên trong Tân Thiên Địa, mà nằm ở một góc đường hẻo lánh ngay tại
ngã tư Vương Phủ Tỉnh, chuyên môn cung cấp lễ phục dành riêng cho khách
hàng có thẻ VIP.
Tần Vũ Tinh đậu xe xong, cố ý đi ra cuối cùng.
Từ Trường Sinh chậm bước lại, tay trái nắm nhẹ cổ tay phải của cô, nói:
“Anh nghe chủ nhiệm Từ nói lần trước em có tham gia một cuộc giải phẩu,
gặp phải tai nạn kiện tùng rồi hả? Có phải vì vậy mà tâm tình không tốt
không?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, ngước mắt nhìn con ngươi sâu không
thấy đáy của Từ Trường Sinh. Anh thật biết chăm sóc người ta, ngay cả lý do giải sầu cũng giúp cô nghĩ dùm luôn. Từ Trường Sinh thật biết cách
xử người xử việc, chăm sóc người khác, thật khiến người ta không thể
chán ghét. Anh đưa ra cành ô liu (tượng trưng cho hòa bình), đương nhiên Tần Vũ Tinh thuận cọc mà theo xuống.
Từ Nam vừa bước vào cửa chính thì ngừng lại, đột nhiên xoay người nói: “Chúng ta đi tiệm khác đi.”
Tần Vũ Tinh và Từ Trường Sinh đều sửng sốt.
Từ Nam khẽ nhếch môi, nói: “Bên trong nhiều khách hàng quá, còn là người không thể ngồi chung bàn.”
Tần Vũ Tinh nhíu mày, nói: “Đâu có sao, chọn xong thì chúng ta đi thôi.”
Một người phụ nữ mặc váy đen từ trong tiệm đi ra, trên ngực còn đeo một bản tên, khách sáo nói: “Đại tiểu thư Từ đã tới rồi, tại sao không vào mà
còn muốn bỏ đi, không lẽ là không được tiếp đãi chu đáo?”
Từ Nam quay đầu lại, cười gượng gạo nói: “Dy, hôm nay cô cũng đi làm à?”
Người phụ nữ tên Dy là cửa hàng trưởng, hình như cô và Từ Nam rất quen thuộc, nói: “Sắp cuối năm rồi, lại có phục vụ mới nghỉ việc, chưa tuyển được
người mới, đành phải trở về làm việc thôi.”
Từ Nam cười nhạt một tiếng, nói: “Chỉ có điều tiệm của cô thu hút nhiều loại khách như vậy sao nhỉ?”
Dy cười ngọt ngào nói: “Chị Từ, chị là khách quen cũ của tiệm chúng tôi.
Chúng tôi chỉ nhận thẻ cứ không nhận người… Người ta có thẻ, chúng tôi
không thể từ chối người ta được.”
Càng nghe bọn họ nói chuyện,
Tần Vũ Tinh càng không hiểu, không nhịn được, đi về phía trước vài bước, ló đầu vào nhìn hai bóng người sau cửa kính xoay tròn.Cơ thể cô cứng
đờ, đứng im tại chỗ.
Một người đàn ông mang mũ lưỡi trai không xa lạ lắm. Anh ta nhân viên công tác của Hạ Thiên, buổi sáng đã xuất hiện
trong bệnh viện. Anh ta đang ở chung với một số diễn viên nữ của ảnh
nghiệp Thụy Hải. Chỉ cần liếc mắt một cái, cô cũng nhận ra được một
người trong số bọn họ chính là Bạch Nhược Đồng vừa mới xuất viện.
Khó trách chị Từ Nam không muốn đi vào…
Tần Vũ Tinh vội vàng quay đầu nhìn Từ Trường Sinh. Bất quá, anh chỉ liếc
mắt nhìn một cái, biểu tình sâu xa khó hiểu, khiến người ta không nhìn
ra đó là loại cảm xúc gì.
Từ Nam và cửa hàng trưởng Dy khách sáo
qua lại, sau đó tiến lại gần kéo Tần Vũ Tinh đi về hướng đậu xe, vừa đi
vừa nói: “Chị dẫn em đến một tiệm khác. Thử quần áo với diễn viên mà bị
giới truyền thông không đạo đức nghề nghiệp này chụp được thì phải lãnh
đủ.”
Tần Vũ Tinh không lên tiếng trả lời, cẩn thận dè dặt liếc trộm Từ Trường Sinh.
Dường như Từ Trường Sinh phát hiện ánh mắt của cô, giương mắt nhìn lại. Hai
người nhìn nhau một hồi rồi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Từ
Nam khoác tay Tần Vũ Tinh, dường như trong lời nói có ngụ ý, tươi cười
nói: “Chị và cậu hai của Trường Sinh, Chương Diệc Thần, cũng là tình
trường lãng tử. Cậu ấy phụ trách đầu tư dưới danh nghĩa của tập đoàn
Chương thị. Năm ngoái đầu từ vào làng giải trí, bị dính vào minh tinh,
ép bức mợ Hai của chị. Sau khi bà Ngoại biết được đã nói một câu…”
Cô chăm chú nhìn Tần Vũ Tinh, nói: “Coi như con trai ra ngoài tốn tiền chơi gái thôi…”