Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 89: Cùng trông




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: NLA

Beta: TH

Nhìn vẻ mặt chán nản của con gái, Chủng Hân Dung cảm thán: "Có vẻ giờ thì con đã nhớ rồi đó."

Cố Vân Thanh chép miệng, nhanh chóng đánh trống lảng: "Vậy thì bao giờ mới báo cho Trình Dịch ạ?"

Lục Lộ đã được đem về rồi, tuy là đổi hồn lại như cũ nhưng chung quy lại vẫn là chó của anh ấy.

"Chuyện này à, không ổn lắm đâu." Cố Hướng Đông nhìn con chó còn đang không hiểu chuyện gì, khoảng hai giây sau thì xoa xoa mi tâm, nói tiếp: "Chủ yếu là chúng ta phải giải thích vì sao con chó này lại đến được nhà chúng ta."

Cố Hướng Đông vừa nhận được tin từ thư kí báo về, nói rằng Trình Dịch đang liên lạc với khá nhiều người để tìm chó, nhưng lại không đến tìm ông để hỏi thăm. Nếu mình tự tiện mang chó đến thì khác nào nói cho người ta biết mình đang có âm mưu.

Cố Vân Thanh nhìn Lục Lộ, bất đắc dĩ nói: "Lý do thì dễ tìm rồi, nhưng vấn đề lớn nhất đó là..."

Vấn đề lớn nhất, chính là có lẽ Lục Lộ không muốn quay về đó.

Nghĩ vậy, Cố Vân Thanh bèn trèo xuống giường, đứng trước mặt Lục Lộ, hỏi một cách nghiêm túc: "Em có thích Trình Dịch không?"

Nghe thấy một cái tên xa lạ, Lục Lộ lộ vẻ hoang mang.

Trình Dịch là ai cơ?

Quả nhiên... Nó không nhớ gì rồi. Cố Vân Thanh thở dài, mà nói đi cũng phải nói lại, ai bảo người tiếp xúc với Trình Dịch chỉ có một mình cô cơ chứ. Lục Lộ nhớ được gì mới lạ.

Với lấy điện thoại ra khỏi ngăn kéo tủ, Cố Vân Thanh gõ hai chữ "Trình Dịch" lên thanh tìm kiếm, quả nhiên bây giờ tư liệu của anh ấy đã xuất hiện trên mạng rồi.

Phóng to bức ảnh lên, Cố Vân Thanh cầm diện thoại dí sát vào mặt Lục Lộ: "Là người này đó."

Lục Lộ quan sát bức ảnh trên màn hình một hồi, rụt cổ lại quay đầu đi, ra vẻ chẳng có chút hứng thú nào cả.

Cố Vân Thanh lại giơ điện thoại ra trước mặt Lục Lộ, Lục Lộ lại lùi ra sau. Sau vài lần cố gắng không đạt được kết quả gì thì Cố Vân Thanh chỉ đành buông tha.

Phải rồi, nếu đổi lại là cô thì cô cũng không thể nhận một người xa lạ chẳng quen biết gì làm chủ nhân được.

Nhất thời Cố Vân Thanh cũng không biết được giữa việc Trình Dịch không tìm được Lục Lộ và tìm được Lục Lộ nhưng lại chẳng phải "Lục Lộ" mà anh nhận về, thì tình huống nào sẽ làm anh khó chịu hơn.

Nhưng vẫn là cơ thể đó, vẫn là chó của anh, hẳn là không có gì khác nhau đâu...

Vấn đề này đã làm lãng phí không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh của cô rồi, bây giờ Cố Vân Thanh không thể suy nghĩ thêm được nữa. Vậy nên cô há miệng ngáp dài, rồi lại ôm Lục Lộ chui vào chăn.

Hiện giờ cô còn chẳng bước ra ngoài cửa được, Lục Lộ lại bị thương nữa, chuyện mà hai người nên làm chỉ có nghỉ ngơi thật tốt, phục hồi sức khỏe đã rồi tính sau.

Hơn nữa chuyện cần thiết hơn cả là để cho Lục Lộ nhanh chóng làm quen với Trình Dịch. Chính vì vậy nên Trình Dịch cần phải đợi thêm một thời gian nữa.

Chủng Hân Dung nhìn con gái mình ôm chó lên giường đắp chăn ngủ, thích thú quay sang hỏi chồng: "Anh có nghĩ con gái mình sắp gặp chuyện gì đó xui xẻo không?"

Cố Hướng Đông đã nghe thấy tiếng cào cửa rồi, nhẹ giọng ho một cái, rồi thong dong đáp lời: "Anh nghĩ là có."

Ngay khi Cố Hướng Đông vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bị đẩy tung ra. Hai con chó nhà [1], một con Collie, một con mèo vàng và một con Teddy [2] cùng nhau lao vào phòng.

[1] Gốc của nó là hai con chó giống Trung Quốc.

[2] Nó là một con chó rất lắm lông nha.

Nhìn thấy năm con thi nhau chạy vào đây, cánh tay dang giơ lên của Cố Vân Thanh bỗng nhiên cứng lại.

Trước tiên bọn nó nhìn Lục Lộ đang nằm trong chăn với Cố Vân Thanh, rồi cùng nhau quay sang nhìn chằm chằm Cố Vân Thanh mà kêu.

"Gâu gâu gâu gâu gâu."

"Meo meo!"

Cố Vân Thanh cười gượng, liên tục vẫy tay: "... Mấy cưng nghe chị giải thích đã."

Hai con chó thấy vậy thì không kêu nữa, nhường chỗ cho Collie có chỉ số thông minh cao nhất đứng ra nói chuyện.

"Gâu gâu."

Giải thích xem nào, sao lại mang chó về nữa rồi.

Không biết vì sao, trong đầu Cố Vân Thanh lập tức nhảy ra câu này. Cô vừa định giải thích mấy câu cho qua chuyện thì lại có cảm giác có cái gì đó đang kéo áo ngủ của mình. Cúi đầu nhìn thử, thấy Lục Lộ đang ngẩng đầu nhìn mình.

Cố Vân Thanh: "..."

Tiêu rồi, không thể kết thúc chuyện này nhanh chóng được rồi.

Nuốt một ngụm nước miếng nữa, Cố Vân Thanh quay đầu lại muốn nhờ ba mẹ trợ giúp.

Chủng Hân Dung và Cố Hướng Đông nhận tầm mắt của con gái, đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời đứng dậy ra khỏi phòng.

"Con nghỉ ngơi sớm chút nhé Thanh Thanh."

"Thanh Thanh à, có chuyện gì thì gọi bố mẹ nhé."

Nhìn cánh cửa bị đóng lại một cách vô tình, Cố Vân Thanh khóc không ra nước mắt.

Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay... Nghĩ vậy, Cố Vân Thanh bèn vỗ vỗ chỗ giường còn lại bên mình, dò xét hỏi: "Nếu không thì, ngủ chung nhé?"

Collie hiểu được động tác của Cố Vân Thanh, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Ngay khi Cố Vân Thanh nghĩ rằng nó sẽ bỏ đi thì nó lại vẫy đuôi, nhanh nhẹn nhảy lên giường.

Nhanh chân thì được chậm chân thì thua, lên trước thì được ngủ bên người, ai đi sau thì cũng chỉ đành nằm dưới chân thôi.

Đến lúc này mấy đứa còn lại cũng phản ứng kịp thời, rối rít leo lên bên cạnh Cố Vân Thanh.

Gạt Teddy sang một bên, mèo vàng lười biếng vùi vào mặt gối bên đầu Cố Vân Thanh. Teddy tủi thân liếm mũi, nhìn địa bàn đã bị cướp mất rồi, chỉ đành ấm ức ôm chân Cố Vân Thanh.

Cuộc sống khi được các thú cưng vây quanh thế này thực sự thư thái quá chừng.

"Bé Quýt ơi, cho chị sờ đệm móng một chút nhé?" Cố Vân Thanh hỏi.

Mèo quýt nghe vậy, lười biếng mở mắt ra, rồi vươn móng đè lên miệng Cố Vân Thanh: "Meo."

Hai con chó vàng cũng không chịu thua, vẫy đuôi không ngừng nghỉ, rồi cùng nhau liếm tay Cố Vân Thanh.

"Ha ha ha ha..." Cảm nhận được cảm giác ráp ráp từ bàn tay truyền lên đại não, Cố Vân Thanh không kiềm được, bật cười ha ha.

Tiếng cười này như chìa khóa mở ra một cái chốt nào đó, Cố Vân Thanh lập tức bị năm đứa bám lên người, để cho tụi nó làm trò trên người mình.

"Lục Lộ! Lục Lộ cứu mạng!" Cố Vân Thanh giương đôi mắt lấp lánh lên nhìn Lục Lộ, con chó Đức đang nằm bên cạnh cực kỳ uy phong.

Lục Lộ không động đậy gì, mãi lâu sau nó mới mở miệng, trầm giọng kêu: "Gr gâu!"

Nhìn kẻ mới đến này, năm đứa bắt đầu cân nhắc trước sau. Chắc chắn là cả năm bọn nó cộng lại cũng chỉ có thể đánh ngang tay, vậy nên đành đàng hoàng không nhí nhố nữa. Ngay cả Collie thích làm nũng nhất cũng vậy.

Lấy lại được sự yên tĩnh vốn có, Cố Vân Thanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đầu tiên là mèo, sau đó là Collie, hai con chó nhà, cuối cùng là Teddy. Lần lượt lại gần liếm liếm gò má Cố Vân Thanh.

Lục Lộ ngồi quan sát hết từ đầu đến cuối, do dự đôi chút, rồi cũng xích lại gần, liếm lên gò má Cố Vân Thanh.

Mềm mềm, lành lạnh... Cảm nhận được xúc cảm truyền tới từ nơi gò má nọ, tai của Lục Lộ không nhịn được, hơi run lên.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, khi Cố Hướng Đông và Chủng Hân Dung cùng ra khỏi giường, nhìn thấy cảnh Cố Vân Thanh ngồi xem TV với Lục Lộ đầu tiên.

Còn bốn chó một mèo nhà mình thì đang đánh nhau túi bụi, náo nhiệt cực kỳ.

"Em nhìn này, đây chính là Trình Dịch đó, là một người rất tốt." Như là khẳng định thêm về lời nói của mình, Cố Vân Thanh còn gật mạnh đầu một cái.

Nhưng mặc cho cô giải thích hướng dẫn giới thiệu thế nào, nói đến khô cả cổ thì Lục Lộ vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích.

Nhìn ba mẹ đang bước xuống tầng, Cố Vân Thanh chán nản hỏi: "Phải làm gì bây giờ ạ?"

Có khi lúc này Trình Dịch sắp phát điên mất rồi.

Cố Hướng Đông thấy Cố Vân Thanh đang thực sự cần giúp đỡ, hiếm khi không cười nhạo cô, đưa ra đề xuất rất đúng trọng tâm: "Chỉ xem mỗi TV không thì cũng không nhận ra được gì đâu, con dẫn Lục Lộ đi gặp người ta đi."

Chưa biết chừng khi đó có thể thân thiết với nhau được.

"Chỉ đành vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ." Cố Vân Thanh than thở.

"Nhưng cũng không thể cứ thế mà đi được."

Lỡ như Lục Lộ không chịu mà Trình Dịch lại không muốn để nó đi thì sẽ không ổn.

"Chị sẽ nhuộm lông đuôi em thành màu đen nhé, để nếu như em không thích anh ấy thì chị sẽ để ba chị dẫn em về đây, em có đồng ý không?" Cố Vân Thanh chỉ chỉ cái đuôi không bị cạo lông của Lục Lộ, kiên nhẫn hỏi ý kiến.

Nhuộm đuôi thành màu khác rồi, nếu Lục Lộ không thích thì để cho ba nói với Trình Dịch rằng mình tìm nhầm chó rồi, đến lúc đấy lại dẫn nó về nhà. Về trình độ nói dối không chớp mắt thì Trình Dịch không phải đối thủ của ba cô.

Cảm nhận được thành ý của Cố Vân Thanh, Lục Lộ do dự một chốc rồi nhỏ giọng kêu: "Gâu."

"Ba ơi!" Cố Vân Thanh phấn khởi quay đầu lại, nói với Cố Hướng Đông: "Lục Lộ đồng ý rồi, bây giờ chỉ còn trông chờ vào ba nữa thôi."

Cố Hướng Đông nhướng mày đáp: "Không thành vấn đề."

Hy vọng rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ như kế hoạch đã định ra.

Cố Vân Thanh cẩn thận bôi đen cái đuôi của Lục Lộ, rồi sau đó đứng nhìn nó lên xe.

Nhìn con gái đang vui vẻ, Chủng Hân Dung nghi ngờ hỏi: "Con không đi à?"

Cố Vân Thanh khoát tay: "Con không đi đâu, sắp thi rồi, con còn phải ôn bài nữa mà mẹ."

Chủng Hân Dung nghe vậy, dùng một biểu cảm mà Cố Vân Thanh không thể hiểu nổi mà nhìn cô, sau mới chậm rãi nói: "... Trình Dịch thật đáng thương."

Không nghe được câu nói kỳ lạ của vợ mình, trước khi đi Cố Hướng Đông còn nhắc nhở con gái một câu: "Chuyện này sẽ không gạt được lâu đâu, kể cả Lục Lộ không muốn thì Trình Dịch cũng sẽ tra được chúng ta nhanh thôi."

Có thể kéo Trình thị từ bên bờ vực sụp đổ lên một lần nữa, làm sao có thể là người không thể tra ra được chút chuyện cỏn con này cơ chứ. Chỉ trong nay mai thôi, rồi Trình Dịch cũng sẽ biết Lục Lộ đang ở với bọn họ.

Chó là của Trình Dịch, bọn họ muốn ngăn cũng ngăn không nổi.

Cố Vân Thanh nghe vậy thì ngẩn người, tiếp theo nhún vai thờ ơ nói: "Thế thì đến lúc đó tính sau vậy."

Cố Hướng Đông: "..."

Con gái ông đã sống bằng cách nào để lớn được đến từng này vậy.

...

Đoàn phim <Tu chân>.

Phó Giang Đồng đưa cho Trình Dịch một chai nước, cau mày hỏi: "Anh không định nghỉ ngơi à?"

Trình Dịch đã tìm con chó kia suốt hai ngày nay rồi.

Trình Dịch nhận lấy chai nước, nhếch môi cười nhạt: "Cảm ơn nhé, chỉ thêm một cảnh nữa là xong rồi, không cần nghỉ ngơi."

Không biết bây giờ Lục Lộ như thế nào rồi, có được bình an hay không, có bị thương ở đâu không.

Đang lúc hai người trò chuyện câu được câu chăng, một chiếc xe đã dừng lại.

Sao giám đốc Cố lại đến đây?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Phó Giang Đông, tiếp theo anh ta thấy Cố Hướng Đông ra khỏi xe, gọi to tên Trình Dịch: "Cậu mau qua đây đi, xem đây có phải là Lục Lộ không?"

Trình Dịch vừa nghe xong, lập tức đứng bật dậy, mắt mở to, gần như là chạy thục mạng đến bên chiếc xe.

Chưa kịp quan sát tình cảnh chung quanh, mới thấy con chó Berger đang mang thương tích khắp người kia, khóe môi của Trình Dịch chưa kịp nâng lên đã phải hạ xuống.

"Đây không phải là Lục Lộ của tôi."

Quả nhiên là vậy, vận may của mình vẫn kém như ngày nào, sao lại có thể hy vọng rằng có người sẽ chủ động dẫn nó về cho mình chứ.

Cố Hướng Đông xoa xoa sống mũi, nhỏ giọng đề nghị: "... Không thì, cậu nhìn kỹ lại xem?"

-

Chuyên mục bonus cho cả nhà mấy tấm ảnh em cưng của Thanh Thanh.

Berger thì thôi chắc mọi người quen quá rồi. (Thực ra tui lười lấy ảnh)

Teddy nè:



Collie tới đây:



Tugou (hay còn gọi là chó bản địa ở Trung):



Liu liu mấy người~~

Cuối cùng là mồn lèooo:







Phì phì làm lại:



Quàng thượng said: "Mày lấy ảnh tao thế đấy à?"



Chợt nhận ra tên nhà là Mồn lèo =))) thôi lấy cái ảnh xoang choảnh đại diện cho chúng toai đâyyy



Ai thưn vote cái cho đẹp nào, đọc chùa là không tốt đâu nghen.