Edit: TH
Sau khi Trình Dịch quay về đoàn làm phim, anh phát hiện hình như ánh mắt của mọi người nhìn mình đều quái lạ. Nếu đọc được ý này thành lời, đó là: "Nói khéo đi là nam chính mới tới này tự nhiên đã muốn dò xét chi tiết trong đoàn làm phim".
Trong đó còn có một nữ diễn viên quần chúng lá gan rất lớn, cực kì ân cần đưa tới... Hai cốc nước.
Nữ diễn viên quần chúng buổi sáng quan tâm Cố Vân Thanh có quan hệ không tốt với cô này. Sao cô nàng có thể trơ mắt nhìn đối phương giành được tài nguyên tốt trước mình. Tuy rằng không có khả năng đạo diễn thật sự vì một con chó mà thêm đất diễn, nhưng nhỡ đâu? Cô không muốn đến lúc đó lại hối hận.
Sau khi Trình Dịch nhận lấy ly nước thì vẫn chưa định uống, anh có tính không uống hay ăn đồ của người lạ đưa. Trình Dịch vốn dĩ cho rằng cô nữ diễn viên quần chúng này nhìn thấy hành động của mình chắc hẳn sẽ không vui. Kết quả quay đầu lại phát hiện người ta không để ý tới mình.
Thật ra là để ý con chó sau lưng anh, nó còn được hỏi han ân cần hơn thế. Nữ diễn viên quần chúng thế mà đổ vợi ly nước đi một ít, để con chó kia uống tiện hơn...
Đã lâu lắm rồi anh chưa bị người ta bơ như vậy, lại còn là vì một con chó, tuyệt đối là lần đầu tiên trong 23 năm vừa qua.
Không biết vì sao, đáy lòng Trình Dịch có chút phức tạp.
Nhưng việc càng khiến cho Trình Dịch kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Thời điểm mà đoàn làm phim ăn cơm, con chó kia hiển nhiên là được nhận cơm đầu tiên!
Cố Vân Thanh cảm giác được ánh mắt quái dị của Trình Dịch, cô bất mãn nhe răng về phía anh. Không một ai biết, trong lòng cô cũng có vài phần không được tự nhiên.
Cô ở đoàn làm phim không đặc biệt đến thế, ăn cơm thì sớm muộn gì cũng đến lượt. Ngay đến lúc ở quân đội với Lục Chấn Viễn cũng là ăn không ngồi rồi, ông cũng sẽ không quản, chỉ là do chuyện bé xé ra to thôi. Huống chi mỗi ngày ông còn bận bịu túi bụi, càng sẽ không lo chuyện này.
Sở dĩ hôm nay cô có thể nhận cơm đầu tiên, nguyên nhân lớn nhất cũng chỉ có một —— Đó là hiện tại cô là chó, không phải người! Làm một con chó được ăn cơm trước, coi như là có lòng yêu thương động vật nhỏ. Có ai lại vì chuyện này mà mất vui?
Nhưng biết là một chuyện, tự mình cảm nhận lại là một chuyện khác.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nếu không phải hiện giờ Cố Vân Thanh là một con chó to lông xù có khuôn mặt hung hãn, cô tuyệt đối không bình tĩnh như bây giờ.
Ngậm tay túi nilon, Cố Vân Thanh nhanh như chớp phi tới một góc, sau đó đặt túi nilon lên ghế nhỏ.
Hầy, từ lúc Lục Chấn Viễn cho cô ăn no đến to thêm một vòng, đạo diễn thấy cô nằm bò ăn cơm quá mệt mỏi
còn bỏ thêm cho cô cái ghế trong đoàn làm phim.
Ngửi ngửi thấy mùi thịt, cái đuôi của Cố Vân Thanh ngoáy càng lợi hại. Đôi mắt đen láy như hai viên bi cũng trở nên sáng long lanh. Nhưng chỉ hai giây sau đó, cô bỗng nhiên gục đầu xuống, toàn bộ thân chó trở nên ỉu xìu.
Chó quá nổi tiếng cũng có chỗ không ổn. Ví như hiện tại, ngay cả cơm hộp dì đầu bếp cũng làm phần đặc biệt cho cô.
Chó cưng không thể ăn muối, bởi vì nó sẽ không tốt cho màu lông. Chó nghiệp vụ càng không thể ăn muối, bởi vì sẽ ảnh hưởng tới khứu giác.
Tuy nhiên bây giờ cô không phải là chó!
Không có nhiệm vụ, không cần đi gỡ mìn, cũng không cần tham gia vào việc cứu hộ. Chỉ cần đám người nhận nuôi, sau đó được nuôi dưỡng sinh hoạt như bình thường là được. Cho nên, vì sao không thể cho muối vào thịt của cô?!
"Ư..." Khẽ gọi một tiếng, trong mắt Cố Vân Thanh đảo đảo.
——
Trình Dịch bên này mới vừa nhận được cơm hộp của mình rồi ngồi xuống. Bên kia anh cảm thấy ống quần mình bị cắn nhẹ.
Rất nhẹ, nếu không phải lông chó chui vào ống quần anh thì anh cũng không biết ống quần mình bị cắn.
Ước chừng trọng lượng của con chó này phải 70 kg, sao lại có thể sử dụng lực nhẹ như vậy... Trình Dịch vừa nghĩ vừa cúi đầu.
Tiếp theo, tầm mắt của anh va phải đôi mắt của con chó.
Đôi mắt tròn xoe màu vàng đất pha lẫn với nâu thẫm. Trình Dịch tự cảm thấy nếu không phải thị lực mắt anh tốt, anh có thể sẽ không nhìn thấy đôi mắt chó này đầu tiên.
Sau khi nhìn rõ, Trình Dịch trên mặt chó biểu hiện cảm xúc viết mấy chữ rõ ràng.
Có việc muốn nhờ.
Trình Dịch nhíu mày, đứng dậy.
Cố Vân Thanh dùng sức đưa mắt ra hiệu với anh, bảo anh ngàn vạn lần đừng bỏ hộp cơm mà mình đang đói xuống. Trình Dịch tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn một tay cầm hộp cơm rồi nhấc chân đi theo cô đi rồi.
Đợi tới lúc vào một góc, Trình Dịch nhìn hộp cơm còn chưa từng động vào, cái nắp vẫn còn đậy kín trên hộp cơm màu trắng, bao nilon cũng không có dấu vết cắn rách.
"Mày muốn tao mở giúp mày hả?" Trình Dịch chần chừ hỏi.
Nhưng đoàn làm phim nhiều người như vậy, vì sao lại cố tình tìm anh? Anh nhớ rõ, hai người bọn họ chỉ gặp nhau ở WC nam đúng một lần...
Cố Vân Thanh trợn trắng mắt liếc một cái, cái việc đơn giản thế sao cô không làm được. Lúc trước nắp cơm hộp đều là cô tự mở.
Tuy nhiên trong các cuộc đàm phán cần nhìn thấy mặt hàng đầu tiên. Cố Vân Thanh nghĩ nghĩ, sau đó nhỏ giọng kêu một chút.
Trình Dịch mím môi, duỗi tay mở nắp cơm hộp của Cố Vân Thanh ra. Sau khi nhìn thấy đồ bên trong vô cùng thịnh soạn, tay nắm nắp cơm hộp của anh hơi run run. Đếm thử ra bên trong có bảy tám miếng thịt sương xườn rõ to.
Trước khi Cố Vân Thanh đến tìm anh, Trình Dịch đã mở hộp cơm của mình ra xem qua. Cải trắng xào, rau xanh xào, chỉ có hai món này làm bạn với cơm trắng.
Cố Vân Thanh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào hộp cơm của Trình Dịch, kêu to hai tiếng.
Trình Dịch: "..."
Hôm này chắc anh bị một con chó cười nhạo luôn quá.
Dừng lại một chút, mở hộp cơm của mình để lộ ra sự thanh đạm bên trong.
Cứ thảm như vậy à, xem ra dì phát cơm thật công bằng. Cho dù người này lớn lên trông có thế nào, cái muỗng trong tay bà ấy cũng không từ bi chút nào...
Đã là thế này rồi thì đổi ít muối với cô đi!
Đẩy cơm hộp của Trình Dịch sang một bên, ánh mắt của Cố Vân Thanh mong chờ nhìn anh.
Chốc lát rơi vào trầm mặc, Trình Dịch thấp giọng hỏi: "... Mày cho tao ăn?"
Rõ ràng chỉ gặp có một lần, vì sao lại nhìn và đối xử với anh bằng con mắt khác vậy. Trình Dịch tự cảm thấy mình không thể ham muốn một con chó được.
... Người này đang nghĩ cái gì thế?
Nắm bắt được cảm xúc thoáng qua trong mắt Trình Dịch, sự nghi hoặc loé lên trong đầu Cố Vân Thanh.
Toàn bộ đoàn làm phim chỉ có mình anh mới tới là không biết duyên cớ tại sao lại vì cô mà đổi nam chính. Nếu là người khác, không sợ trong lòng những người đó không tình nguyện, cũng sẽ không biểu hiện hẳn ra ngoài mặt. Mà trên gương mặt họ sẽ vô cùng sảng khoái trao đổi thịt sườn không muối với cô.
Nhưng mà Cố Vân Thanh từ trước đến nay luôn thích sảng khoái giao dịch một cách công bằng. Toàn bộ đoàn làm phim chọn tới chọn lui cũng chỉ có mình Trình Dịch, không thích sẽ trực tiếp từ chối. Như vậy cũng sẽ không có chuyện ép mua ép bán, cực kì thoải mái.
Lấy một nửa xương sườn của Cố Vân Thanh đặt vào trong hộp cơm của mình. Tiếp đó Trình Dịch lại dùng đũa gắp rau xanh và cải trắng cũng chia cho cô một nửa.
"Ăn cơm đi." Trình Dịch cong cong môi, đặt cơm hộp ở trước mặt Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh không rảnh đâu đi nghiên cứu trong nháy mắt trước đấy người ta hiểu lầm cái gì, đợi Trình Dịch thu chiếc đũa lại, cô liền ăn uống thỏa thích.
Muối đúng là sự phát hiện vĩ đại nhất của nhân loại...
Cố Vân Thanh sung sướng, cái đuôi ngoáy tít lên, cũng không hề phát hiện ra ý cười trong mắt Trình Dịch hơi đậm một chút.
- ----
Lời editor: Ăn muối làm gì nữa chị ơi... Chị là kho muối luôn rồi, ăn nhiều hại thận đấy. =)))))))