Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 63: Trò chuyện với nhau




Edit: TH

Cố Vân Thanh gian nan tránh thoát khỏi tay Chủng Hân Dung, cô dè dặt nhìn bà rồi rơi vào rối rắm.

Về nhà? Không về nhà? Đây là vấn đề quan trọng...

Chủng Hân Dung nhướn mày, nhìn chồng mình đã xong cuộc phỏng vấn, đang đi về phía bên này. Bà đừng dậy, vuốt lại quần áo hơi nhăn, bĩu môi nói: "Con gái không muốn về."

Cố Vân Thanh ngẩng phắt đầu, há hốc mồm nhìn mẹ ruột: "..."

Con còn chưa nói gì mà!

Chủng Hân Dung thấy biểu cảm này của con gái, đè đầu nó xuống một phen, giọng chậc chậc, "Sao, mẹ nói không đúng?"

... Vẫn là rất chính xác.

Cố Vân Thanh ngượng ngùng cọ cọ tay Chủng Hân Dung, nhìn bà lấy lòng.

"Đừng tỏ vẻ đáng yêu." Bà ấy vỗ một phát vào mông Berger, nom cô con gái hơi rúm người lại, Chủng Hân Dung nói tiếp: "Mẹ thích mèo chẳng nhẽ mày lại không biết."

Cố Vân Thanh câm nín, lúc cô làm mèo mẹ cô đối xử với cô cũng đâu có tốt. Một ngày 24 tiếng đồng hồ, có đến 18 tiếng là lấy cô làm đệm lót thịt, khiến cô không chịu nổi quấy nhiễu này. Nhưng mà dù có đấu tranh và chống lại thì trong lòng tuyệt vọng cũng đừng nói ra.

Kể từ khi rút được bài học kinh nghiệm, Cố Vân Thanh liền hoàn toàn vứt bỏ cảm giác thấy thẹn với lòng. Mỗi lần ý muốn về nhà sau khi bị biến thành động vật bị cắt đứt thẳng thừng, mãi đến tận bây giờ, cũng dường như không có ý này.

Thấy không thể chiếm được hời từ mẹ, vậy chỉ có thể cầu cứu ba rồi. Cố Vân Thanh bèn đánh mắt nhìn sang.

Cố Hướng Đông thấy Berger nhìn vọng lại mình, hiếm khi mở miệng nói đỡ một câu, "Không về thì không về."

Dù gì đã hơn hai tháng, cũng không thiếu nửa phút nhất thời này. Hơn nữa việc này vốn bọn họ không thể quyết được. Về nhà cũng phải chăm, không phải kiểu tiếp xúc với nhau cái là có thể hiểu ý nhau ngay được.

Vậy nên ở đâu cũng vậy. Được diễn viên nhỏ kia nuôi, bọn họ còn bớt lo.

Cố Vân Thanh nghe xong, "gâu" một tiếng rồi ôm chặt lấy chân Cố Hướng Đông.

"Gâu gâu gâu gâu!" Quả nhiên vẫn là ba tốt với con!

Nhưng đối với Cố Hướng Đông mà nói, Cố Vân Thanh không mở miệng còn được, đã mở miệng ông lập tức sốt ruột.

"Im miệng!" Cố Hướng Đông nghiến răng.

Con gái khoẻ mạnh bình thường đến mười lăm tuổi, trước đây cũng không phát hiện việc này. Nói bị biến thành động vật lập tức biến thành, còn bị biến tận 5 năm.

Cố Vân Thanh mới không nghe ba cô, ôm chân ông bắt đầu rầm rì, "Ứ ứ ử... Gâu..."

Cố Hướng Đông ban đầu còn đanh mặt, dần dần ông không chịu nổi nữa. Ông hơi run rẩy một hồi, không cáu kỉnh nữa.

Cố Hướng Đông ngồi xổm xuống, sờ đầu chó của con gái rượu, lo lắng hỏi: "Nói thật với ba, cái tên minh tinh Trình Dịch kia có đối xử tốt với con không?"

Ông đã thấy nhiều loại người trong giới, vì để được nổi tiếng mà không ít người không từ bất cứ thủ đoạn nào. Ngay đến chính ông, lúc trước vì để phát triển công ty, trong tối ngoài sáng cũng dùng không ít những thủ đoạn.

Cố Hướng Đông sợ Trình Dịch chỉ vì hiện giờ con gái mình có chút fans nên mới đối xử tốt với con bé. Vậy nên ông mới cố ý hỏi một câu như vậy.

Cố Vân Thanh biết ba mình lo lắng, loại chuyện thế này không phải chưa từng xảy ra. Nhưng đối với Trình Dịch, cô hoàn toàn tin tưởng.

Cố Vân Thanh không hề do dự, nghiêm túc gật đầu, "Gâu."

Sen đối xử rất tốt với con.

Cố Hướng Đông đọc ra được ý này từ trong mắt con gái, khẽ thở phào trong lòng. Tuy rằng tình tính con gái mình năng động, hoạt bát, nhưng nó chưa bao giờ để bản thân chịu ấm ức. Cũng sẽ không nói dối để bọn họ bớt lo.

Nhưng thấy Cố Vân Thanh bênh Trình Dịch như vậy, Cố Hướng Đông lại thấy không ổn, "Là người ắt sẽ có tâm tư lợi, con cứ tin tưởng cậu ta như vậy?"

... Cậu hai nhà họ Trình tốn thời gian hai tháng, chỉ vì lừa gạt tình cảm của một con chó à?

Cố Vân Thanh lắc tai, trong lòng thầm phỉ nhổ một câu. Cô nghĩ rồi duỗi chân phủi phủi trên mặt đất.

"Con làm gì thế?" Cố Hướng Đông nhíu mày, tự cảm thấy rất khó nói chuyện với chó.

Chủng Hân Dung nhìn, bỗng hiểu ra, "Nó đang viết chữ."

Bà lưỡng lự đôi chút rồi thoáng vén vạt váy lễ phục, sau ngồi xổm cạnh Cố Vân Thanh.

"Đây hình như... Là chữ "Trình" à?" Chủng Hân Dung nhìn hồi lâu, khó khăn nói.

Cố Vân Thanh nghe vậy, tức khắc cảm động đến lệ rơi đầy mặt. Cô viết bảy tám lần cuối cùng mẹ cũng đã nhìn được.

"Trình..." Nhìn con gái cưng điên cuồng gật đầu, Cố Hướng Đông trầm ngâm một chút. Nháy mắt, ông nghĩ tới điều gì, sau đó mở miệng, giọng hơi thảng thốt: "Con nói là nhà họ Trình kia ư?"

Trừ lần đó ra, Cố Hướng Đông thật sự không nghĩ được còn cái gì có thể làm con gái mình coi trọng như vậy. Thậm chí còn cố ý nhắc nhở bọn họ.

Dĩ nhiên Cố Vân Thanh lập tức gật đầu, "Gâu."

Đúng ạ, chính là nhà họ Trình.

"Trước đó nhà họ Trình xảy ra chuyện, nghe nói chủ gia tộc hiện giờ và người thừa kế đều bị cuốn vào." Cố Hướng Đông là giám đốc Vinh Ngu, chỉ là công ty giải trí thôi. Tuy rằng so với những gia tộc chân chính đứng phía sau màn đen kiểm soát kinh tế đất nước không đáng nhắc tới, nhưng ông lại thắng ở mặt tin tức nhanh nhạy. Vậy nên ông cũng ít nhiều biết mấy chuyện trong giới thượng lưu.

Thế nên, Trình Dịch này vậy mà lại là đứa con thứ hai của nhà họ Trình chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng ư?

Nhất thời, Cố Hướng Đông và Chủng Hân Dung đồng thời nhìn nhau.

"Thanh Thanh, con nên nghĩ lại đi..." Chuyện nhà họ Trình, Cố Hướng Đông cũng từng nói với con gái. Không ngờ người nuôi con gái bây giờ lại có quan hệ với nhà họ Trình. Chủng Hân Dung ngừng lại một chút, chỉ có thể chọn cách nói uyển chuyển, "Giờ nhà họ Trình đang có chút phức tạp, không đúng, là rất phức tạp."

Cố Vân Thanh lắc đuôi, trên mặt không hề có chút lo lắng nào. Dù sao chuyện nhà họ Trình còn có sen gánh vác, không tới lượt một con chó như cô lo.

Đối với Trình Dịch, Cố Vân Thanh cảm giác anh không hề đơn giản như vậy. Nhưng cô cũng không có ý muốn tìm hiểu, cô chỉ cần theo anh đánh chén no say thôi. Tiện dỗ anh vui vẻ, làm một con thú cưng đủ nghĩa vụ.

Chủng Hân Dung nhìn con gái không tim không phổi, bỗng nhiên hơi phiền muộn.

Rốt cuộc mó giống ai mà lại vô tư như vậy.

Thời điểm Trình Dịch đi tìm, bắt gặp cảnh vợ chồng giám đốc Vinh Ngu mất hình tượng ngồi xổm xuống đất, còn trước mặt bọn họ chính là chó nhà mình.

Nhìn từ đằng xa, trong mắt chó ta đầy vẻ thân mật, không giống giả vờ. Ba bóng người tụ lại một chỗ, dường như người khác không thể chen chân vào.

Không biết có phải ảo giác hay không, Trình Dịch mơ hồ nghe thấy hai chữ "Thanh Thanh". Nhưng mà giây tiếp theo, khi anh lại gần, trên mặt hai người nở nụ cười khách sáo. Dường như bọn họ tình cờ gặp con Berger này, lòng này sinh hiếu kỳ, đùa giỡn với nó mà thôi.

Trình Dịch ngừng bước, đứng yên, sau đó không kiềm được mím môi.

Cố Vân Thanh lập tức ngẩng đầu, thấy sắc mặt của sen, vậy mà lại hiếm khi không hờn dỗi việc cô chạy đi chơi với người khác.

... Nên, đây là thói quen của anh sao?

Với hai ông bà, Trình Dịch đến thật không đúng lúc.

Không cần vợ đánh mắt ra hiệu, Cố Hướng Đông rất tự giác lên tiếp đón, mặt đầy tự nhiên, "Tôi thấy con Berger này là biết cậu đang ở gần đây. Nghe nói cậu chưa kí hợp đồng với công ty nào, cũng không có người đại diện có kinh nghiệm dẫn dắt. Vừa hay công ty tôi hiện giờ đang có nhân tài mới, không biết cậu có hứng thú hay không?"

Cứ cảm thấy không đúng chỗ nào... Nhưng Trình Dịch nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố Hướng Đông, dường như đúng thật đứng đây chờ anh. Tuy rằng trong lòng hồ nghi, nhưng anh vẫn hé miệng, chuẩn bị nói điều gì.

"Như vậy đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện được chứ?" Cố Hướng Đông hoàn toàn không cho Trình Dịch có cơ hội từ chối, làm tư thế mời.

Trình Dịch im lặng một chút, sau đó gật đầu, "Vâng."

Cố Vân Thanh cảm thấy sen định từ chối, nhưng không biết vì sao, đột nhiên lại đổi lời.

Cứ vậy, Trình Dịch giống hệt cô phóng viên nhỏ kia, bị trúng bẫy rồi lại bị Cố Hướng Đông dẫn đi xa.

Chủng Hân Dung nhìn bóng dáng ông chồng, ngữ khí quái dị nói: "... Cái chiêu này của ba con đúng là càng dùng càng thành thạo."

Cố Vân Thanh chấp nhận sâu sắc.

Nhìn biểu cảm ban nãy của con gái, Chủng Hân Dung biết ngay cô vẫn chuẩn bị chắc chắn đi theo Trình Dịch. Vì vậy bà cũng không khuyên thêm nữa.

"Con vừa nhìn bộ dáng kia của cậu ta, có phải rất cảm động không?" Chủng Hân Dung chu môi.

Cố Hướng Đông là người không để ý, bà cũng không phải người như vậy. Lúc Trình Dịch vừa mới tới, bộ tây trang trắng trên người anh nhăn nhúm, kiểu tóc cũng hơi lộn xộn, có vài sợi thậm chí còn rủ bên tai. Vừa nhìn là biết cố hết sức thoát khỏi đám phóng viên.

Cậu ta vì điều gì mà gấp gáp như vậy, đáp án tất nhiên không cần nói cũng biết.

Đến bây giờ, Chủng Hân Dung mới thật sự tin Trình Dịch để ý đến Thanh Thanh. Hơn nữa không còn không phải giống kiểu để ý thôi, chỉ sợ ngay cả cậu ta cũng không biết.

Cố Vân Thanh nhăn nhó mặt mũi nhìn mẹ mình, mẹ đang nói gì vậy?

Chủng Hân Dung: "..."

Đấy, ngay cả con bé ngốc này cũng không biết.

"Con lại đây." Chủng Hân Dung nhướng mày.

Cố Vân Thanh tuy rằng trong lòng thấy khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời lại gần, "Gâu?"

Gì vậy ạ?

"Mẹ hỏi con một vấn đề." Chủng Hân Dung xoay mặt chó của con đối mặt với mình, nhìn con chằm chằm, nghiêm túc hỏi: "Con thích Trình Dịch à?"

"Gâu." Thích ạ.

Cố Vân Thanh tất nhiên trả lời, mỗi ngày sen cho cô ăn ngon, còn vuốt lông cho cô, cô đương nhiên thích anh ấy.

Chủng Hân Dung nhìn cặp mắt nâu sẫm trong veo của Cố Vân Thanh, bỗng không biết nên nói gì.

"Thôi, là mẹ lo lắng không đâu."

Nhìn Chủng Hân Dung tự cam chịu, Cố Vân Thanh cũng không ngốc, nháy mắt cô hiểu ra ngay mẹ mình có ý gì.

"Gâu gâu gâu!" Con là người có đạo đức tốt nhé!

Cố Vân Thanh nhe răng kháng nghị.

Chủng Hân Dung bắt lấy miệng chó đang không ngừng há mở, nhún vai nói: "Được rồi, con không cần trả lời mẹ, mẹ không có gì muốn hỏi nữa."

Đợi lúc Cố Hướng Đông quay lại, Cố Vân Thanh đồng tình nhìn thoáng qua người theo sau ông, sen giờ đang choáng váng.

Cố Hướng Đông khụ một tiếng, nói với Chủng Hân Dung, "Cậu Trình không đồng ý, chúng ta đi thôi."

"Dạ." Chủng Hân Dung mỉm cười.

Đợi hai người khuất bóng, Trình Dịch xoa xoa thái dương, cũng đưa Cố Vân Thanh đi.

——

Trên xe.

Chủng Hân Dung vốn hơi buồn ngủ, nhưng giây kế tiếp, bà bất thình lình vỗ trán mình, lập tức quay đầu nói với Cố Hướng Đông, "Em nhớ ra rồi."

"Nhớ gì?" Cố Hướng Đông khó hiểu.

"Trình Dịch... Không phải hàng xóm lúc trước của chúng ta à?"

"Hả?"