Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 55: Yếu ớt




Edit: TH

Vào trong bệnh viện, vẫn là cô y tá trực ban lúc trước, khi thấy bóng mấy người Cố Vân Thanh, cô ấy rõ ràng hơi sửng sốt.

"Các vị..." Còn có chuyện gì sao?

Sao đã quay lại rồi?

Ngay sau đó, y tá thấy trên trán Trình Dịch đang lấm tấm mồ hôi. Cô ấy lấy lại vẻ bình thường, hỏi thăm: "Không khoẻ nên đến khám bệnh sao?"

Cố Vân Thanh bên cạnh điên cuồng gật đầu, "Gâu gâu gâu."

Đúng đúng đúng, sen đổ bệnh rồi.

Nhìn hai tên đàn ông và cả chó Berger, cảm giác quái dị trong lòng y tá loé lên rồi biến mất, do dự một chút, cô ấy khẽ nhắc nhở một câu, "Ở bệnh viện không thể lớn tiếng ồn ào."

Cố Vân Thanh nháy mắt ngậm miệng.

Không biết vì sao, Trình Dịch nhìn thấy cô như vậy, dạ dày đang đau cũng bỗng thấy bớt đau đi nhiều.

Thoáng dặn hai câu, y tá dẫn Trình Dịch đang gặp bác sĩ trực ban.

Kiểm tra xong, bác sĩ nghiêm túc lật tờ kết quả kiểm tra, trong lòng đã có đáp án. Anh ta mở sổ khám bệnh, bắt đầu hỏi, "Tên?"

"Trình Dịch."

"Tuổi?"

"23."

"Nghề nghiệp?"

Trình Dịch dừng một chút, sau đó mở miệng: "Diễn viên."

Nói tới đây thời điểm, bác sĩ khẽ nói một câu "bảo sao".

Bệnh viện này cách rất gần phim trường, mỗi lần quay phim sẽ có một vài diễn viên xuất hiện tình huống bất ngờ, bác sĩ đã thấy nhiều rồi và không lấy làm lạ.

Cũng vì thấy nhiều, anh bác sĩ cảm thấy bát cơm của diễn viên cũng chẳng hề ngon lành, đặc biệt là những diễn viên không nổi tiếng, quả là dày vò.

"Trước đây có tiền sử bị bệnh đau dạ dày không?" Bác sĩ vừa viết vừa hỏi.

"Có ạ." Trình Dịch đáp, nghĩ rồi anh lại bổ sung nói: "Tiền sử 5 năm bị đau dạ dày."

Cố Vân Thanh nhanh chóng ngửa đầu, khiếp sợ nhìn sen.

5 năm tiền sử bị bệnh đau dạ dày, vậy chẳng phải nghĩa là năm anh 18 tuổi đã bắt đầu bị rồi sao?

Cố Vân Thanh nhớ hồi cô 18 tuổi, khoẻ như vâm. Đừng nói bệnh đau dạ dày, quanh năm suốt ngày tháng chưa cảm mạo đến hai lần. Cho dù bây giờ hai năm trôi qua, sức khoẻ cô cũng rất tốt, gần như không ốm đau gì.

Vậy nên, rốt cuộc sen làm gì mà chà đạp cơ thể của mình thành thế này.

Nhìn mặt của chó nhà mình nhăn nhó, Trình Dịch duỗi tay xoa đầu cô. Anh há miệng thở dốc, nghẹn ra một câu, "Thật ra cũng không đau lắm."

Cố Vân Thanh nhìn Trình Dịch như nhìn kẻ ngốc, tên này coi thường độ thông minh của chó sao. Mồ hôi chảy ướt đẫm thế này, còn nói với cô rằng không đau?

Một lát sau, Trình Dịch bại trận dưới ánh mắt này của cô, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, anh thấp giọng nói: "Được rồi... Vẫn là có chút không thoải mái."

Cố Vân Thanh trừng đôi mắt nâu đậm sắc bén nhìn anh, sau đó nhếch miệng, như đang cười lạnh.

Cười lạnh?

Một con chó cũng cười lạnh ư?

Quách Bác Viễn cảm thấy thế giới này có chút vi diệu, nhưng ngay sau đó, anh ta cảm giác, chuyện này nếu là với chó ta, hình như cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Giây tiếp theo, bác sĩ bỏ bút, sau đó ngẩng đầu, vắt ngang cuộc nói chuyện của một người một chó. Đối mặt với bệnh nhân thế này, mày anh ta không kiềm được nhíu lại, "Bình thường có từng trị liệu và điều dưỡng không?"

Tuổi còn trẻ mà bệnh dạ dày đã nghiêm trọng như vậy, sau này sẽ nguy hiểm.

"Có." Trình Dịch cũng không phải người lấy sức khoẻ mình ra nói đùa, khoảng thời gian lâu trước đây, anh cũng đã đặc biệt điều dưỡng.

Lần này lại tái phát, có lẽ mấy ngày nay đóng phim quá mệt.

Bác sĩ nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều. Người làm y bác sĩ như bọn họ, tuy quen nhìn chuyện sống chết, nhưng giận nhất vẫn là những bệnh nhân không coi trọng sức khoẻ của chính bản thân mình.

Kê đơn xong, bác sĩ bảo Trình Dịch vào phòng bệnh truyền nước.

"Tôi sợ anh phải ở bệnh viện khoảng ba đến năm ngày nữa đấy, nhớ xin đoàn phim nghỉ phép." Trước khi ra cửa, bác sĩ mở miệng.

Nghe phải nằm viện, Trình Dịch đầu tiên là nhíu mày, nhưng ngay sau đó anh nhẹ nhàng thở hắt ra, hàng lông mày bằng phẳng, "Được."

Lúc y tá lấy kim truyền nước và bịch nước vào phòng, vốn Trình Dịch trong lòng còn hơi bài xích. Nhưng khi anh thấy chó ta hai mắt nhắm nghiền, đứng rúc mình sau cánh cửa, trong lòng chợt thả lỏng. Khoé môi cũng không kiềm được cong cong.

"Lục Lộ, mày sợ bị tiêm?"

Cố Vân Thanh nhìn không chớp mắt hoa văn trên cánh cửa phòng bệnh, làm lơ lời Trình Dịch nói.

Sợ, dĩ nhiên cô sợ tiêm rồi!

Nghĩ tới cái kim tiêm dài như vậy đâm vào mạch máu, Cố Vân Thanh muốn rùng mình.

"Lần trước cho mày đi tiêm vắc xin, hình như mày cũng không sợ thế này, giờ sao vậy?" Trình Dịch nhướng mày.

... Mặt chó hay làm nhiều trò như vậy, dĩ nhiên cô phải cố sống chết chịu đựng. Dù sao một con Berger nổi tiếng luôn luôn cứng cỏi bị tiêm hù hoạ, cảnh tượng thế này, nghĩ sao đều thấy mất mặt.

Cố Vân Thanh liếm mũi, quyết định trước khi sen truyền nước xong, sẽ không lại gần nhìn.

Trình Dịch bên kia vừa mới bật cười, y tá nắm chắc cơ hội, lập tức đâm kim tiêm vào mạch máu của anh.

Vì Trình Dịch không chuẩn bị nên theo phản xạ hít sâu một hơi, "Á..."

Quách Bác Viễn nhìn chó ta cuối cùng không nén nổi sự tò mò nhìn lại đây, lại nom vẻ mặt sếp nhà mình tái mét, giật khóe miệng, không biết nên nói gì.

Thấy sen chích kim truyền nước xong, bấy giờ Cố Vân Thanh mới bước qua.

Nhìn chằm chằm mu bàn tay anh trong chốc lát, Cố Vân Thanh cho Trình Dịch anh một ánh mắt đồng cảm.

Trình Dịch ngồi trên giường bệnh, dùng tay khác nhéo tai cô, hỏi: "Buồn ngủ chưa?"

Không đợi Cố Vân Thanh đáp, anh dịch một chút, vỗ chỗ trống và nói: "Lên ngủ đi."

Cố Vân Thanh lắc tai, vừa định nhảy lên thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa: "Xin hỏi, tôi có thể vào trong không?"

Là trợ lý củ Hoắc Thanh, cô ấy tới làm gì?

Nghe được giọng nói này, Cố Vân Thanh hơi nghi hoặc, động tác cũng chậm lại.

Quách Bác Viễn nhìn sếp gật đầu mới ra mở cửa, "Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?"

Trợ lý của Hoắc Thanh đương nhiên biết đêm đã khuya, nhưng cô ấy thật sự có lý do mới cần đến đây. Ban nãy khi vừa thấy bóng dáng họ, cô ấy còn không tin. Đến khi bọn họ ra khỏi phòng bác sĩ trực ban, cô ấy mới xác định.

"Chị Hoắc đã tỉnh từ một tiếng trước..." Trợ lý của Hoắc Thanh ấp a ấp úng mở miệng.

Quách Bác Viễn không hiểu ý của cổ, vì thế lựa từ khéo đáp, "Người tỉnh là tốt rồi."

"Là..." Trợ lý của Hoắc Thanh xấu hổ vặn ngón tay mình, sau đó nói: "Giờ chị Hoắc không ngừng gặp ác mộng."

"Vậy nên cô tới làm gì?" Vẻ mặt Trình Dịch nhàn nhạt.

"Hình như chúng tôi không thể giúp gì được."

"Có thể ak!" Cô trợ lý hơi cao giọng, đối diện với cặp mắt của Trình Dịch, không hiểu sao cô ấy bỗng cảm thấy khó nói nổi nên lời, "... Có thể, cho tôi mượn Lục Lộ một chút được không?"

Chị Hoắc là được Lục Lộ cứu lên, nếu nó đến, chị ấy nhất định sẽ không gặp ác mộng nữa.

Lời này vừa thốt ra, Quách Bác Viễn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Giây tiếp theo, anh ta bình tĩnh lùi về sau hai bước, cách xa cấp trên một chút, lúc này mới cảm thấy ổn hơn.

"Mày muốn đi không?" Hai mắt Trình Dịch nhìn chằm chằm chó Berger đứng cách đó không xa.

Cố Vân Thanh do dự một chút, cô lắc lắc cái đuôi, sau đó kêu lên, "Gâu."

Đi chứ.

Trình Dịch mơ hồ nhận ra lựa chọn của cô, nhưng vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, vì thế nói với trợ lý Hoắc Thanh, "Cô đi ra cửa, xem nó có muốn đi cùng cô không."

Cô trợ lý không thấy được được xúc cảm cuồn cuộn trong đáy mắt Trình Dịch, chỉ nghĩ anh đồng ý, vì thế rất thấp thỏm, từng bước đi ra cửa.

Ngàn vạn lần phải đi theo nhé... Cô trợ lý không ngừng thầm cầu nguyện.

Lát sau, động tác của Berger làm hai mắt cô ấy sáng ngời.

Nó thật sự đi theo!

Phòng bệnh không lớn cũng không nhỏ, thiếu một bóng hình thoạt trông cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng Quách Bác Viễn cứ cảm thấy, sắc mặt của sếp nhà mình vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhưng trên thực tế đã rơi vào bùng nổ.

"Nằm viện chứng tỏ ổn rồi, anh về trước đi." Trình Dịch nhàn nhạt nói.

Quách Bác Viễn nuốt nước miếng, không dám phản bác chút nào, "... Vâng."

"Không cần tìm người chuyên chăm sóc tới ạ?"

"Không cần." Vẻ mệt mỏi trên mặt Trình Dịch dường như không che lấp được, giọng cũng dần khẽ khàng.

"Nhớ nói xin nghỉ vài ngày với đạo diễn, nếu ông ta không đồng ý, tôi nhớ tài chính trong đoàn làm phim hơi thiếu hụt, anh biết phải làm gì."

Anh vốn không nghĩ làm chuyện thế này, nhưng lần này, anh bỗng cảm thấy mệt mỏi.

Quách Bác Viễn vội gật đầu không ngừng, "Tôi biết rồi ạ."

Sau đó, Quách Bác Viễn cũng đi mất, khắp phòng bệnh chỉ còn lại có mình Trình Dịch.

Nhìn bức tường và nền nhà xung quanh trắng tinh, anh bắt đầu thẫn thờ.

Chắc đại khái đây là nguyên nhân anh ghét bệnh viện. Nó luôn luôn lạnh lẽo như vậy, y như một hơi thở cuối cùng cũng muốn cướp đi mất.

Hình như muốn bệnh nhân có trạng thái thả lỏng, giường bệnh gần với cửa sổ, chỉ cần nhấc đầu là có thể thấy ánh trăng treo trên màn đêm ngoài ô cửa.

Trình Dịch dựa người ở đầu giường, trên mặt không hiện cảm xúc nào.

Mãi đến khi ngoài phòng bệnh vang lên tiếng sột soạt, một cái bóng chui vào trong, tiện khép cửa lại.

Cố Vân Thanh còn chưa kịp thắc mắc Quách Bác Viễn đâu, cô đã nghe thấy giọng sen nói.

"Mày còn biết quay về...?" Tay cắm ống truyền dịch của Trình Dịch hơi run, không phát hiện ra được, sau đó co lại.

Hình như cô nghe thấy mùi nghẹn ngào...

Cố Vân Thanh mờ mịt, nhanh chóng nhớ lại một chút. Cô vô cùng chắc chắn, mình ra ngoài không đến năm phút đồng hồ.

Vậy nên có chuyện gì đã xảy ra mà cô không biết sao?

-

Sen íu đúi quá cầu an ủi~