Quán café Mydouyo
_lâu quá không gặp, em khỏe không?- yunho hỏi, mắt vẫn không hề rời khỏi cậu
_uh, rất tốt- cậu cúi đầu, cậu vẫn còn sợ vì biết được yunho chính là tổng giám đốc của cậu
_em vẫn còn sống ở chổ cũ chứ?- anh nhấp một ngụm café, mắt vẫn dán vào cậu
_không! Nhà tôi cháy rồi
Nghe tới đây, anh hoảng hốt, trong những năm tháng không có anh, cuộc đời cậu có sự biến đổi lớn như vậy, anh hỏi dồn
_vậy! mẹ em? Rồi em ở đâu?
_me tôi chết rồi, tôi ở với người bạn- cậu nói mà mặt vẫn cúi
_anh…anh xin lỗi, joonggie!- anh nói nhỏ
Cậu ngẩn đầu lên khi nghe thấy lời xin lỗi từ yunho
_anh không ngờ cuộc đời em lại như thế, là tại anh….- yunho nói tiếp
_không phải tại anh, chỉ là cuộc đời tôi đen đuổi thôi- cậu nói
_joonggie!
_huh?- cậu nhấp một ngụm trà sữa
_em có thể…tha thứ cho anh không?- yunho nói mà mặt anh xanh lại, anh sợ, sợ jaejoong sẽ nói điều anh không muốn nghe
_ek….tôi….- cậu ngẩn đầu lên nhìn anh- chuyện lúc trước, tôi xin lỗi-
nghe đến đây, ah ngẩng lên nhìn cậu ngjac nhiên- tôi đã quá nóng nảy, đáng lẽ chuyện này không tới mức như vậy- cậu nhìn thảng vào mắt anh- chuyện anh lừa tôi, tôi đã quá bức xúc mà nói những lời mắng nhiếc anh thậm tệ và còn làm cho tôi suýt chết nữa
_đó không phải tại em joonggie! tại con jessica đó và em yên tâm, con ả đó đã không còn cơ hội gặp lại chúng ta nữa đâu
Anh nhìn cậu hy vọng, jaejoong thở hắt ra rồi tiếp tục
_đáng lẽ với một người như anh, tôi không nên như thế- cậu nhìn anh, đôi mắt có hơi nheo lại- nhưng…chuyện quá khứ, cứ để nó chìm vào quá
khứ
Yunho vui mừng vội nắm lấy tay jaejoong, nụ cười ngoác đến tận mang tai nhìn cậu
_cảm ơn joonggie! Cảm ơn em đã tha thứ cho anh
Jaejoong nhẹ nhàng rụt tay lại khiến yunho có chút hụt hẫng
_không cần phải cám ơn tôi, tôi là người không thích bơi móc lại quá khứ, cái gì qua thì cho qua luôn nhưng….- anh nín thở khi nghe đến từ nhưng đó- …nhưng tôi không thể xem anh như những người khác được, từ nay, tôi với anh sẽ giống như nhân viên và cấp trên bình thường, tôi làm cho anh và anh trả lương cho tôi, chỉ thế thôi, ngoài quan hệ đó ra chúng ta không có một mối liên hệ nào khác nữa
_joonggie
Yunho định nói cái gì đó thì bị jaejoong đưa tay ngăn lại
_và tổng giám đốc jung, xin anh đừng gọi tôi bằng cái tên đó, hãy gọi là jaejoong- shi hoặc cậu Kim
Jaejoong đâu biết rằng, từng lời của cậu như ngàn mũi dao đâm nát trái tim vốn đã không lành lặn của anh nhưng anh vẫn mỉm cười và gật đầu, như thế này không tốt sao? Ít ra jaejoong đã không chán ghét anh, ít ra anh được thấy cậu mỗi ngày
_được chứ, joong…ah, jaejoong- shi- anh cười buồn
_thôi! Tôi phải làm việc, chào anh
Ly trà sữa vẫn còn đầy, cậu không nỡ bỏ đi bèn đưa ly lên hút cái rột
khiến yunho vừa ngạc nhiên vừa mắc cười
_jooggie! Em vẫn không thay đổi, vẫn tiếc đồ ăn lắm mà- anh cười thầm
Jaejoong chạy đến thang máy mà không them quay lại nhìn anh
Jaejoong’s POV
_sao lại gặp lại anh ta vậy trời! mệt quá
End jaejoong’s POV
Yunho’s POV
_em vẫn rất đáng yêu joonggie ah! Anh sẽ cố gắn chuộc lại tất cẩ lỗi lầm xưa joonggie ah! Và em sẽ lại tin anh chứ, sẽ lại xem anh như một người bạn than, uh, bạn than thôi, vậy là đủ rồi
End yunho’s POV
Jaejoong bước vội vào văn phòng, cậu đã bị trưởng phòng Lee quát
_jaejoong! Nãy giờ cậu đi đâu?- cô nhướng mày
_ơ- jaejoong nhăn mặt- tôi có chút chuyện ạ
_kim jaejoong, công ty mướn cậu không phải để cậu làm chuyện riêng nhé, đi vào dọn dẹp phòng họp cho tôi và photo cái này thành 25 bản cho tôi, mau!- cô nói giọng ra lệnh
_được rồi!- jaejoong cúi đầu đi vào phòng họp
Lúc này yunho cũng vừa vào tới, anh bước qua sự ngưỡng mộ của nhân viên nam và nữ, lúc nãy anh rất dữ dằn nhưng mọi người không thể không công nhận rằng anh có sức hút đến kỳ lạ, vẻ nam tính toát ra từ cái nhíu mày, giọng nói ấm và trầm, gương mặt như điêu khắc và một thân hình chuẩn hơn cái chữ chuẩn nữa
_Woa! Anh ấy thật nóng bỏng. so ***y!- taehee trầm trồ
_yes! Really hot!- một đồng nghiệp khác hưởng ứng
_các cô đang làm gì vậy? sao không làm việc- giọng trưởng phòng vang lên khiến các cô gái của chúng ta lạnh ót và chuồn thẳng
“cốc! cốc! cốc”
_vào đi!- yunho vừa dòm ngó xung quanh vừa nói
_honey!- cô chạy vào ôm chầm lấy anh
Nhưng yunho đẩy cô ra
_ở công ty! Anh là tổng giám đốc, em chỉ là cấp dưới thôi!- anh nghiêm nghị- anh muốn công ra công, tư ra tư, ok?
_được rồi! em xin lỗi!- cô ỉu xìu
_tốt!
_honey! Ah! Ông Jung ah!- cô vội ddooior cách xưng hô khi bắt gặp cái nhìn của anh- sao sáng hôm nay anh quần dữ vậy, làm cho ba em tới giờ còn chưa hoàn hồn được đó- cô nũng nịu ngồi đối diện anh
_anh nói rồi, ở ngoài ông ấy là ba em và em là người yêu của anh nhưng trong công ty này, anh là chủ!- anh nhấn mạnh từng chữ
Hyori mở to mắt nhìn anh, người đối diện cô bây giờ không phả là jung yunho đào hoa hay true chọc cô, không phải là honey của cô mà là một người đàn ông lịch lãm và nghiêm khắc trong công việc, bất giác cô mỉm cười, anh đúng là mẫu người mà cô thích, tuyệt vời và cô hạnh phúc vì đã sở hữu trái tim người đàn ông đang ngồi trước mặt cô
_nhưng anh cũng không nên ép mọi người quá, trong tháng này phải nâng lên, hơn S.K.Y 3%, tóm lại là chúng ta phải tăng doanh thu lên 15%, điều đó chúng ta không thể làm kịp trong một tháng anh ah!- cô giả vờ nhăn mày
_nếu không được, anh sẽ tuyển người mới, khi ở bên mĩ, anh đã từng nâng doanh thu lên 20% vì thế chuyện này là không khó
_nhưng đây là Hàn Quốc, và hiện nay nền kinh tế đang biến động, chúng ta không thể quá chủ quan như vậy
_em hãy xem anh giải quyết như thế nào nhé! Nhưng mà ba em đâu, nãy giờ anh không thấy ông ấy
……….
Phòng họp
_Giám đốc Lee ah! Ông làm ơn đứng dậy cho tôi lao đi! Chổ ông làm gì mà nước không vậy? đổ cả chai xuống là sao?
Jaejoong vừa cố đẩy cái ghế đang chứa một người cả trăm kg với gương mạt xanh lét và miệng lẩm nhẩm
_trời ơi, đáng sợ quá! Chúa ơi! Cứu con
…………
11h
_jaejoong, đi ăn với bọn này đi- taehee quàng vai cậu
_thôi! Tớ cớ đem cơm theo, các cậu ăn đí, ngon miệng nhé
Vừa lúc đó, yunho và hyori cũng bước ra, nhìn thấy taehee đang quàng vai cậu, yunho chợt nóng người, phải kiềm chế lắm anh mới không chạy lại giật cậu ấy ra khỏi cô mà hét lên “ JOONGGIE LÀ NGƯỜI CỦA TÔI!”
_jaejoong-shi!- yunho hơi khó chịu khi gọi cậu như vậy
_huh?- cậu quay sang nhìn và bất ngờ vì đó là anh
_ăn cơm thôi!
_ah! Tôi có cơm rồi! tôi ăn trong đây cũng được
Jaejoong nói rồi quay về khu pha chế nước của mình và lấy balo ra, yunho nhìn theo rồi cũng lắc đầu đi ra ngoài
Định mở balo, cậu sực nhớ
_chết! bữa nay không có làm cơm ăn rồi!- jaejoong tui nghỉu cầm cái balo xẹp lép của quơ qua quơ lại trước mặt
_đói quá! Cơm ở dưới canteen thì mắc muốn chết, mà mình không thể
nhịn ăn được, chắc chết quá!
cậu xoa xoa cái bụng lép xẹp của mình, sáng nay cậu đã ăn gì đâu, lại uống nước táo ép khiến cái bụng của cậu biểu tình dữ dội, nhưng cậu không thể hoan phí được, cậu phải để dành tiền mua cho L cái áo thun của J.Co, cái áo cậu đã thấy khi tình cờ cùng L đi ngang tiệm thời trang
J.Co, nó màu trắng, tay dài và cổ chữ V, jaejoong thấy L mặc hàng đó rất thích hợp vì tướng anh đi rất xấu, lưng lại cong nữa
_tháng sau là tới sinh nhật cảu L rồi! phải nhịn ăn thôi! Uống nước, uống nước
Jaejoong quay lại nhìn xung quanh, cậu lắc đầu ngao ngán khi nó chỉ có café và nước lọc. cậu vò vò cái ba lô của mình, chợt nhận ra có cái gì đó cộm cộm, cậu mở ra
Bên trong là ổ bánh mì nhân bắp thơm phức, jaejoong cầm nó lên và đọc dòng chữ được đính lên bao bánh
_đồ ăn trưa của em đấy, anh không biết nấu cơm nên không làm cho em được, cái này nhân bắp, cxung giống như cơm thôi, ăn ngon nhé. L
Đưa miếng bánh lên mũi, cậu nghe được mùi thơm nồng và vị ngọt ngào lan tỏa khắp đầu lưỡi. Không phải cậu chưa từng ăn bánh này, cậu đã đối diện với nó và ăn nó mấy năm nay rồi nhưng cái này, nó lại ngon hơn những lần trước của cậu, và nó là,món ăn ngon nhất mà cậu từng ăn vì nó là do L cho cậu
Mỉm cười, jaejoong từ từ gặm hết ổ bánh