Taehee hí hửng láy xe về nhà sau khi đã giải quyết mọi khúc mắc với Jaejoong, cô thật sự rất vui vì quan hệ của hai người lại tốt như xưa
_Taehee!
Ông Kim nhìn cô khi cô vừa mới vào nhà
_….appa
_con đã đi gặp Jaejoong?- ông nhìn cô bằng đôi mắt sắc lẻm
Taehee không nói, từ khi cô nghe ông nói về quá khứ, Taehee chợt cảm thấy sợ ông, ông có thể làm
bất cứ điều gì ông muốn, ông có thể làm tất cả
_….vâng- cô đáp lí nhí
_con và nó đã nói gì?
_chúng con…..coi như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm bạn- cô cúi đầu
_và….?
_hết rồi ah
“BỐP”
Ông đạp mạnh tay xuống bàn khiến Taehee giật mình
_SAO CON KHÔNG KHUYÊN NÓ TRỞ VỀ NHÀ? SAO CON KHÔNG NHẮC GÌ VỀ BA? CON BIẾT RẰNG BA
MUỐN NÓ VỀ ĐÂY KHÔNG HẢ? SAO CON NGỐC THẾ HẢ? CON CÓ PHẢI LÀ CON CỦA KIM JAEJUNG NÀY
NỮA KHÔNG? ĐÚNG LÀ ĐỒ ĐÀN BÀ CON GÁI, KHÔNG LÀM NÊN VIỆC GÌ CẢ? BIẾT THẾ, TAO THÀ BẢO
MẸ MÀY PHÁ LUÔN, KHÔNG CON CÁI GÌ RÁO!
_….ba…ba ah!
Taehee cảm thấy sợ và cô lùi ra cửa
_BA? MÀY ĐỪNG GỌI TAO LÀ BA NỮA, ĐỒ CON GÁI VÔ DỤNG, MÀY NGHĨ MÀY ĐÃ LÀM ĐƯỢC GÌ CHO
ÔNG GIÀ MÀY CHƯA? KÊU MÀY VÔ J.CO LÀM, MẤY NĂM NAY MÀY VẪN Ở CÁI CHỨC NHÂN VIÊN QUÈN
ĐÓ, NGAY CẢ MỘT SỐ LIỆU NHỎ NHẶT TRONG ĐÓ MÀY CŨNG KHÔNG BIẾT ĐƯỢC, MÀY LÀM CÁI GÌ
CHO TAO HẢ?- ông chỉ tay về phía cô và quát tháo ầm ĩ
_thì ra….ngày xưa ba khuyên con và J.Co làm không phải là học hỏi kinh nghiệm mà làm nội gián cho
ba?- Taehee vừa khóc vừa nhìn ông
_ĐÚNG ĐẤY! SAO NÀO? MÀY GIẬN TAO AH? MÀY GHÉT TAO AH? HA HA HA, MÀY CHỈ LÀ MỘT ĐỨA
CON GÁI BÌNH THƯỜNG, CÁI TAO CẦN KHÔNG PHẢI LÀ CON GÁI MÀ LÀ MỘT THẰNG CON TRAI CÓ THỂ
NỐI NGHIỆP TAO, MÀY BIẾT TAO ĐÃ NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? TAO ĐÃ QUỲ LỤY NÓ (ám chỉ Jaejoong),
VAN XIN NÓ, THẬM CHÍ DÙNG CÁI MẠNG GIÀ NÀY MÀ UY HIẾP NÓ, NHƯNG THẰNG YUNHO, MẸ KIẾP!
THẰNG ĐÓ TẨY NÃO NÓ RỒI
Ông quá lớn khiến Taehee sợ hãi, cô mở cửa và chạy ù ra ngoài
_MÀY ĐI ĐI! CÚT KHỎI ĐÂY ĐI, CHẾT ĐI THÌ CÀNG TỐT, ĐỠ MẤT CÔNG TAO NUÔI CƠM NỮA- ông
quát theo
Taehee vừa lắc đầu vừa chạy, cô chạy nhanh đến nỗi bàn chân rướm máu và ngã quỵ xuống đường
Sao ba lại trở nên như thế này? Sao vậy? ba ơi! Ba ơi! Hu huh u
“I knew I loved you before I met you, I think I dreamed you into life. I knew I loved you before I met
you, I have been waiting all my life”
“I knew I loved you before I met you, I think I dreamed you into life. I knew I loved you before I met
you, I have been waiting all my life”
_alo, Taehee ah!- Jaejoong bắt máy khi thấy tên cô nhấp nháy trên màn hình
_Jaejoong ah! em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây?- cô vừa nức nở vừa nói
_Taehee?
…………
Phòng khách
_THẬT QUÁ ĐÁNG! ÔNG TA CÓ CÒN LÀ NGƯỜI NỮA HAY KHÔNG ĐÂY?- JUnsu tức giận đạp bàn sau khi nghe Taehee kể lại toàn bộ sự việc
_Taehee ah!- Jaejoong nắm chặt tay cô
_em…..em cũng không biết mình sẽ phải làm gì nữa Jaejoong ah! mọi việc quá bất ngờ với em, bao nhiêu hình tượng người cha mẫu mực mà ông đã xây dựng đều tan biến trong chớp mắt, em sợ mình không chịu đựng nổi Jaejoong ah!- cô nhìn Jaejoong và siết chặt tay cậu hơn
_em còn có anh Taehee, em hãy ở đây với bọn anh, ông ta sẽ không thể làm gì đâu, ông ấy bất nhân thì chúng ta bất nghĩa, em không cần phải như thế, đừng đau lòng vị người như ông ta- Jaejoong nhìn cô
_nhưng ông ấy là ba em, và là…ba anh nữa- cô ngẩn đầu nhìn Jaejoong
_anh….anh không có ba, ngày xưa như vậy, hôm nay cũng vậy và tương lai cũng như vậy- cậu nhìn cô khẳng định
_Jaejoong ah!
Cô định nói thêm nhưng Jaejoong đã ngăn lại, cậu bảo cô đi tắm cho khỏe rồi ra ăn cơm cùng mọi người
Cùng thời gian đó, bên Mỹ
Yunho trong bộ vest đen lịch lãm đang đứng đối diện tên nội gian của công ty, tên này quả thật rất gian xảo, cái bẫy anh giăng mém một chút nữa là không thành công, hắn quá thông minh để nhận ra đây là một cái bẫy, vì thế anh đành phải hy sinh 10% cổ phiếu của mình để bán cho hắn hòng đưa hắn vào tròng, và cuối cùng, anh cũng đã bắt được hắn, tên nội gián đáng nguyền rủa
_thì ra là mày ah!- anh nhếch mép
_muốn làm gì thì làm, tao không sợ đâu- gã ngoan cố
_được lắm, được lắm, đúng là ba tao có mắt nhìn người mà, mướn một kẻ không sợ trời không sợ đất như mày- anh nhìn gã khinh miệt
_Kim Jaejung trả cho mày bao nhiêu tiền để làm việc này huh?
_…………..
Dù anh hỏi như thế nào thì tên đó vẫn im lặng, anh cũng không còn nhiều thời gian nữa, anh đã đặt vé may bay ngay sau khi bắt được gã và nửa tiếng nữa anh sẽ về Hàn Quốc, Yunho hừ một tiếng rồi giao gã cho bọn đàn em của mẹ
Nhưng khi anh dợm bước đi ra thì gã đã lao lại cùng với con dao rọc giấy trên tay. Do không cẩn thận, anh đã bị một nhát ngay bụng
_thiếu gia! Thiếu gia!
Bọn đàn em chạy lại sau khi đã kéo gã ra, gương mặt anh có vẻ không ổn lắm nhưng anh cố gắn đứng lên, tay anh bấu chặc vào bụng
_xử lý nó đi- anh nhìn vào gã- mau chở tôi ra sân bay- anh nhìn Yesung- tên đàn em thân tín của mình bên Mĩ
_nhưng vết thương của anh….
_không sao, đi mau lên, sẽ không kịp mất, nói với bố mẹ tôi rằng tôi vẫn ổn và đang trên đường về Hàn Quốc
Yunho vẫn ôm chặc vết thương khi đàn em mình đưa ra sân bay, anh cảm thấy mọi thứ như hoa cả lên
_thiếu gia, thiếu gia không sao chứ?- Yesung vừa láy xe vừa nhìn anh qua kính
_không sao đâu, đừng lo, chạy nhanh lên
Chiếc xe đỗ một cách gấp gáp tại sân bay, Yesung dìu anh vào phòng chờ. Yunho cố gắn lắm mới không hét lên vì đau, nhưng anh không thể nằm nghỉ được, Joonggie của anh đang rất đau đớn ở Hàn Quốc, anh cần gặp cậu, sao cũng được, điều duy nhất bây giờ là anh cần gặp cậu
…………….
Yunho không thể không khâm phục bản thân khi anh có thể ngồi mười mấy giờ trên máy bay mà không rên la một tiếng nào, máu cũng đã khô, cũng may là anh vân vest đen cộng thêm một lớp băng mà Yesung đã băng hờ cho anh nên mọi người không thế thấy vết thương đó được, tuy nhiên gương mặt anh thì xuống thấy rõ, nó tái đi một cách không bình thường và điều đó khiến cho các tiếp viên vô cùng lo lắng
Joonggie chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi, chắc chắc sẽ về nhanh thôi
………….
Hôm nay Jaejoong cố ý làm những món mà Taehee thích, cậu đã cùng Junsu đi chợ từ sớm để mua thức ăn cho cả nhà
_a!- Jaejoong rụt tay lại khi ngón tay cậu xuất hiện một vết cắt nhỏ
“ấy! sao em không cẩn thận thế? Dao kéo là những vật rất nguy hiểm, em nên cẩn thận chứ? Đau không? đưa cho anh xem nào?”
Jaejoong phì cười khi nhớ lại gương mặt lo lắng của Yunho khi cậu bí đứt tay, anh nói sẽ về sau 2 ngày, như vậy là ngày mai anh sẽ về, cậu mong gặp anh lắm, đó không biết gọi như thế nào nữa, chỉ là….cậu muốn anh luôn luôn mỉm cười trước mặt cậu, muốn nhìn thấy gương mặt lo lắng hay vi vẻ của anh, muốn bên cạnh anh
Mong rằng anh mau về, nhưng…..sao trong mình lại bất an như thế này? Sao lại hồi hộp như thế này? Sao tim lại thắt chặt khi nghĩ đến anh như thế này chứ? Sao lại…..
Đang chìm đắm trong suy nghĩ chợt chuông điện thoại của cậu rung lên
_Yunho!- cậu bắt máy ngay
_Joonggie- giọng anh có phần hơi run- anh…về rồi
Jaejoong không tin vào tai mình nữa, cậu vội chạy ra cửa
Yunho!
Jaejoong lấy tay che miệng, mắt cậu nhìn đăm đăm vào dáng người đứng bên kia đường, là Yunho bằng xương bằng thịt đang cười với cậu, Jaejoong không suy nghĩ nhiều, đôi chân cậu vội vã chạy về phía người đó mà không để ý rằng anh đang đứng bên kia đường
_Yunho ah!- Jaejoong bước vội qua đường
_ĐỪNG QUA JOONGGIE! DỪNG LẠI ĐI EM! DỪNG LẠI- Yunho cố hét thật to nhưng có vẻ Jaejoong không hề nghe thấy và cậu đang cố gắn chạy thật nhanh về phía anh
Em nhớ anh lắm Yunho ah! mừng quá, em mừng lắm, cuối cùng anh cũng đã về với em em vui lắm Yunho ah!
_DỪNG LẠI ĐI JOONGGIE!
Em đang làm cái gì thế, xe đang lao về phía em đấy, trở vào trong đi Joonggie, JOONGGIE
“tin tin tin”
Jaejoong ngừng lại và nhìn về phía phát ra tiếng động
_JOONGGIE!!!!!!!!!!!!
Jaejoong bị một lực mạnh đẩy vào trong, khi kịp định thần lại, cậu đã thấy….
……Yunho nằm trong vũng máu
_KHÔNG! YUNHO AH!!!!!!!!!!!!!!!!