_chủ tịch Kim! Chủ tịch Kim!- người quản lý gọi ông, đến tiếng thứ 3 ông mới
sực tỉnh lại
_ah…ờ
_có chuyện gì sao thưa chủ tịch?
_không có gì, chúng ta đi thôi nào
Ông lắc đầu rồi bước vội ra xe,_đưa tôi đến chổ của Tae Hee!
_vâng!
Chiếc limo sang trọng lao nhanh về hướng được chỉ định
Trong xe Yoochun
_lâu quá chúng ta không đi ăn kem, hay là sẵn đi ra ngoài mình đi ăn kem
luôn đi- Junsu hứng khởi
_tùy cậu thôi, tớ không có ý kiến- Jaejoong cười
_vậy thì chúng ta đi ăn nhé, tôi biết có một chổ mới mở, trông cũng được
lắm- hắn nhìn ra sau xe
_lo mà chạy đi, ở đó mà nhìn, hứ
Chiếc xe dừng lại ở một tiệm kem nhỏ nhưng được bày trí vô cùng dễ
thương, điều đặt biệt ở đây là chính khách hàng là người phụ vụ nên họ có
thể ăn bao nhiêu tùy hứng, mỗi cốc kem sẽ được đưa lên cân
_cái này ngon quá- Junsu reo lên
_tớ chỉ thích kem vị sầu riêng mà thôi- jaejoong cười
_chúng ta có điểm chung đấy Jaejoong, tôi cũng thích nó lắm
Quầy tính tiền
_dạ 25 won cho kem sầu riêng ạ
Jaejoong lấu bóp từ túi sau nhưng cậu hốt hoảng phát hiện cái bóp đã
không còn yên vị ở phía sau của cậu nữa, toàn bộ tài sản của cậu, chứng
minh thư và một số giấy tờ quan trọng khác đều ở đó
_chết rồi, tớ bị mất bóp rồi- Jaejoong mếu máu nhìn hai người kia
_sao? Mất hồi nào?- Junsu hỏi
_không biết nữa, bây giờ không còn nữa, làm sao đây, toàn bộ giấy tờ đều ở
trong đó hết trơn á, nhất là hình của mẹ tớ, tớ chỉ còn có một tấm thôi hà
_hay là ở sân bay?- Junsu nhìn Jaejoong
_sân bay?
_đúng rồi, hồi nãy cậu té, có khi nào nó rớt ra không? hay là cái tên già ấy
là dân móc túi?
_không đâu, ông ấy có vẻ là người tốt, với lại ăn mặc cũng sang trọng lắm,
không phải đâu
_đừng dễ tin người thế Jaejoong- Yoochun trả tiền cho cả 3 ly và kéo họ về
chổ ngồi- đôi khi mình nhìn thấy như vậy chưa chắc nó sẽ như vậy đâu
_cậu rành quá nhỉ?- Jaejoong nhìn Yoochun
_cậu quên tớ là ai à? Tớ là thám tử đấy- Yoochun nhếch mép
“BỐP!”
_YA! SAO EM ĐÁNH ANH?- Yoochun vừa xoa xoa cái đầu đáng thương vừa
nhìn Junsu
_anh mà còn cười cái kiểu ấy một lần nữa thử xem, tôi sẽ giết anh chết
đấy- Junsu lườm Yoochun
_yes! Su su- anh đưa tay lên trán chào kiểu nhà binh
Jaejoong phì cười với cảnh tượng ấy, bổng chốc cậu nhớ tới anh, bây giờ
anh đã đến nơi chưa? Chắc là chưa đâu, mới có nửa tiếng thôi mà
……….
_appa!- Tae hee chạy lại ôm cổ người đàn ông già- sao appa về trễ quá
vậy? con nhớ appa muốn chết luôn- cô nũng nịu
_sao rồi? làm việc ở đó có vui không con gái?- ông mỉm cười xoa đầu cô
_dạ cũng không tệ- Taehee mỉm cười và kéo ông ngồi_vây chừng nào con mới về tiếp quản công ty đây con gái?
_sao vậy? bộ…con thích người nào trong công ty à?
_appaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!appa chọc con hoài!- Taehee phụng phịu
_đúng rồi phải không? appa đoán đúng rồi phải không?- ông nhìn cô mỉm cười
_không nói chuyện với appa nữa đâu- Taehee chạy vội vào phòng với gương
mặt đỏ như gất
_đúng là con gái mà, mới đó mà đã xấu hổ rồi- ông Kim lắc đầu cười, ông lấy
cái bóp vừa nhặt được lúc sáng mở ra xem lại tấm ảnh bên trong nó và một
số giấy tờ của người đánh rơi
Kim Jaejoong? Tên mẹ: Han Hyo Joon, tên bố:……Sao lại không ghi tên bố?
chẳng lẽ…..
Yunho đã đến được Lasvegas và hiện giờ anh đang ngồi trên xe về nhà, mới
có vài tiếng nhưng anh đã thấy nhớ cậu kinh khủng,, anh không thể tập
trung vào việc gì được vì tất cả tâm trí của anh bây giờ đều hướng về cậu
Joonggie! Em đúng là một thứ gây nghiện đấy, em đã làm gì mà khiến anh si mê em đến thế hả Joonggie?
Yunho mỉm cười với ý nghĩ trong đầu mình, anh vội lấy điện thoại ra và gọi
cho cậu
_Yunho?
Yunho tắt ngay nụ cười của mình khi nhận ra một số điều không ổn trong
giọng nói của Jaejoong, nó pha lẫn một số lo lắng
_Joonggie! Có chuyện gì với em thế? Sao giọng em run quá vậy?- anh lo lắng
hỏi
_Yunho ah! em bị mất bóp rồi, trong đó có hình mẹ, hình của L và giấy tờ
của em, mất hết rồi, em không biết phải làm sao nữa Yunho ah
_em bình tĩnh, không sao đâu, em đã nói chuyện này cho Yoochun chưa?
_có, em có nói và cậu ấy bảo em không phải lo
_không sao- anh thở phào nhẹ nhõm- Yoochun biết sẽ phải làm gì, cậu ta là
một thám từ giỏi mà, em sẽ sớm nhận lại chúng thôi
_thật không?- cậu vui mừng
_thật, em đừng lo, ở nhà em phải ăn uống đều độ, đừng có làm việc quá
sức, tối nên đi ngủ sớm, biết chưa?
_lần này là lần thứ 2 anh nhắc em rồi đó
_anh lo mà, anh đã tới Lasvegas rồi
_được rồi, em cúp máy đây, anh làm việc chăm chỉ nhé
Jaejoong cúp máy và cậu cảm thấy rất yên tâm, dù Yoochun đã khẳng định
rằng hắn nhất định sẽ tìm ra cho cậu nhưng Jaejoong vẫn không an tâm cho
đến khi nghe được lời khẳng định chắc nịt của Yunho
“Jaejoong nghe điện thoại, Jaejoong nghe điện thoại”
_alo?
_tớ đây, câu ngủ chưa?- giọng Taehee vang lên bên kia máy
_chưa, còn cậu
_cũng chưa, tự nhiên không muốn ngủ chút nào hết á- cô ôm gối vào lòng-
muốn nghe giọng nói của cậu ghê luôn nên gọi đấy
_biết lấy lòng người khác từ lúc nào thế?- cậu cười- ngày mai thứ bảy rồi,
có kế hoạch gì chưa?
_appa tớ về và tớ sẽ ở nhà với ông ấy, còn cậu
_tớ cũng chỉ ờ nhà thôi, tớ chẳng biết nơi nào để đi cả- Jaejoong thở dài
_vậy….- Taehee cắn môi- qua nhà tớ ăn cơm đi, tớ làm thức ăn ngon lắm,
muốn qua thử không?
_như thế có phiền không?
_phiền gì chứ! Bạn bè không mà, nhớ nha, mai qua sớm đi chợ với tớ luôn nhé
_uh, vậy 7h tớ qua đón cậu nhé
_ok!
Taehee cúp máy trong phấn khích, hôm nay cô rất vui vì đã mời được
Jaejoong đến nhà ăn cơm
_mong rằng mọi việc sẽ tốt đẹp
……………..
Nhà của Taehee 7h sáng
“tin tong”
_chờ tớ chút xíu!- Taehee la lên bên trong- XONG! ĐI THÔI
Jaejoong phì cười với cô bạn thân rồi cậu đưa đi Taehee đến siêu thị, hôm
nay cậu muốn đến nhà Taehee một mình nên Junsu đã đi chơi với Yoochun,
hai người họ luôn luôn quấn lấy nhau mọi lúc mọi nơi khiến cho cậu đôi lúc
cũng phải ganh tị
30p sau
_appa ơi! Tụi con về rồi!- Taehee nói lớn khi Jaejoong mang thức ăn vào bếp
_oh!- ông Kim bước ra và ngỡ ngàng khi nhìn thấy cậu- là cậu à?
_ơ…..- Jaejoong cũng nhận ra nên cậu cúi đầu chào lịch sự- cháu chào bác ạ, thì ra bác là ba của Taehee! Cháu tên Jaejoong, bạn của Taehee ạ- cậu
cười hiền
_hai người biết nhau sao?- Taehee ngơ ngác nhìn họ
_à! Hôm qua appa làm jaejoong ngã ở sân bay đấy mà, à quên, cậu đánh rơi
cái bóp này đây- ông đi vào phòng và lấy ra cái bóp đưa cho cậu
_a- Jaejoong vui mừng reo lên- cám ơn bác, hôm qua tới giờ cháu cứ lo mãi-
Jaejoong nhận lấy cái bóp từ tay ông
_hai người ra phòng khách đi, chút nữa sẽ có cơm thôi
Phòng khách
_nó quan trọng với cháu lắm ah?
Ông Kim vừa uống nước vừa nhìn Jaejoong, ông phải công nhận rằng
Jaejoong rất giống ông thời còn trẻ, và mối nghi ngờ về quan hệ giữa han
Hyo Joon và cậu bé Kim Jaejoong này càng lớn trông lòng ông
_vâng, trong này có hình mẹ và người yêu của cháu ạ- Jaejoong mở bóp ra
và cho ông xem- đây là mẹ cháu còn đây là L, bạn trai cháu đấy
“xoảng”- ly nước trên tay ông vỡ tan tành
_bác làm sao thế ạ?- Jaejoong hốt hoảng cầm tay ông Kim
_appa? Appa bị sao vậy ạ?- Taehee cũng vội chạy ra
_a…a không- Ông Kim cười gượng- tại ta không cầm chặt ấy mà, lỡ tay thôi,
già rồi nó thế đấy
_thế đấy, appa chịu nhận là mình già rồi ư?- Taehee cười mỉm và đi lại thu
dọn những thứ đã vỡ
_để tớ giúp cậu, coi chừng bị chảy máu đấy, con gái mà bị thương thì xấu
lắm- Jaejoong vừa cười vừa gom dọn đống vỡ nát ấy lại khiến Taehee bất
giác đỏ mặt- A!
_á! Đứt tay rồi!- cậu chờ tớ một chút, tớ đi lấy bông băng
_Jaejoong, con đứt tay rồi ư? Để bác xem nào- Ông cuống cuồng cả lên và
nắm lấy ngón tay đang chảy máu của Jaejoong
_không sao đâu bác ạ, chỉ là một vết cắt nhỏ thôi mà, sẽ hết ngay thôi- Jaejoong mỉm cười trước thái độ của ông Kim, bất giác cậu cũng ao ước
mình có một người cha như ông, nếu có, khi cậu bị thương, ông ấy cũng sẽ
cuống lên như thế chứ? Cậu không cần người cha vô lương tâm đã vứt bỏ
mẹ con cậu ra ngoài đường khiến cho mẹ ngày đêm vui mình ở quán bar,
sống một cuộc đời không có ngày mai, khiến cậu đáng lẽ được đi học như
bao người khác nhưng lại chỉ có thể ngắm nhìn họ ngày ngày tới trường mà
thôi, cậu hận ông ta và cậu sẽ nguyền rủa ông ta cho đến hết cuộc đời này
“Jaejoong nghe điện thoại, Jaejoong nghe điện thoại”
Jaejoong lấy điện thoại lên và nghe trong khi ông Kim đang lau máu cho cậu
“Joonggie! Em đang làm gì vậy?”
_ah! em đang ở nhà bạn
“nhà bạn? bạn nào?”
“Taehee đấy”
_làm sao bây giờm máu chảy nhiều quá- taehee lo lắng nhìn ngón tay không
ngừng chảy máu của Jaejoong- Jaejoong ah! tớ xin lỗi, tại tớ mà cậu bị như
thế này
Máu? Ai chảy máu? Sao Taehee lại xin lỗi Joonggie? Có chuyện gì đang xảy ra ah?
“Joonggie! Em bị thương ah? em bị chảy máu ah?”
_ah!- Jaejoong kêu lên khi ông Kim nhỏ oxi già vào vết thương- em không
sao, chỉ lỡ tay để mảnh ly vỡ cắt trúng thôi, không sao- Jaejoong mỉm cười
“cắt trúng tay? Joonggie, em phải đi bệnh viện, và tiêm ngừa, nó rất nguy
hiểm, em có thể bị bệnh đấy, nghe chưa?”
_biết rồi biết rồi mà, anh gọi về chỉ nói như thế thôi sao?- Jaejoong phát cáu
với cái tính lo xa của anh
“anh…nhớ em joonggie”
Jaejoong bất giác ấp úng không nói thành lời sau khi nghe anh nói xong
_t…thôi nhé, em cúp máy đây, bye!
Jaejoong vội vã cúp máy và bỏ vào túi, cậu không quan tâm tới vết thương
nữa, trong đầu cậu lúc này chỉ tồn tại ý nghĩ về Jung Yunho
Sao khi nghe câu nói ấy, tim mình lại loạn lên thế này, sao mà thở được
đây? Cảm giác gì mà lạ quá vậy?
_Jaejoong? Cậu không sao chứ?- Taehee lo lắng nhìn cậu
_không sao không sao, tớ không sao
Taehee vội đem những món ăn nóng hổi lên bàn và mời mọi người ăn cơm,
ba người nói chuyện rất vui vẻ và Jaejoong rất thích ba của Taehee, cậu có
cảm giác như 2 người đa quen biết từ lâu, từ cách ăn uống, nói chuyện kể
cả sở thích, hai người cũng giống nhau một cách kỳ lạ
_cám ơn cậu đã cho tớ một bữa cơm thật ngon nhé- Jaejoong nhìn Taehee
_không có gì- taehee cúi đầu- mà Jaejoong này, tớ muốn nói với cậu một
chuyện….
_huh?
_tớ….thích cậu
Taehee vội chạy vào nhà và đóng sập cửa lại sau khi đã nói với Jaejoong
điều mình ấp ủ bấy lâu nay
Jaejoong vẫn cứng đơ tại chổ sau khi nghe Taehee nói, trước giờ cậu vẫn
xem Taehee như là một người bạn và cậu không hề nghĩ rằng Taehee sẽ
thích cậu, nhưng hôm nay, taehee chính thức nói với cậu điều đó khiến
Jaejoong ngỡ ngàng