Yunho bế Jaejoong vào bệnh viện một cách gấp gáp, họ đưa cậu vào phòng cấp cứu và anh không được phép vào đó. Đầu Yunho như muốn nổ tung lên, hết chuyện này đến chuyện khác diễn ra và tất cả các chuyện này đều xoay quanh người anh yêu- Jaejoong
Yunho đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, anh không cho phép bản thân ngơi nghỉ một phút một giây nào cả, đến khi Junsu đến nơi thông báo với anh rằng đàn em của Michael- cậu anh đã đưa Hyori đi và thú nhận với anh rằng cậu đã tặng ả vài cái tát trước khi bị bắt lên xe
_sao rồi Chunnie?- Junsu nhìn Yunho đi qua lại trước mặt
_Jaejoong đã ở trong đó được 1h và đèn vẫn chưa tắt
Yoochun vừa hết câu thì một cô y tá vội vã chạy ra
_xin lỗi anh là người thân của cậu Kim Jaejoong?
_tôi! Là tôi!- Yunho vội chạy lại
_anh là gì của bệnh nhân?- cô y tá nhìn anh
_tôi là……
Yunho không biết phải nói gì với y tá vì thật ra anh chẳng là gì với cậu cả
_anh ta là chồng của cậu ấy- Yoochun tiếp lời
Thoáng giật mình trước lời nói của Yoochun, Yunho gật đầu liên tục với y tá
_à…vâng vâng, tôi là chồng của Kim Jaejoong, xin hỏi tình trạng của em ấy sao rồi?
_À vâng, cậu Jaejoong bị mất máu trầm trọng, chúng tôi không đủ máu để tiếp cho cậu ấy, anh liên lạc với người nhà cậu ấy xem có ai nhóm máu O không?
_tôi, tôi máu O- Yunho nói vội
_vậy mời anh vào, chúng tôi không có thời gian để lấy gián tiếp, đành phiền
anh truyền trực tiếp cho vợ anh
_vâng vâng- Yunho gật đầu lia lịa
Yunho nhanh chóng mặt đồ vô trùng và vào cùng với y tá, mắt anh như hoa cả lên khi nhìn thấy Joonggie của anh đang nằm im lìm trên giường mổ, mạch đập của cậu thật sự rất yếu
_anh nằm đây!- cô y tá chỉ chổ cho Yunho
Yunho không thể rời mắt khỏi Jaejoong nhưng anh cũng làm theo lời y tá một cách nhanh chóng, máu của anh bắt đầu chảy qua cậu
_lưu ý, mạch đập yếu, nhịp tim yếu
Yunho nghe các y tá thông báo mà toát mồ hôi hột
Làm ơn đừng bỏ anh Joonggie! Xin hãy ở lại, anh cần em Joonggie, anh rất
cần em!
__chuẩn bị máy trợ tim
_làm ơn, cứu vợ tôi, bác sĩ làm ơn- Yunho vừa khóc vừa van xin vị bác sĩ già, chưa bao giờ anh sợ như thế này, anh sợ Jaejoong sẽ bỏ anh, anh sợ anh sẽ không thể nhìn thấy gương mặt thánh thiện cùng với nụ cười hiền lành của cậu nữa
_anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắn hết sức- vị bác sĩ động viên anh
tôi đang ở đâu thế này? Đẹp quá, nơi này sao đẹp quá vậy?
Tôi háo hức nhìn xung quanh, cậu được bao bọc bởi rất nhiều hoa, dường như các loài hoa đẹp nhất và thơm nhất thế gian đều tập trung ở đây thì phải, không khí mát lạnh duy chỉ có bầu trời là xám lại, không thích hợp ở một nơi đầy hoa như thế này
_lần thứ 1- vị bác sĩ hô to
“HUỴCH” ( sorry readers vì mình chẳng biết miêu tả âm thanh của máy trợ tim khi áp vào ngực như thế nào nên đành cho nó là âm thanh này nhé)
A! cây cầu đẹp quá, dài quá đi, hình như bên đó không có hoa thì phải? mù mịt quá, chẳng thấy gì cả
Tôi cố giương mắt để nhìn về phía bên kia cầu nhưng thật sự tôi chẳng thể thấy cái gì ngoài một màn sương dày đặt
Kìa! Ai quen quá, dáng người thật là quen, quen lắm, làm ơn tới gần một chút được không? phải rồi, gần thêm chút nữa đi, A nhìn ra rồi, L, là L, L vẫn còn sống đây mà, người tôi yêu vẫn còn sống
_L AH! EM ĐÂY! JAEJOONGGIE ĐÂY! THẤY EM KHÔNG?
Tôi vui mừng gọi tên anh, tôi thấy anh mỉm cười rồi bước lên cầu, anh đang đến bên tôi đấy, tôi biết mà, L lúc nào cũng thương tôi hết, L lúc nào cũng lo cho tôi hết
Sao anh dừng lại rồi? mới qua có một nửa thôi mà? Hay là em qua nhé, chờ em nhé, em tới ngay thôi
_Lần 2
“JOONGGIE! LÀM ƠN ĐỪNG BỎ ANH, JOONGGIE AH! ÁNH SẼ CHẾT MẤT, LÀM ƠN ĐỪNG RỜI BỎ ANH”
Ai gọi tôi thế? Nghe sao quen quá, A, là tiếng của Yunho đây mà, sao không thấy anh ta ở đâu nhỉ? Sao chỉ nghe tiếng thôi?
“LÀM ƠN JOONGGIE! ANH SỢ LẮM, ĐỪNG BỎ ANH LẠI, ĐỪNG BỎ ANH LẠI, LÀM ƠN, EM ĐỪNG CHẾT JOONGGIE AH! ĐỪNG CHẾT”
Chết? ai chết? tôi chưa chết mà? Anh gọi cái quái gì thế?Nhưng mà, đây là đâu?
Tôi nhìn xuống hồ và bàng hoàng khi thấy xác người trôi nổi trên đó, đông lắm, rất đông, A! có cả cái tên đã đánh tôi ở nhà củi này, có cả tên đại ca nữa, sao chúng lại ở đây? Chẳng lẽ tôi thật sự đã chết rồi sao?
Tôi ngẩn lên nhìn L và thấy anh ấy đang dang rộng tay đón tôi, L muốn tôi lên cầu với anh ấy à?
“JOONGGIE! LÀM ƠN! EM NGHE ANH NÓI KHÔNG? NGHE ANH NÓI KHÔNG JOONGGIE! ĐỪNG BỎ ANH!”
Thật sự tôi đã chết rồi ư?
_em vẫn chưa chết Jaejoong
Tôi nhìn L và thấy anh ấy cười với tôi, một nụ cười thật hiền
_nếu em bước lại anh, điều đó mới thật sự đúng, em có đến bên anh không
Jaejoonggie?
Phải! nếu tôi bước tới bên anh, tôi sẽ được ở cạnh anh mãi mãi, đó chẳng phải là mong ước của tôi sao? Sao tôi lại lưỡng lự như thế này? Nhưng nếu tôi đi rồi, Yunho sẽ như thế nào đây? Tôi lo cho anh ấy quá, tôi đang nghe thấy tiếng anh ấy khóc đấy, Yunho đang khóc vì tôi đấy
_L ah! em…không thể anh ah!- tôi nhìn anh- em còn có Yunho nữa, anh ấy sẽ chết mất
L không nói mà chỉ mỉm cười nhìn tôi
_lần cuối cùng, nếu lần này không được nữa, thì chúng tôi cũng hết cách- vị bác sĩ nhìn một Yunho đang lã đi vì khóc quá nhiều
_L ah! em xin lỗi, em còn có Yunho, em xin lỗi anh, hẹn anh vài mươi năm nữa, lúc đó nhất định anh phải đứng đây đón em đấy
L cười với tôi, một nụ cười thật hiền lành và tràn đầy yêu thương, thế là tôi yên tâm rồi, tạm biệt anh nhé, tình yêu của tôi
“bip bip bip”
_nhịp tim của bệnh nhân đã trở lại như cũ rồi ạ!- cô y tá hồ hởi nói khiến cho các bác sĩ và Yunho thở phào nhẹ nhõm
_cám ơn em! Joonggie! Cám ơn em vì đã không sao!- Yunho cười hạnh phúc
Jaejoong được đưa vào phòng hồi sức sau khi đã phẩu thuật, Yunho cứ đứng nhìn cậu phía bên ngoài suốt, mặc cho Yoochun và Junsu có khuyên như thế nào thì anh vẫn nhất quyết không chịu đi, anh muốn được chính mắt nhìn thấy Jaejoong tỉnh lại, đến khi bác sĩ đến và nói rằng ít nhất 12h
sau Jaejoong mới tỉnh lại thì anh mới chịu nghe lời khuyên của Yoosu
Uống hết tách café mà Yoochun đưa cho, Yunho lấy áo khoát và đứng lên
_hai người trông Joonggie hộ tôi vài phút, tôi đi có việc
Anh đứng lên và Yoosu thề rằng họ đã rất sợ khi nhìn vào gương mặt đằng đằng sát khí của Yunho
Joonggie! Yên tâm, anh sẽ trả thù cho em
_anh nghĩ Yunho sẽ làm gì với con Hyori?- Junsu huých nhẹ Yoochun
_anh không dám nghĩ! Nó mang trong người một nửa dòng máu xã hội đen nên…..- Yoochun lắc đầu
_woa! Anh ta lợi hại đến thế sao
_anh sẽ kể cho em nghe sau, bây giờ cho anh ngủ một chút, anh thật sự rất mệt
Yoochun cố ý dựa đầu vào vai Junsu nhưng bị cậu hâm hực đẩy ra
_anh chỉ biết ngủ với ngủ thôi, đồ lười, đi mua cho tui cốc nước đi, tui khát rồi
_su su ah! anh thật sự mệt lắm, đừng có “hành” anh nữa, cho anh ngủ đi mà, năn nỉ đấy, hôm qua anh đi làm mệt lắm
Yoochun dụi đầu vào tóc Junsu, cậu cũng thôi không đẩy hắn nữa, nhìn đôi mắt đang thâm lại, cậu nghĩ hôm qua hắn đã làm việc cất mệt mỏi
_vậy….một chút thôi đó, chỉ một chút thôi
Junsu cười nhẹ rồi ngã đầu lên đầu yoochun
Yunho bước vào văn phòng của Micheal với gương mặt rất ư là “hắc ám”, anh nhìn bao quát căn phòng để tìm kiếm cậu mình, anh nhíu mày khi ông cậu đang ngồi chiễm chệ trên sofa và nhìn chăm chú vào bức ảnh
_cậu?
Michael quay lại khi nghe tiếng của đứa cháo cưng, và Yunho thề rằng anh đã thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu mình
_cháu cưng, cậu buồn quá đi, cháu dâu của cậu đẹp như thế này này- ông đưa tấm ảnh của Jaejoong lên cao- mà phải chịu nhiều khổ như vậy đấy, ôi, thương cháu dâu quá
Yunho lắc đầu nhìn ông cậu của mình, nhìn vào đấy, bạn có bao giờ nghĩ rằng đó là kẻ thống trị thế giới ngầm ở Hàn Quốc và là phó tướng của mẹ
Yunho không nhỉ?
_Hyori đâu cậu?- Yunho giật lại tấm ảnh và nhìn cậu mình
_trong phòng cháu chứ đâu, và ta cũng đã hỏi thăm sức khỏe nó một chút rồi, he he he
_cám ơn cậu!- anh nhếch mép- bây giờ tới lược con đi hỏi thăm nhé, cậu có muốn đi không?- anh để ảnh của Jaejoong vào túi
_thôi, đó là “không gian riêng” của cháu, ta chẳng muốn xen vào đâu, ta chỉ muốn nhắc cháu rằng hình như thức ăn cho lũ cá cưng của ta hết rồi thì phải, và chúng đang rất đói đấy- Michael nhìn Yunho đầy ngụ ý
_chúng nó sẽ sớm no thôi, cháu hứa đấy
Yunho mở cửa và đi vào “không gian riêng” của mình- phòng số 7
Yunho ngồi xuống chiếc ghế to ở giữa nhà và nhìn vào kẻ đã khiến Joonggie của anh vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh
_sao rồi, cô thích chứ?- Yunho nhìn xuống kẻ đang nằm dưới chân mình
ả mệt mỏi ngẩn đầu lên, Yunho có thể thấy bộ dạng thảm hại của ả sau màn chào hỏi của cậu, ngoại trừ gương mặt, khắp người ả đều là những vết bầm tím, đôi chổ còn chảy cả máu
_Yunho!- ả vui mừng khi nhìn thấy anh, ả ôm vội chân anh mà khóc- làm ơn cứu em ra khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này Yunho, em sợ lắm, chúng đánh em và còn đổ cả nước chanh lên người em nữa, em đau lắm Yunho ah!
Yunho lạnh lùng hất ả ra
_cô mà cũng biết sợ sao?- anh cúi xuống nhìn ả- thế mà tôi đã nghe được tiếng cô cười khi cho người đánh Joonggie đấy
Hyori trừng mắt khi Yunho nhắc đến từ Joonggie, cô ngồi hẳn dậy, vẻ yếu đuối lúc nãy biến mất
_JOONGGIE! JOONGGIE! ANH CỨ JOONGGIE! EM CĂM THÙ NÓ, CHÍNH NÓ ĐÃ CƯỚP ANH TỪ TAY EM, CHÍNH NÓ ĐÃ KHIẾN EM TỪ MỘT NGƯỜI CÓ TẤT CẢ TRỞ THÀNH MỘT NGƯỜI MẤT TẤT CẢ, EM GHÉT NÓ, EM CĂM THÙ NÓ, NÓ NÊN BIẾN MẤT KHỎI THẾ GIỚI NÀY, NÓ….
“BỐP!”
_TÔI CẤM CÔ NÓI XẤU VỀ JOONGGIE. HYORI!- anh giáng cho ả một bạt tay khiến ả ngã nhào qua một bên, một dòng máu đỏ tuôn ra từ đôi môi tím tái của ả
_EM VẪN NÓI ĐẤY, NÓ LÀ ĐỒ ÁC QUỶ, NÓ THẬT KHÔNG ĐÁNG LÀM NGƯỜI, NÓ…..
“BỐP!”
_TÔI ĐÃ CẤM CÔ KHÔNG ĐƯỢC NÓI NỮA!- anh hét lên- CÔ ĐỪNG TRÁCH TÔI ĐỘC ÁC, LÀ CÔ THÁCH TÔI TRƯỚC ĐẤY
Yunho hét lên rồi cầm lấy cây roi da quất vào người ả khiến ả co rúm người lại
“CHÁT!!!!!!”
_CÁI NÀY LÀ CHO NHỮNG VẾT ROI TRÊN NGƯỜI JOONGGIE
_AGHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!- ả thét lên đau đớn
_CÁI NÀY LÀ CHO NHỮNG GIỌT AXIT MÀ CÔ ĐÃ SAI NGƯỜI CHẾ LÊN NGƯỜI CỦA JOONGGIE
“CHATTTTTTTTT”
_AGHHHHHHHHHH!!!!!!!!! EM XIN ANH, EM ĐAU LẮM YUNHO AH! LÀM ƠN ĐỪNG ĐÁNH NỮA- Hyori co người lại để tránh roi của Yunho
_CÁI NÀY CHO VẾT THƯƠNG MÀ CÔ VỪA MỚI TẶNG CHO CẬU ẤY ĐẤY
“CHATTTTTTTT!!!!!!!!!!!”
Yunho buôn roi xuống sau 3 lần đánh, thật sự anh không thể nào chịu đựng nổi nữa, cứ nghĩ đến cảnh Jaejoong vẫn nằm mê man trong bệnh viện thì anh lại điên tiết lên, bây giờ có đánh ả, có giết ả cũng không thể nào hả được cơn giận này
_Yunho ah! xin anh, đừng đánh em nữa, em biết lỗi rồi mà- ả níu lấy ống quần anh mà khóc lóc
Yunho nhìn ả một cách cay nghiệt nhưng trong lòng anh cũng rất đau đớn, chính tay anh đã đánh người đã bên cạnh anh 3 năm trời, người đã giúp anh tạm quên đi người anh yêu thật sự, người đã cho anh những khoảng thời gian thật vui vẻ
_yunnie!- ả cười với anh- chúng ta có thể quên nó đi, coi như nó chưa từng
tồn tại được không? em rất yêu anh Yunnie và em cần anh!- ả ôm chầm lấy anh khi anh cúi người xuống
_Hyori! Chúng ta thật sự không thể- anh vỗ nhẹ vai ả
_anh không thể không chấp nhận được- ả cười nham hiểm- nếu anh không chịu thì ba em sẽ bán toàn bộ cổ phiếu cho S.K.Y- đối thủ của anh, anh thừa biết ba em nắm bao nhiêu phần trăm mà phải không?- ả nhìn anh
Yunho lập tức đẩy ả ra và nhìn ả
_cô dám?- anh gằng từng tiếng
_em mất hết rồi, còn gì mà không dám? Nhưng nếu anh chịu quay lại thì em sẽ xem như không có gì!- ả cười điệu với anh
Jung Yunho! Anh sẽ phải hối hận vì đã biến tôi thành một đứa nhếch nhác như thế này, dù anh có quay lại hay không, tôi cũng sẽ bán chúng cho S.K.Y và anh sẽ bị lật đổ, tôi không có được anh thì nó cũng đừng hòng có được anh, Yunho, đừng trách tôi
Nhưng đáp lại ả chỉ là cái nhếch mép chết chóc của anh
_cô bán chúng cho Uknow phải không?
ả trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh, chuyện này chỉ có 3 người biết là ba ả, ả và cái người tên Uknow, làm sao anh biết được?
_sa…sao anh biết?- ả lắp bắp
_cô muốn biết Uknow là ai không?- anh nhìn ả
_không lẽ….- ả nhìn anh
_ah! -anh đứng lên- tôi quên thông báo với cô là số cổ phiếu của tôi đã là 60% rồi nhỉ?
_anh…anh là Uknow?
_bingo! Và gia đình cô đang vui vẻ bên cái lon trên lề đường đấy, thích không?
_YA! JUNG YUNHO! ANH LÀ ĐỒ ĐÊ TIỆN, ANH KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI?- ả nhào tới toan nắm lấy cổ áo anh nhưng donghae và Sungmin đã kịp ngăn lại
_cô luôn thua tôi Hyori ah! cô sẽ không bao giờ biết được tôi đáng sợ đến mức nào đâu
Yunho cười khẩy đi ra và không quên bỏ lại một câu
“làm gì cũng phải gọn gàng, sạch sẽ, anh rất ghét những thứ dơ bẩn đấy”
Yunho đóng cửa phòng lại, anh đi nhanh ra xe và phóng như điên đến bệnh viện
Trong khi đó, phòng số 7
_có lẽ chúng ta cần thư giãn một chút chứ cô Lee?- Donghae nhìn ả với đôi mắt chết chóc, trên tay cậu là con dao nhỏ- vũ khí phòng thân của cậu- tôi nghe nói cô rất tự tin về thân hình bốc lửa của mình nhỉ? Tôi muốn xem nó bốc lửa đến thế nào- cậu nhìn sang cây sắt kế bên đang được nung đỏ au
_không….không….làm ơn…..đừng làm tôi đau- ả lắc đầu và lùi về sau
_sẽ rất vui đấy! và….chúng ta hãy đoán xem trên mặt cô có bao nhiêu vết
cắt nhé?- sungmin nhìn donghae
_và hãy xem lũ cá mập của ông chủ có đỡ đói hơn không nhỉ?
Cả hai tiến về phía ả trong khi ả cứ thụt lùi ra sau và lắc đầu lia lịa
_câu cuối cùng tặng cô này, đừng bao giờ động vào thiếu gia nhé
_AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!KHÔNGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!