[DBSK Fanfic] Người Tôi Yêu

Chương 25




junsu đi vòng vòng quanh núi một lúc chợt cậu phát hiện ra một vật nhỏ khá sáng, đến gần và cầm nó lên, cậu bàng hoàng nhận ra đó chính là hoa tai của jaejoong, nó nằm ở hướng dưới chân núi, junsu cất vội vào áo và đi xuống chân núi, nơi mà cậu nghi ngờ sẽ có manh mối về jaejoong

yunho đang điên lên vì không thể gọi được cho jaejoong, cứ nghĩ đến những lời nói của jaejoong trong điện thoại lúc nãy thì anh lại dấy lên cảm giác đau đớn, kim jaejoong- người anh đã từng tổn thương và người mà anh thề sẽ yêu thương và bảo vệ suốt cuộc đời này đang gặp nguy hiểm, đang bị đánh bởi bọn người xa lạ trong khi anh vẫn bình yên đứng nơi này mà không làm gì cả, đơn giản là không thể làm gì cả

_CÓ RỒI!- max la to

Yunho chạy vội về phía max và nhìn vào màn hình

_em không thể tìm vị trí chính xác của cậu ấy nhưng- max chỉ vào vùng được khoanh đỏ- cậu ấy chắc chắn ở trong phạm vi này

_ngoại ô seoul, cách nhà joonggie không xa- anh vội đứng lwn và lấy áo khoát- anh đi đây, có gì anh liên lạc với em sau, cho anh mượn xe luôn nha

Yunho lấy xe của max và lao nhanh trên đường, bây giờ đã gần 12h đêm nên đường rất ít xe, mà bây giờ có nhiều xe đi nữa, anh vẫn sẽ phóng xe như thế, joonggie của anh đang gặp nguy hiểm và cậu sẽ xảy ra bất cứ việc gì nếu anh không đến kịp lúc

Joonggie! Làm ơn đừng có gì, xin em đấy

Yunho lấy điện thoại ra và bấm số

“cháu cưng! Sao gọi cho cậu vậy?”

_người yêu của cháu bị người khác bắt cóc và đánh đập, cháu cần cậu

“cái gì? Có đứa dám đụng vào cháu dâu của cậu ah? được rồi, cháu nói đi, ở đâu, cậu

cho người tới phanh thây nó ra”

_cháu không biết, cậu cho người ra ngoại ô seoul ở hướng Đông và tìm kiếm dưới chân núi giúp cháu với

“ok! Tới liền”

Yunho cúp máy và vô ga thêm để nhanh chóng đến với jaeoong

………….

Jaejoong ngã người ra sau và đầu cậu đập vào một thân cây, jaejoong giật mình tỉnh lại và nhớ ra hoàn cảnh nguy hiểm của mình

Mình biết chạy đâu bây giờ đây? Tối quá!

Đang loay hoay không biết làm gì, jaejoong chợt nghe có tiếng sục sạo và vài đốm lửa nhỏ

Ai vậy? có phải là bọn chúng không? hay là junsu phát hiện ra mình bị bắt cóc, hay yunho tới rồi?

Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu cậu và cậu không biết chính xác đâu là câu trả lời đúng

“PHỪNG!”

Một ngọn lửa hiện ra trước mặt cậu, nhìn lên, cậu kinh hoàng nhận ra đó chính là tên ốm đói đã đánh cậu lúc chiều

_ANH HAI! EM TÌM ĐƯỢC NÓ RỒI

Nó cười khẩy và đi tới jaejoong, cậu cứ lùi ra sau vì không biết đường nào để chạy

L ơi, cứu em, em sợ quá, L ah, L AH!!!!!!!!!!!!1

_AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tên ốm đói nhảy lùi ra sau vài bước, gương mặt nó trắng bệt không còn giọt máu và tay chân nó run lẩy bẩy trước sự ngạc nhiên đến cùng cực

Nó thấy gì ư? Hay nó bị gì ư?

Chính xác trước mặt nó là một kẻ trắng bệt với đôi mắt thâm quần, mái đầu bù xù

cũng với cái áo pull dài tay đang ôm lấy jaejoong và ….nhìn hắn, và hắn đủ tỉnh táo để nhận ra tên đó….KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI!

_hơ….- jaejoong nhìn nó khi thấy nó càng ngày càng lùi ra xa, tay cứ chỉ chỉ lấy cậu

Cơ hội tốt để chạy trốn

Nghĩ là làm, jaejoong vội chạy vụt qua nó, nó vẫn chết trân tại chổ để nhìn cái tên nãy giờ vẫn nhìn hắn, tên đó lướt lại gần nó, gần nó, gần nó, đến khi tên đó đứng trước mặt nó

_MAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!CỨU TÔI VỚI!

Nó la toáng lên rồi bỏ chạy, cái bóng trắng đó mỉm cười rồi cũng tan biến mất

Jaejoong chạy một đoạn, cậu thật sự rất mệt, jaejoong đã té hơn 5 lần và cơ thể cậu gần như không thể bước nổi nữa, nhưng bọn người kia vẫn đuổi ở đằng sau cậu, jaejoong nhìn tứ phía trong hoảng loạn và ánh mắt cậu dừng lại ngay bên góc trái, nơi có người cậu yêu thương đang đứng và cười với cậu

L

_L? L ah!

Jaejoong vui mừng và chạy về hướng đó, đôi chân cậu càng ngày càng chạy nhanh hơn, jaejoong muốn gặp lại L, người cũng được, ma cũng được, ít ra cậu cũng có thể gặp được anh ấy

Jaejoong cứ cắm đầu cắm cổ chạy về phía L mà không nhận ra trước mặt mình là một cái hố, cậu lọt xuống và ngất lịm đi

_tìm ra chưa?- tên đạo ca lấy khăn lau mồ hôi và nhìn xung quanh

_dạ chưa, không thấy anh hai ơi, có khi nào nó chạy mất tiêu rồi không anh hai

_ngu!- tên vừa phát ngôn bị nhận một cái cốc đầu đau điếng- không tìm ra thì chạy mất tiêu rồi chứ sao? Mà dù có chạy đâu thì cũng phải tìm cho ra, 25 triệu won không thể mất như thế được- gã nghiến răng

Gã không cho bọn đàn em về mà bắt chúng phải lùng sụt cho ra jaejoong

_ANH HAI! EM THẤY NÓ RỒI!

………………

Jaejoong nghiêng đầu khi nhận một xô nước lạnh vào mặt, cậu nheo mắt để nhìn cho kỹ mọi vật

Nhà? Nhà củi? không thể nào? Không thể nào?

Jaejoong sợ hãi nhìn xung quanh và nhìn thấy nỗi ám ảnh của cậu: bọn xã hội đen cùng với những cây roi trên tay

“CHÁT”

_này thì trốn này

“CHÁT”

_DÁM TRỐN ÔNG HẢ?

“CHÁT”

_MÀY CHÁN SỐNG RỒI SAO HẢ?

Jaejoong giẫy giụa vì đau, cậu thật sự không chịu nổi nữa rồi

_thả nó xuống và trói bốn góc cho tao- tên đại ca ra lệnh

_CÁC NGƯỜI ĐỊNH LÀM GÌ? THẢ TÔI RA, THẢ TÔI RA!

Jaejoong cố gắn quẫy đạp đôi chân nhưng bịn bọn chúng kiềm lại, chúng trói cậu khiến cậu không thể nhút nhích được nữa

_ha ha ha, màn trình diễn bắt đầu, máy quay nào- gã mỉm cười khả ố

…………..

Yunho thắng xe và chạy quanh chân núi, đôi chân anh rệu rã nhưng anh không cho phép nó ngơi nghỉ, anh đã gặp junsu và yoochun, bọn họ cũng lo sốt vó cả lên, cậu micheal của yunho vẫn cho người lùn sụt khắp nơi nhưng vẫn chưa có ai báo là đã nhìn thấy cậu hoặc một ai đó khả nghi cả

_chỉ còn nơi này là chưa tìm thôi- junsu thở hổn hểnh và chỉ tay về phía trước

_đó là hy vọng cuối cùng cảu chúng ta đấy- yoochun gạt mồ hôi trên má

Yunho không nói gì, anh chạy ngay về phía trước

………….

_cậu bé xinh đẹp- gã thong dong tiến lại gần- thật là đáng tiếc nhỉ, đjp như thế này mà gây thù chuốc oán với người ta

_LÀM ƠN, HỨC HỨC, LÀM ƠN THẢ TÔI RA, TÔI KHÔNG CÓ GÂY HẤN VỚI AI HẾT,

LÀM ƠN ĐI- cậu lắc đầu liên tục và nhìn gã

_tsk tsk tsk! Khó cho anh quá đi, lỡ nhận tiền rồi mà- gã cười điệu- hay là anh cho em xem cái này nhá, hay lắm

Gã búng tay và tên đàn em mang cho gã một lọ thủy tinh nhỏ

_em biết cái này là cái gì không?

Jaejoong vừa khóc vừa lắc đầu

_cho em xem nhé

Gã lấy ra một cái ống hút cũng bằng thủy tinh nhúng vào lọ thủy tinh, gã cho nhỏ giọt xuống sàn

“xèo!!!!!!!!!!”

Jaejoong mở to mắt nhìn thứ dung dịch đang làm thủng nền nhà kia, mặt cậu xanh lại và jaejoong thật sự hoảng loạn

_đừng, đừng….- cậu lắc đầu

“xèo!”- một giọt nữa rơi xuống

_làm ơn!- cậu giẫy giụa trong tuyệt vọng

“xèo”- một giọt rơi gần đến mặt cậu

_AI ĐÓ CỨU TÔI, CỨU TÔI VỚI, CỨU TÔI!!!!!!!!!!!- jaejoong hét lên

………..

_jaejoong? Là jaejoonggie!- junsu reo lên

Mọi người đổ dồn ánh nhìn vào ngôi nàh nhỏ trước mặt, ai nấy đều dấy lên một cảm giác sợ hãi không tên, yunho thì như đứng trên bàn chông, anh không suy nghĩ nữa, vội chạy về phía ngôi nhà

………

_thưởng thức nó nhé, cậu bé xinh đẹp!- gã cười lớn và đưa ông hút trước mặt cậu

“BANG!”

Tiếng phá cửa khiến bọn chúng giật mình và quay ra đằng sau

_YUNHO!- jaejoong vui mừng nhìn anh- YUNHO! CỨU EM! CỨU EM VỚI!

Yunho gần như điên lên khi nhìn thấy một jaejoong tàn tạ đang bị trói tứ phía ở dưới sàn, bên cạnh là những vạt khói loan lỗ của axit, anh không nói gì chỉ lao lại và đánh và mặt tên cầm đầu khiến hắn ngã ra sàn và đánh rơi cả lọ axit khiến nó đổ cả ra

_GRU! TAO SẼ GIẾT HẾT LŨ CHÚNG MÀY!

Yunho hét lớn rồi xông vào đánh bọn chúng, junsu, yoochun cũng tham gia trận chiến, junsu cũng gần như nổi điên lên, cậu đánh tới tấp vào bọn chúng, bao nhiêu môn võ được dạy cậu đều đem ra sử dụng

Trận đánh không cân sức này diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, bọn cô đồ bị trói lại và ném vào một góc, junsu dường như vẫn chưa hả được cơn giận nên cậu vẫn tiếp tục đánh bọn chúng, trong khi đó yunho chạy lại mở trói cho jaejoong

_ổn rồi joonggie! Em an toàn rồi- anh vừa nói vừa cố gắn cởi dây trói ra cho cậu

_yunho ah! huh u huh u- jaejoong nhìn anh và khóc nức nở

_không sao đâu, em sẽ không sao hết, anh hứa- đến lúc này, yunho không thể bình

tĩnh nữa, anh vừa khóc vừa cố gắn tháo dây ra cho cậu nhưng càng tháo thì càng không ra

_yunho ah!- jaejoong vẫn tiếp tục gọi

_ổn rồi! ổn rồi

Yunho lập tức ôm chầm lấy cậu sau khi đã tháo 4 mối dây ra cho cậu, anh sợ, rất sợ, chỉ cần anh tới trễ một giây thôi, joonggie của anh sẽ như thế nào đây

_em sợ lắm yunho! Em sợ lắm- jaejoong ôm lấy yunho mà nức nở

_uh! Không sao rồi, không sao rồi

_yunho ah! yunho ah! YUNHO AH!

Jaejoong hét to khi thấy một tên cầm dao lao lại chổ anh, yunho không kịp quay lại để

né nhưng cũng may yoochun phát hiện và anh đã lấy con dao nhỏ trong trường phóng vào tay cầm dao của tên đó khiến tên đó ngã xuống đất

_may quá may quá- yoochun vuốt ngực

Chợt một bóng người đi ngang qua hắn đến bên tên vừa bị phóng dao

_thích chơi dao lắm hả anh bạn?- junsu nhìn nó với đôi mắt chết chóc

“pựt”

Tên đó la hét thảm thiết khi gân tay của hắn bị cậu cắt phăng đi

_chúng mày đã làm tao thật sự nổi giận rồi đấy, tao có lời khen nhá, chưa ai làm tao

giận trước đây cả

“pựt”

Tên đó tiếp tục rú lên khi gân tay của bàn tay còn lại bị cắt

_ĐI CHẾT ĐI!- junsu hét lên và tặng cho nó một dao ngay bụng và ngay tim khiến nó

chết ngay tại chổ

Yoochun nuốt nước bọt nhìn junsu, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra như tấm, hắn không ngờ junsu thường ngày ngây thơ là thế, dễ thương và hay bị dụ là thế lại có thể giết người không chớp mắt và tàn độc đến như vậy, bất giác hắn rùn mình

_chúng ta về thôi joonggie, về thôi nào

Yunho bế jaejoong lên và đi ra ngoài, bọn yoochun cũng đi theo và không quên lấy cái máy quay phim, bọn còn lại thì bị đàn em của micheal bắt về

__________________

ĐÂY LÀ JUNG YUNHO CỦA 3 NĂM SAU, MỘT TỔNG GIÁM ĐỐC NGHIÊM KHẮC, DỮ DẰN VÀ MỘT NGƯỜI YÊU JAEJOONG ĐIÊN CUỒNG

[IMG][/IMG]

NHÂN VIÊN FBI, CÓ MÁU NỔI LOẠN BẤT CHỢT ĐÂY

[IMG][/IMG]

THÁM TỬ PARK YOOCHUN GALANG VÀ GIẢN DỊ NÀY( ĐANG NẰM TRONG VĂN PHÒNG THÁM TỬ CỦA ỔNG ĐÓ)

THÁM TỬ PARK YOOCHUN GALANG VÀ GIẢN DỊ NÀY( ĐANG NẰM TRONG VĂN PHÒNG THÁM TỬ CỦA ỔNG ĐÓ)

[IMG][/IMG]

CÒN ĐÂY LÀ LÚC PARK ĐẠI GAI CỦA CHÚNG TA BƯỚC RA KHỎI NHÀ NÀY

[IMG][/IMG]