[DBSK Fanfic] Người Tôi Yêu

Chương 24




Jaejoong đi quanh quẩn trong nhà cũng khá lâu, junsu và yoochun vẫn chưa về và cậu chắc rằng hai người họ đang tâm tình thủ thỉ ở nơi lãng mạn nào rồi, tự nhiên jaejoong muốn lên núi kinh khủng, muốn ngồi trên cái dốc mà vài ngày trước L đã đưa cậu lên. Viết một mảnh giấy để lên bàn, cậu đóng cửa và bước ra ngoài

Đi một mình giữa con đường rợp bóng cây quả thật rất cô đơn, jaejoong thật sự nhớ L, cậu nhớ đến phát điên lên được nhưng cậu phải cố gắn bình tĩnh để không làm những người khác lo lắng, họ đã vì cậu mà lo lắng nhiều rồi

Cách đó không xa

_chim sẻ gọi ó con, ốc sên đã ra khỏi hang, over!

_ó con nghe, tiệc đã sẵn sàng, mời ốc sên về! over

_chim sẽ nghe rõ, over

………..

Mất một lúc lâu jaejoong mới lên được chóp núi, cậu ngồi đó ngắm mặt

trời, nó vẫn chói lọi chiếu thẳng vào cậu, nhưng sao cậu vẫn thấy lạnh

L ah! anh thấy không? joonggie của anh lại quên đem theo áo ấm rồi, bây giờ ai đắp áo măng tô cho joonggie của anh đây?

Jaejoong mỉm cười một mình, chợt cậu nghe tiếng cành cây gãy, quay lại, cậu mở to mắt mà không nói được lời nào, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là hai người đàn ông với khẩu trang to đùng trên mặt

…………

_tới nhà rồi, tui vào nha- junsu nhìn yoochun với gương mặt hồng hồng

_uh! Em hứa là cho anh cơ hội thì đừng có nuốt lời nhà

_biết rồi mà, người ta có bao giờ thất hứa đâu mà lo

_không có ah? vậy ai để anh chờ mòn mỏi 4 năm hả nhóc?- hắn véo mũi

cậu

_hứ! về đi, mai nhớ mua cho tui pizza nha

Cậu đẩy hắn ra đường rồi đi vào nhà, junsu ôm ngực thở phào khi cánh

cửa đóng lại, nếu ở gần hắn ta thêm một giây nữa thôi, cậu sẽ tan chảy

mất, ôi nụ cười của anh ta, cái cách anh ta nhìn câu…so ***y!

_jaejoonggie! Tớ về rồi đây!- junsu nhìn quanh căn nhà

Ánh mắt cậu dừng lại ở tờ giấy được đặt cẩn thận trên bàn, junsu cầm nó lên đọc

“junsu, tớ lên núi ngắm mặt trời lặn đây, sáng mai tớ về vì tới muốn xem

cả mặt trời mọc nữa, tớ có nấu vài món đấy, cậu lấy ra ăn nhé,

jaejoong”

Junsu thở dài nhìn tờ giấy, không phải cậu lo cho jaejoong mà là cậu lại phải ngủ ở một nơi xa lạ này một mình rồi

………..

Jaejoong chậm chạp mở mắt ra, mắt cậu đau nhức khi bị thứ ánh sáng

chói lóa chíu vào mắt, định thần lại, jaejoong hết sức hoảng loạn vì cậu đang bị treo lơ lửng ở một nơi nào đó không rõ, miệng cậu bị dán băng keo và chân cậu cũng bị trói nốt. Nhìn xung quanh, cậu hãi hùng khi thấy toàn là dao kéo, roi, dây

_tỉnh rồi ah cậu bé xinh đẹp

Một giọng nói vang lên khiến cậu giật mình, cậu hướng mắt về phía phát

ra giọng nói ấy nhưng ánh sáng đã khiến cậu không thể nhìn thấy rõ mặt hắn

_ư…ư….ư- jaejoong cố vùng vẫy khỏi những cọng dây đang trói cậu đau

buốt, tay cậu bị sợi dây thừng cứa vào đến chảy máu, vết thương cũ nơi cổ tay vẫn chưa lành nên nó khiến jaejoong càng đau đớn hơn

_đừng có sợ, anh không làm đau cậu em đâu, chật, sao mà …người đẹp như vậy lại bị thế này nhỉ, trông tội quá- gã chắt lưỡi giả tạo rồi ngồi vào chiếc ghế to bự trước mặt cậu

Đến bây giờ cậu mới có thể trông thấy rõ mặt gã, một kẻ to béo và đen đúa với hằn hà sa số những vết thẹo trên mặt và trên cổ, vài ả cave quấn lấy gã như những con rắn, tay gã sờ soạn và bóp nắn mọi thứ trên cơ thể bọn chúng khiến jaejoong cảm thấy buồn nôn kinh khủng

_cậu bé xinh đẹp, anh đây cũng chẳng muốn như thế với em đâu nhưng có người đã bỏ tiền ra cho tụi anh phải xử em nên có đau đớn gì cũng đừng trách tụi anh nhá- gã vừa nói vừa tạo ra gương mặt thông cảm tội lỗi

_ư…ư….- cậu vẫn vùng vẫy

_đầu méo, 9 thẹo!- gã búng tay

_dạ anh hai!- một gã ốm đói và một tên thùng phi xuất hiện với cây roi

trên tay

_nắn gân nắn cốt cậu bé này chút xíu nhá- gã chỉ tay về phía cậu

_dạ- cả hai đồng thanh

Jaejoong lắc đầu ngoầy ngoậy khi hai tên côn đồ kia tiến lại gần mình, tên ốm đói đứng trước mặt cậu còn tên thùng phi thì đứng phía sau lưng cậu

“CHÁT”

“CHÁT”

_ứ….ứ……

Chúng quất rôi tới tấp vào thân hình nhỏ bé của cậu, quần áo cậu rách cùng với từng đường roi mạnh bạo của chúng, làn da mịn màng, non nớt của cậu hiện dần lên những vệt dài màu đỏ và đôi chổ rướm máu, cậu vùng vẫy, nước mắt rơi xuống nhiều đến nỗi làm bong miếng băng keo dán ngang miệng cậu

_CỨU TÔI VỚI! AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI!- cậu hét lên bằng tất cả sức lực của mình

_wow!- tê đại ca trố mắt- tróc cả miếng băng keo ah, giỏi thật đấy!- yoona! Lấy miếng vải bịt miệng cậu bé này cho anh coi, nhức đầu quá

_LÀM ƠN THẢ TÔI RA, TÔI ĐÂU CÓ GÂY THÙ CHUỐC OÁN VỚI MẤY NGƯỜI ĐÂU, LÀM ƠN, A!!!!!!!!!! LÀ……

Jaejoong chưa kịp nói hết câu thì bị một miếng vải bịt ngay miệng, ả cột chặt đến nổi cậu tưởng có thể chết tại chổ ở đó, mùi xăng bốc lên nồng nặc từ miếng vải càng khiến cậu khó chịu

_ô la la! Anh đã nói rồi, bọn anh không có thù với em mà người mướn bọn anh mới có thù với em đấy

_ư…ư….

Chợt điện thoại gã run lên

_alo!

_sao rồi? bắt được nó chưa?- giọng cô gái đã bị chỉnh sửa bằng vi tính

vang lên đều đều

_nó đang ở đây và đang bị đánh, có muốn xem không?

Gã đưa điện thoại về phía cậu và trên màn hình hiện rõ hình ảnh cậu

đang bị hai tên côn đồ quất roi tới tấp, quần áo cậu rách bươm và máu cậu bắt đầu nhỏ giọt trên sàn nhà

_tốt lắm tôi rất vừa ý, chai thuốc tôi gởi cho mấy anh cứ lấy mà xài thoải mái nhé, nhưng đừng làm nó chết đấy- giọng đó vẫn lạnh lung vang lên

_được rồi, được rổi, bảo đảm vừa lòng, kh nào tôi nhận được số tiền còn lại đây?- gã nhếch mép

_ngay khi tôi nhìn thấy gương mặt bị hủy hoại của nó

_ok! Cứ thế mà làm

Gã cúp máy rồi quay sanh nhìn một jaejoong đang oằn mình đau đớn

_đánh no mạnh vào, tới tối thì thả xuống đi, đừng để nó chết, mai làm tiếp

_dạ anh hai

Gã cùng hai ả cave bước ra ngoài để mặt một jaejoong đang cố giành

lấy sự sống từ những trận roi hiểm ác

………..

Lasvegas

Yunho đứng ngồi không yên, anh cảm thấy một cái gì đó rất bất an trong lòng, anh đã gọi jaejoong hơn 10 lần và không nhận được bất cứ sự trả lời nào, anh đã gọi điện cho junsu và câu ta nói jaejoong đi ngắm mặt trời lặn, có lẽ quá chú ý mà không nghe điện thoại của anh, nhưng anh vẫn rất lo lắng và bây giờ anh đang ở sân bay lasvegas, anh muốn nhìn thấy cậu và chắc chắn rằng cậu đang được an toàn

……………

“bịch”

Jaejoong được thả xuống đất khi trời tối theo đúng như lời dặn của tên

cầm đầu, bọn chúng để mặc cậu trong nhà củi với hằn hà những vết thương trên người, cố gắn lắm, jaejoong mới tháo gỡ được miếng vải bịt miệng, jaejoong nói không thành tiếng khi thân người vốn không mạnh khỏe của cậu liên tiếp chịu đòn từ lúc chiều tới giờ, cậu đã xỉu rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị tạt nước cho tỉnh, khi cậu tỉnh thì lại bị đánh tiếp

“khụ khụ khụ”- máu từ tỏng miệng jaejoong bắn ra theo những tràn ho của cậu và hiện tại jaejoong cảm thấy rét kinh khủng

L ah! cứ em với, em mệt quá, đau quá L ah, hu hu hu hu

Jaejoong nằm im một lúc, cậu mới nhớ ra là điện thoại vẫn còn nằm trong túi và vì cậu để chế độ im lặng nên bọ xã hội đen kia không phát hiện ra. Vui mừng, cậu vội lấy nó ra mà quên mất tay chân cậu đã không còn đủ sức làm gì nữa rồi

_a!…

Jaejoong khẽ rên khi vết thương trên tay của cậu cạ vào túi quần, chậm chậm cậu mở máy ra và phát hiện yunho dã gội cho cậu hơn 10 cuộc, không suy nghĩ nhiều, cậu bấm luôn số của yunho

_alo! Joonggie! Em làm gì mà không nghe máy anh?- yunho hỏi có phần hơi lo lắng và hiện tại anh đang đứng trước cửa sân bay seoul

_c….cứu em yunho, em đau quá, huh u hu- jaejoong nấc nhẹ

Yunho xanh mặt khi nghe giọng nói thêu thào của jaejoong và cả tiếng nấc nhỏ của cậu, anh cảm thấy trong người như có hàng ngàn mũi dao cắm phập vào

_joonggie! Bình tĩnh, nói anh biết, em đang ở đâu?- yunho hỏi gấp trong khi mắt đang tìm kiếm một chiếc taxi

_em không biết, hức hức, bọn chúng đánh em bằng roi, đau lắm, huh u hu, làm ơn cứu em với, em sợ lắm yunho ah!- jaejoong co quắp người lại vì sợ và vì rét

_không sao đâu joonggie, mọi chuyển sẽ ổn cả thôi, anh sẽ tìm ra em, em biết mà, giữ liên lạc với anh, nói với anh cái gì cũng được hết, làm ơn đừng gát máy joonggie- anh hối người tài xế chạy nhanh đến địa chỉ trên tờ giấy mà anh đưa, lòng anh nóng như lửa đốt

“két”

Yunho quẳng vài tờ giấy bạc rồi bước ra khỏi xe, anh bấm chuông cửa liên tục, một lúc sau, một gương mặt ngáy ngủ ló ra

_đàn anh?- người đó tươi tỉnh hẳng

_max! dò cho anh địa chỉ của số điện thoại này mau lên- yunho hối hả

Nhận ra có chuyện không ổn, max cũng gấm rút vào phòng và lắp đặt thiết bị dò tìm, chỉ cần giữ liên lạc đúng 1 phút thì cậu sẽ tìm ra ngay

_nhanh lên max!- anh hối ở phía sau

_xong ngay xong ngay- max bình tĩnh

Jaejoong cứ khóc thút thít trong điện thoại, giờ này chắc chỉ mới hơn 8h tối thôi nhưng trời chuyển sang đông khiến một người với bộ quần áo tả tơi

“nói gì đi joonggie, làm ơn nói với anh cái gì cũng được”

_lạnh quá yunho, đau quá!

“anh biết anh biết, anh sẽ tới ngay thôi, em ráng một chút thôi, ráng lên joonggie!”

_em lạnh quá…..

Yunho đứng ngồi không yên nhìn vào điện thoại, sao lúc này thời gian trôi qua thật chậm chạp, đã lâu như vậy rồi mà mới có 30 giây và max vẫn đang khoanh vùng trên máy tính

“bíp!”

_shit! Mất liên lạc rồi- max cau mày

_cái gì?- yunho vội lấy điện thoại và ấn số jaejoong liên tục nhưng đáp

lại anh chỉ là những tiếng bíp đáng nguyền rủa

_shit!- anh quăng mạnh điện thoại xuống sàn khiến nó vỡ tan tành

cách đó khá xa, junsu và yoochun cũng đang cầm ô đi tìm jaejoong, trong lòng cậu cũng dấy lên một cảm giác khó tả, cậu đã điện cho yoochun và hai người đang lần mò trên núi, junsu gọi khản cả cổ mà vẫn không nghe thấy một lời hồi âm nào ngoại trừ tiếng nói của cậu vọng lại

lại nói về jaejoong, cậu cố gắn ngồi dậy tháo trói chân sau khi biết điện thoại đã hết pin, cơ thể cậu thật sự rất mệt mỏi nhưng ý chí không cho phép gụt ngã ngay bây giờ, cậu cần phải sống, cậu phải sống thật tốt, cho cậu và cho cả L nữa, cậu phải thực hiện di nguyện của L

jaejoong đi nhanh tới cửa và nhìn ra ngoài qua kẻ hở, có khoản 5 tên canh trước cửa và tên nào cũng đô con hơn cậu, jaejoong không thể thoát khỏi bằng đường này nên lần sang những ô cửa sổ bằng gỗ đã mụt nát

cậu mở nhẹ cánh cửa và nhìn ra ngoài, màn đêm bao bọc lấy mọi thứ khiến cậu không thể nhận ra đây là nơi nào nhưng cậu cần phải thoát khỏi nơi này, ở đâu cxung được, chỉ cần không phải nơi này

jaejoong leo qua cửa sổ, nó khá cao nên cậu té mạnh khi nhảy xuống, đầu cậu đập vào một khúc gỗ đau điến, cậu xoa xoa chỗ đau rồi âm thầm chạy nhanh

l ah! hãy phù hộ cho em, làm ơn chỉ đường cho em thoát, em biết anh luôn nhìn thấy joonggie của anh mà

jaejoong cứ chạy, cậu không biết đã chạy được bao lâu và bao xa, chỉ biết bốn bề giờ đây tối đen như mực

mệt mỏi cậu ngồi phịt xuống đất và thiếp đi lúc nào không hay