Yunho kéo chăn lên cho jaejoong sau khi bác sĩ tiêm cho cậu một mũi an thần, đến lúc này anh mới cho phép bản thân được nghỉ ngơi một chút. Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến cho anh nhất thời không thể hiểu rõ chân tướng của sự việc, duy chỉ có một điều anh biết đó là anh đã sợ hãi như thế nào khi nhìn thấy anh mắt và nụ cười trống rỗng của jaejoong, khi thấy cậu tìm và cầm trên tay con dao gọt trái cây, đong đưa nó trước mặt anh và những giọt máu nóng hổi tuôn ra từ cổ tay cậu khi anh cùng cảnh sát ập vào nhà
_uống đi
Anh hơi giật mình khi nghe câu nói không có chủ ngữ của Mike nhưng cũng mỉm cười cám ơn anh ta
_cám ơn!- anh cầm lấy ly café
_người ta đang chôn cất L, anh nghĩ có nên nói cho jaejoong biết
không?- mike nhìn anh
_tôi không biết, điều quan trọng bây giờ là jaejoong, cậu ấy nên tỉnh lại
và bình tĩnh hơn
_tôi cũng nghĩ vậy
Mike nói chuyện với anh một lúc rồi xin phép đi vì anh nhận được một
cuộc gọi quan trọng từ công ty, Yunho chỉ cười vì anh thật sự biết nội dung của cuộc gọi đó
3h sau
Jaejoong nheo mắt lại để nhìn cho rõ mọi thứ, chúng có vẻ xa lạ với cậu, nó không phải nhà cậu
_ư…- cậu rên khẽ
_joonggie! Em tỉnh rồi ah? em còn đau chổ nào nữa không? nói anh biết đi- yunho vội nắm lấy tay jaejoong và nhìn cậu với gương mặt lo lắng
_đây là đâu?
_đây là bệnh viện, em ngủ được 3 tiếng rồi, em cảm thấy như thế nào rồi?
Không để ý đến câu hỏi của yunho, jaejoong nhìn quanh
_L đâu? Sao anh ấy không đến thăm em?
_L….- anh ngập ngừng
_yunho ah! L đâu rồi
Chưa biết phải trả lời cậu như thế nào, một người đàn ông trung niên mở
cửa bước vào và cúi chào họ một cách lịch sự
_xin chào! Tôi là luật sư của cậu Matsuyama, đây là danh thiếp của tôi-
ông lịch sự đưa danh thiếp cho 2 người
_xin lỗi…- yunho nhìn ông
_vâng, tôi đến để đưa cái này cho cậu jaejoong theo di nguyện của cậu
Matsuyama
Ông đưa cho jaejoong một cái tíu nhỏ màu vàng, yunho thay cậu nhận lấy
_chuyện của cậu Matsuyama…- ông trầm ngâm- cậu ấy là một anh hung, và cậu ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu
jaejoong
Ông mỉm cười nhìn jaejoong- người vẫn đang ngồi bất động trên giường nhìn ông từ lúc vào đến giờ
_tôi xin phép- ông cúi đầu chào rồi bước ra ngoài
_joonggie!- anh vỗ vai an ủi cậu
Jaejoong không nói gì, cậu lấy cái túi từ anh và đổ lên giường, bên trong
là một cái đĩa và một thẻ ngân hàng
Như hiểu ý cậu, yunho đem cái đĩa bậc lên
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=88xkmCdQrK
“jaejoong ah- L ngồi xổm trên ghế với cây kẹo mút thật to trên tay nhìn cậu
Khi em nhìn thấy cái đĩa này, có nghĩa là anh đã đi thật xa rồi
Em đừng buồn jaejoong ah, con người ai cũng có số cả, anh chết…để
cứu nhiều mạng người thì cái chết đó xứng đáng lắm em ạ
Đừng có nhìn anh như thế
Jaejoong của anh đa sầu đa cảm lắm mà, sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ
Khóc đi em
Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà
Hôm nạy kẹo không ngọt gì cả
Nhưng jaejoong của anh thì rất ngọt ngào mà
Jaejoong ah!
Đừng vì anh mà làm tổn thương bản thân nhé
Em phải sống thật vui vẻ
Em phải sống cho em và cả cho anh nữa, biết không?
Yunho rất tốt với em, anh tin anh ta sẽ chăm sóc em khi anh vắng mặt
Em biết là anh luôn luôn nhìn thấy em mà
Biết chưa?
Jaejoong ngoan lắm
Và…
Anh muốn nói với em một điều
Sarangheyo jaejoonggie!”
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má khi đoạn băng kết thúc, jaejoong cắn chặt môi mình để ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào của mình, cậu cố đánh lừa bản thân rằng L chỉ ngủ thôi và anh sẽ thức dậy nếu cậu gọi
Jaejoong biết vì sao L mất, Hôm sau khi junsu đi, cậu đã gọi điện về và bù lu bù loa kể lể tất cả cho cậu nghe, jaejoong không tin, làm sao lại có thể như thế chứ, thế kỷ 21 rồi mà chứ có phải thời xa xưa gì đâu mà có cái gọi là quyển sổ tử thần chứ. Nhưng sự thật là vậy đấy, L đã đi, cậu đã mất L, vĩnh viễn
_khóc đi joonggie! Đúng rồi, em cứ khóc đi- yunho ôm cậu vào lòng, nhìn
thấy jaejoong như vậy, anh cũng không thể kìm được nước mắt
_yunho ah!….em phải làm sao đây….L bỏ em thật rồi yunho ah!…..- cậu nói trong tiếng nấc
_có anh! Em còn có anh joonggie ah! anh sẽ không để em phải một mình đâu- anh ôm cậu chặt hơn, cố gắn truyền chút hơi ấm sang cơ thể đang lạnh dần của cậu
_có phải em xui xẻo lắm không?….những người em thương yêu đều bỏ em mà đi hết yunho ah…ba, …mẹ…..anh…..rồi cả L nữa, em có làm gì sai đâu? Sao bắt em phải chịu thế này? Yunho ah!…em không có làm gì sai mà….hu hu hu
_em không sai, là anh sai, là anh, tất cả là anh hết, anh xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ không để em phải chịu đau nữa joonggie ah!- anh cố gắn xoa dịu nỗi đâu của cậu, tay anh vuốt dọc sống lưng cậu một cách nhẹ nhàng- em không xui xẻo joonggie! Em là thần may mắn của anh, em là tất cả của anh, anh chấp nhận mất tất cả mọi thứ để có được em, em biết chứ
_hu hu hu
_uh! Khóc đi em, khóc sẽ làm em nhẹ nhàng hơn đấy, khóc đi!
Mất 30p sau cậu mới bình tĩnh lại. đẩy yunho ra, cậu bước xuống giường
_em đi đâu?- yunho vội đỡ lấy jaejoong khi cậu có ý đính bước xuống
_tôi…đi thăm L, đi gặp anh ấy…lần cuối- cậu cúi đầu