Rời khỏi địa lao, Hầu Tiểu Liên trở về báo cáo tình hình Đông Phương Diễm cho A La Tư.
Hắn nghe qua, xác nhận phạm nhân bị bắt đích xác là đệ đệ Đông Phương Linh, đồng ý đề nghị của nàng cho đại phu đến xem bệnh và thương thế cho phạm nhân. Còn nàng sẽ thường xuyên tới lao ngục, giúp thông ngôn, nhưng dù nàng yêu cầu gì thêm, hắn cũng không chuẩn tấu, muốn Đông Phương Diễm ở trong lao chịu tội, áp chế tính hung ác của y.
Hầu Tiểu Liên bất đắc dĩ, không có cách nào khác để đưa bệnh nhân ly khai lao ngục, chỉ có thể tận lực chiếu cố Đông Phương Diễm.
Lần sau tới địa lao, nàng gặp Tra Phổ, ngoài ý muốn biết được đáp án ─
” Đông Phương Diễm rất biết nghe lời nha.” Tra Phổ cười ha hả: “Phu nhân, phu nhân đã nói gì với y? Sau khi phu nhân rời khỏi đây, y như thay đổi thành người khác, rất hợp tác, ngay cả đại phu tới bôi thuốc cho y, y cũng nhu thuận như một con cừu, không hết đấm đá lại tới đòi giết như trước nữa.”
Nàng kinh ngạc, phát hiện y thực sự dễ tiếp cận hơn trước nhiều, tinh thần thoải mái, chịu ăn ngủ, tay không còn run nữa. Nàng hỏi: “Thân thể của ngươi sao rồi? Hết sốt chưa?”
“Hết rồi. Uống thuốc xong đã đỡ nhiều.”
Y mỉm cười, nói mấy lời đơn giản. Biết y nghe lời khuyên của mình, bắt đầu tự nghĩ cho bản thân, nàng rất cao hứng: “Vậy là tốt rồi. Ở chỗ này, quan trọng nhất là ăn no ngủ kỹ, ngươi phải hảo hảo chiếu cố thân thể, dưỡng đủ khí lực.”
Đông Phương Diễm nhìn nữ nhân ôn nhu trước mắt, không nói lời nào. Nàng vẫn như cũ đưa đũa cho y. Ăn xong đồ nàng làm, y hỏi: ” Ta muốn có quần áo và giày, thảm không đủ. Tiếng Cáp Tạp Hạ nói thế nào? Phu nhân dạy ta.”
Nghe y nói, Hầu Tiểu Liên nở nụ cười, y muốn học ngôn ngữ Cáp Tạp Hạ để có thể trực tiếp nói chuyện với ngục tốt, như vậy rất tốt, liền lập tức dạy y.
Về sau, Hầu Tiểu Liên đến gặp Đông Phương Diễm đều sẽ dạy y, nghe y hỏi, học cách viết chữ và phát âm. Đến một hôm, nàng bị Tra Phổ ngăn cản, nói cái gì mà các tù phạm khác đang kháng nghị, không cho nàng mang đồ ăn vào nữa, còn bảo phạm nhân không giống ngồi tù mà cứ như ở nhà. Tra Phổ đột nhiên thay đổi khiến nàng không hiểu ra sao, gã đã biết A La Tư chưa cho nàng nhiều quyền hạn nên mới khó dễ nàng? Vốn định nói cho A La Tư biết nhưng lại sợ lộng xảo thành chuyên (khéo quá hóa vụng), hại đến Đông Phương Diễm. Nghĩ lại, trong ngục, chức vị của Tra Phổ chính là lớn nhất, chỉ có thể thuận theo gã, làm vừa lòng gã, đút cho ít tiền thì nàng mới được vào ngục thăm người…
Nhưng nàng không phải hậu phi được A La Tư sủng ái, bên người không có bao nhiêu tiền và đồ trang sức, đút cho Tra Phổ vài lần đã cạn. Nàng lo lắng, không có cách nào gặp Đông Phương Diễm nữa, chẳng rõ y có khỏe không.