Lan Châu ô lĩnh, Hắc Ưng Gíao
Mộ Dung A Kiều bưng lấy khay đựng bát, xuyên qua lang đạo (đường hành lang) quanh co, lại lên mấy bậc thang, đi về hướng phòng của giáo chủ, đợi thủ vệ canh cửa sau khi thông báo mở cửa, nàng mới tiến vào.
Cửa phòng đóng lại. Đông Phương Hùng Ưng nằm ở trên giường, mở đôi mắt màu hổ phách, nhìn thê tử đang đứng, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
“Hùng ca ca, uống thuốc.” Mộ Dung A Kiều nâng bát thuốc lên.
Thuốc nóng bốc khói nghi ngút, đen thẫm, nếm qua thấy vị thuốc đắng ngắt, Đông Phương Hùng Ưng phiền muộn, thò tay đẩy bát thuốc ra, y chỉ quan tâm một việc: “Linh trở về chưa?”
Gương mặt Mộ Dung A Kiều thoáng mạt mây sầu muộn, chăm chú nhìn phu quân bốn mươi lăm tuổi, đang độ trung niên lại ốm yếu, mái tóc dài màu nâu khô rối xõa trên gối, nàng cảm xúc phập phồng, nhẹ nhàng đáp một câu: “Linh vẫn chưa về.”
“Phái thêm người đến Lạc Dương, mau mau đón nó trở về... Nàng ra ngoài đi, ta muốn ngủ rồi.” Nói xong, Đông Phương Hùng Ưng quay người nhắm mắt, không uống thuốc, cũng không nhìn nữ nhân.
Nam nhân hạ lệnh trục khách, Mộ Dung A Kiều chỉ có thể đứng dậy, cầm lấy khay thuốc vẫn còn nguyên, ly khai.
Trở lại chỗ của nàng, Cúc Nguyệt thất, một nam tử đang đứng bên ngoài chờ nàng.
“Lang Nha ca, sao ngươi lại tới đây?” Nàng kêu một tiếng, đi qua con đường nhỏ hai bên nở đầy hoa hồng đỏ rực mỹ lệ, đến trước mặt hắn.
Đông Phương Lang Nha, đồng tử cũng có màu hổ phách, nhưng tóc màu đen, là đệ đệ của Đông Phương Hùng Ưng, kém người kia hai tuổi, cũng là hữu hộ pháp Hắc Ưng Giáo, cùng tả hộ pháp Phục La, hai người trong giáo địa vị cực cao, chỉ dưới giáo chủ.
“Đại tẩu, đệ ghé qua thăm tẩu một chút.” Hắn tới gần nàng. Trên người nàng thoang thoảng mùi thơm của hoa hồng, vô cùng mỹ lệ. Hắn nhìn thẳng nàng sơ cao búi tóc, cài trâm hoa, mặc bố y lụa xanh biếc, dáng vẻ thướt tha mềm mại, nhìn không ra đã ba mươi bốn tuổi có con trai lớn.
Hắn điều chỉnh tâm tình, hỏi nàng: “Thân thể giáo chủ... Ai” hắn gần đây có tình ý với đại tẩu, chỉ mong ca ca không thể khôi phục.
“Vẫn giống như cũ, không chịu uống thuốc, đang ngủ.” Mộ Dung A Kiều thở dài, nhìn Lang Nha mặt lộ vẻ vui mừng, nàng nhíu mày, hiếu kỳ hỏi: “Nhìn ngươi kìa. Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Ca ca thân thể không có chuyển biến tốt đẹp, hắn đương nhiên vui vẻ, càng vui vẻ hơn chính là, “Ta vừa rồi nhận được tin từ Lạc Dương. Trên thư nói, Linh đã chết, rơi xuống vực mất xác.” Hắn kề sát tai nàng nói nhỏ.
Nghe vậy, Mộ Dung A Kiều ngơ ngác, không thể tin được.”Linh là do hòa thượng Thiếu Lâm giết?” Nàng hỏi, bảo trì khoảng cách với Đông Phương Lang Nha.
Đột nhiên trông thấy có người đi tới, nàng câm bặt, hô to một tiếng: “Phục tả sứ!”
Đông Phương Lang Nha hiểu ý, không nói thêm gì nữa.
Người tới chính là Phục La, tóc đỏ mắt xanh, mang huyết thống Tây Vực, năm nay 37 tuổi, trẻ hơn so với huynh đệ Đông Phương Hùng Ưng. Giống như thường ngày, gã mở miệng hỏi: “Nhị phu nhân hảo, giáo chủ thân thể như thế nào? Khá hơn chưa? Hôm nay ta có thể tới thăm giáo chủ không?”
“Đa tạ Phục tả sứ quan tâm, giáo chủ thân thể còn khả dĩ. Ngài vừa mới nằm ngủ, không muốn gặp bất luận kẻ nào.”
“Như vậy xin hỏi Nhị phu nhân, ta khi nào có thể đi thăm giáo chủ?”
“Đợi giáo chủ đồng ý các ngươi có thể tới, ta tự nhiên sẽ thông tri ngươi.” Mộ Dung A Kiều kiên nhẫn trả lời. Ngày nào cũng có nhiều người hỏi thăm, nàng rất đau đầu.
Phục La minh bạch không qua được cửa ải này của nàng, đừng hòng trông thấy giáo chủ, gã lại liếc Đông Phương Lang Nha một cái, không nhiều lời, hậm hực ly khai, trong lòng nghi ngờ tin tức do người của gã ở Lạc Dương truyền về... Chẳng lẽ nhi tử của giáo chủ, thật sự bị hòa thượng Thiếu Lâm giết chết?
Chờ Phục La đi khuất, Đông Phương Lang Nha và Mộ Dung A Kiều cùng vào bên trong, tọa hạ (ngồi xuống), tiếp tục đàm luận. Hắn một lần nữa xác nhận tin Đông Phương Linh đã chết, nhận ra nàng không thoải mái.
Hắn không khỏi lên tiếng: “Nó đã chết, ngươi không vui?”
“Sao ta lại phải vui?” Mộ Dung A Kiều đau đầu, xoa huyệt Thái Dương. Mặc kệ người là do ai giết, giáo chủ chắc chắn không nguyện ý biết nhi tử y yêu thương đã tử vong.
Nàng chợt cảm thấy không ổn, vội hỏi Lang Nha: “Linh chết, ngươi còn nói cho ai?”
“Ta chưa nói cho ai hết, mới nói với một mình ngươi.”
“Giáo chủ thân thể chưa khôi phục, chuyện này... Tạm thời đừng… nói với y.”
“Ngươi không muốn cho hắn biết, ta sẽ không nói. Đại tẩu!” hắn nhịn không được mừng rỡ, đối nàng giảng giải: “Linh bỏ mình, con của ngươi, Diễm, sẽ có thể thuận lý thành chương thay thế. Diễm chỉ kém Linh một tuổi, cùng cha khác mẹ, lên làm tân nhiệm giáo chủ Hắc Ưng Giáo.”
Lang Nha nói thẳng toẹt khiến Mộ Dung A Kiều kinh hãi.
Nàng cũng đã từng bất mãn giáo chủ vẫn luôn hoài niệm Hầu Tiểu Lan đã mất, yêu thương Linh hơn Diễm. Hầu Tiểu Lan âm hồn bất tán, nàng ở trong giáo, địa vị vĩnh viễn là Nhị phu nhân, không qua nổi Đại phu nhân quá cố.
Trải qua nhiều năm như vậy, Linh cùng con mình lớn lên, nàng cũng trưởng thành hơn, tuế nguyệt phai mờ, nàng chỉ có thể tiếp nhận sự thật, trong nội tâm trượng phu, nàng không sánh bằng mẫu tử Hầu Tiểu Lan. Nàng đã nhận mệnh gả cho y thì phải đi theo y, còn con đường khác sao?
Nàng nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Phu quân ta yêu nhất là Linh, muốn nó kế thừa giáo vị, chắc sẽ không đáp ứng Diễm làm tân nhiệm giáo chủ!”
“Ca có bệnh quấn thân, nằm trên giường đã ba tháng, các đại phu đều chẩn đoán y luyện công tẩu hỏa nhập ma, lại mệt nhọc quá độ, không dễ dàng khôi phục, sự tình nghiêm trọng như vậy, chỉ có ngươi biết, ta biết, trong giáo không có ai khác biết rõ chớ nói chi là người trên giang hồ. Hiện tại, Hắc Ưng Giáo tất cả sự tình lớn nhỏ đều do ta và ngươi quyết định, mọi người nghe chúng ta, Phục La cũng không dám có ý kiến, ta muốn Diễm kế nhiệm giáo chủ, ai dám phản đối? Ngươi sợ cái gì?” Đông Phương Lang Nha không cho là đúng.
“Ta...” Nữ nhân ấp a ấp úng.
“Giáo chủ bệnh đến hồ đồ rồi, khí phách trước kia không biết đâu mất hết. Hiện nay, y lại muốn an cư ở Ô Lĩnh, còn muốn Linh đối thoại (chứ không đối đầu) với Thiếu Lâm tự? Ta không thể tiếp nhận một giáo chủ như thế, càng không đồng ý Linh tiếp chưởng Hắc Ưng Giáo, chỉ có Diễm là thích hợp ngồi trên ghế giáo chủ nhất!” Đông Phương Lang Nha tiếp tục nói.
Mộ Dung A Kiều nhìn kỹ nam nhân dung mạo gần giống trượng phu mình, môi son hé mở: “Lang Nha ca, ngươi để mắt tới Diễm như vậy, ta thật cao hứng, nhưng là...”
Đột nhiên, hắn nắm tay của nàng, nàng giật mình, lúc rút tay lại thấy trong tay có một vật.
“Hồi trước, ngươi nói ngươi thích son hộp nhưng không tìm được, ta trên đường gặp thương nhân buôn tơ, mua cái này, tặng cho ngươi.” Thấy nàng ưa thích cái hộp nhỏ chế tác tinh xảo, đối với mình nói lời cảm tạ, hắn càng vui vẻ hơn, kìm lòng không được xán tới gần nàng, ngửi lấy mùi hoa thoang thoảng trên cơ thể nàng...
“A Kiều, ngươi minh bạch tâm ý của ta, ca ca là người tại trong phúc không biết phúc, y không hảo hảo quý trọng mẫu tử các ngươi, nhưng ta có, ta yêu ngươi, ta muốn chiếu cố ngươi và Diễm!” Xem tình huống hiện này, cho dù hắn cướp vị trí giáo chủ của ca ca thì cũng không phải việc gì khó khăn.
Lang Nha tận lực lấy lòng A Kiều, đem con nàng nâng lên địa vị tốt nhất để nàng an tâm theo hắn.
Mộ Dung A Kiều đỏ bừng khuôn mặt, lộ vẻ xinh đẹp say lòng người.
Có khách tới, phá tan bầu không khí mập mờ giữa hai người. Đôi bên không hẹn mà cùng đứng lên, đi ra phòng ngoài
“Mẹ, Nha thúc thúc, các ngươi đều ở đây?” Đông Phương Diễm nhảy tới.
Đông Phương Lang Nha nhìn cháu trai, cười hỏi: “Diễm, nếu như cha ngươi muốn truyền vị tử (con nối dõi, đích tử) cho ngươi, ngươi có muốn làm giáo chủ Hắc Ưng Giáo không?”
“Muốn!” Đông Phương Diễm mở to đôi mắt màu hổ phách, không chút cân nhắc nói luôn: “Ta muốn làm giáo chủ, ta sẽ mạnh hơn cả phụ thân, ta muốn tiêu diệt… các môn phái Trung Nguyên, nhất thống giang hồ!” Hắn khoa tay múa chân, rất là uy phong.
Tuy chỉ đơn giản là giơ tay múa chân, nhưng Đông Phương Lang Nha nhìn ra nội công tiểu tử này đã tiến rất xa.”Ha ha ha! Diễm, ngươi nói hay lắm, có hùng tâm tráng chí, thúc thúc không phí công thương ngươi.” Hắn vui mừng mà cười, vỗ vỗ vai Đông Phương Diễm.
Mộ Dung A Kiều lắc đầu, rút khăn tay, lau mồ hôi trên mặt nhi tử, nhịn không được dặn dò: “Thằng nhỏ này, ngươi có thời gian ba hoa sao không chịu khó luyện võ công? Nương bảo ngươi luyện chiêu thức, ngươi có luyện không?”
“Đương nhiên là có, con đã luyện xong phần hôm nay mới đến tìm nương.”
“Ngoan.” Nàng mỉm cười, tiện tay sửa sang lại mớ tóc đen bị gió thổi loạn của Diễm.
A Kiều ngắm nhìn cốt nhục của nàng, nó vẫn tựa như khi còn bé, đối với nàng hỏi han ân cần, mỗi ngày đều đến vấn an, ôm nàng, sau đó mới trở lại chỗ mình.
Lúc này, nàng sâu sắc nhận thức rằng, Diễm tốt như vậy, không hề thua kém Linh, không đúng, nàng thậm chí cho rằng, nó còn hiếu thắng hơn Linh, vì sao giáo chủ chọn Linh, không chọn Diễm?
Ba người cười vui một hồi lâu, Đông Phương Diễm nghe lời mẫu thân, trở về luyện công.
Đông Phương Lang Nha nhìn Diễm quay lưng đi, A Kiều trầm mặc không nói lời nào.
Mộ Dung A Kiều tâm tình mâu thuẫn, tay cầm hộp son, hồi tưởng về cuộc nói chuyện vừa rồi, về tiền đồ của nhi tử, thật lâu, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, nàng nhìn về phía Đông Phương Lang Nha, trải qua cân nhắc mấy hồi, mới nói ra: “Lang Nha ca, ngươi thực có thể trợ giúp Diễm lên làm tân nhiệm giáo chủ?” Nam nhân gật đầu, nàng hít một hơi, nói: “Nếu như con của ta muốn làm giáo chủ, nhất định phải xác định Đông Phương Linh thật sự đã chết... Không phát hiện thi thể của nó, ta không an tâm.”