[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi

Chương 34




Mặt trời hắt bóng người ngựa trên mặt đất.

Đông Phương Linh thúc ngựa chạy, không hề quay đầu lại, biết mình nếu quay lại không thấy thân ảnh người kia sẽ khó chịu trong lòng. Mặc dù vậy, y bỗng mơ hồ cảm giác có người kêu mình. Lòng chợt kinh hãi, vội lắc đầu, vứt bỏ ý niệm nhàm chán đó, chỉ chuyên tâm suy nghĩ cách đối phó mẫu tử Mộ Dung A Kiều.

Tiếng gọi lần này lớn hơn, người bên cạnh y cũng nghe được ——

“Đông Phương Linh, chờ một chút!”

Phục La dừng lại theo Đông Phương Linh nhưng không thấy y quay đầu. Gã nhắc nhở: “Thiếu chủ, ngươi xem, là Đoàn Tam Thiếu.”

Đương nhiên y không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai.

Thấy người ta không nhìn mình, Đoàn Tam Thiếu dứt khoát thúc ngựa chắn trước mặt y, trực tiếp hỏi: “Đông Phương Linh, ta hỏi ngươi, ngươi có thực coi ta là bằng hữu không?”

Cả Phục La lẫn thủ hạ đều sửng sốt khi nghe câu hỏi.

“Vấn đề rất quan trọng đối với ta, cho nên ngươi nhất định phải trả lời ta. Người có thực coi ta là bằng hữu không?” Đoàn Tam Thiếu nóng lòng biết rõ đáp án.

Nếu là trước kia, Đông Phương Linh không cần nghĩ đã có thể trả lời ngay. Nhưng hiện tại, đối mặt với ánh mắt đen thẳm nóng bỏng này, y do dự. Cả đoàn người đang nhìn y khiến bực bội, một hồi lâu mới nghĩ hôm nay từ biệt nhau chẳng biết ngày gặp lại, y không thể không thành thật đáp: “Ngươi là bằng hữu của ta...”

Lời vừa ra khỏi miệng, bọn Phục La lập tức bị dọa chấn kinh. Đoàn Tam Thiếu cũng bị câu trả lời thẳng thắn này làm giật mình. Hai người đã từng đánh nhau, đề phòng lẫn nhau. Vậy mà hôm nay, y nhận mình là bằng hữu!

Hắn hoảng sợ, trong đầu phút chốc hiện lên bộ mặt phẫn nộ của Từ Pháp, mà không chỉ ông ta, còn phương trượng và những người khác nữa. Hắn có thể tưởng tượng ra phản ứng của bọn họ ——

Hắn nên tranh thủ thời gian này mà ly khai Ma giáo, chạy cho xa, thế nhưng hai tay vẫn chế trụ dây cương, giữ ngựa đứng yên.

Bất luận như thế nào, hắn cũng không lừa gạt được bản thân. Vị trí của đối phương trong lòng hắn đã khác xa một trời một vực so với lúc trước. Giờ nghe người kia nói, hắn vui sướng vô bờ, ngưng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú, chẳng biết tại sao, tâm tình như bay lên mây!

“Nếu chúng ta là bằng hữu...” Hắn há miệng, tâm ý chạy trước lý trí, thốt lên: “Bằng hữu gặp nạn, ta không thể bỏ rơi. Ngươi trở lại Hắc Ưng Giáo chắc chắn gặp nguy hiểm. Độc trên người ngươi mới được giải, thể lực còn chưa hồi phục hẳn. Như vậy đi, ta cùng ngươi trở về, giúp ngươi một tay!”

Câu này khiến hết thảy mọi người trừng to mắt.

Đông Phương Linh đỏ mặt, để thuộc hạ nghe được mấy lời này, quá tổn hại uy phong của y.

Y lập tức cự tuyệt: “Không cần, võ công của ngươi kém như vậy, không giúp được ta. Ngươi về Thiếu Lâm tự đi.”

Tưởng sẽ được người ta cảm kích, ai ngờ lại bị dội cho gáo nước lạnh. Đoàn Tam Thiếu phản bác: “Này, ngươi thật không hiểu chuyện. Vậy mà cũng nói ra được? Cho dù ta võ công kém ngươi nhưng không phải một đường đem ngươi bình an đến Lan Châu sao? Có cái gì không tốt hả? Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Ngươi hiểu hay không hả?”

“Ta đương nhiên hiểu. Chính là ta sợ ngươi đi cùng chẳng những không thêm người mà còn vướng chân ta. Hơn nữa ngươi đã bị thương thành cái dạng này.” Đông Phương Linh cố ý lấy tay chọc vào vết thương của Đoàn Tam Thiếu, nhìn hắn kêu đau oai oái, y cười bảo: “Ngươi theo ta về giáo, lỡ đến lúc đó thật sự phải động thủ, ta thì không vấn đề, nhưng ngươi thì sao? Ta không phải lúc nào cũng bên cạnh đỡ giúp ngươi, nhỡ ngươi bị người ta giết.”

“Này, ngươi nói thế là sao? Ta tuy bị thương, tốt xấu cũng có Thiếu Lâm công phu, lão độc vật còn chưa đánh chết được ta.”

“Không biết mình biết người. Hừ hừ, đó là Cổ Bá Thiên hạ thủ lưu tình, muốn trêu đùa hí lộng ngươi, nếu không ngươi đã sớm bị lão đánh chết.”

Phục La ngó hai người cãi nhau ngươi tới ta đi, cảm thấy thú vị, Thiếu chủ xưa nay lãnh đạm ít nói cũng có lúc biểu tình phong phú như thế này.

Đoàn Tam Thiếu thở phì phì, nhếch miệng: “Phải, phải, võ công của ngươi cao cường, đương nhiên không có mấy người thắng được ngươi, nói ta là bằng hữu của ngươi, chỉ là trêu đùa hí lộng ta, kỳ thật trong lòng ngươi rõ ràng xem thường ta.”

“Đoàn Tam Thiếu!” Đông Phương Linh kêu lên, trong giọng nói không che giấu nổi đau xót: “Ngươi gọi ta lại là để cãi nhau?”

“Ta mới không muốn cãi nhau với ngươi. Là ngươi nói chuyện quá tổn thương người khác.”

“Vậy sao? Nhưng lời ta nói đều sự thật.” Người ta không vui sao?

Đông Phương Linh thở dài: “Ta không có trêu đùa hí lộng ngươi... Ta xem ngươi là bằng hữu, cũng không có xem thường ngươi.” Y gần đây rất thận trọng trong lời nói, hành động. Sở dĩ không cho hắn đi theo là sợ hắn gặp nguy hiểm... loại lo lắng sến súa này, y tuyệt đối không nói ra, bởi vì quá mất mặt!

“Thật sao?” Đoàn Tam Thiếu đánh giá khuôn mặt đỏ ửng, tựa hồ cảm ứng được cái gì, cơn giận bay sạch sẽ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc mãnh liệt bồn chồn, hắn nhìn thẳng y, xúc động nói: “Tóm lại, mặc kệ ngươi nói gì, ta đã quyết định sẽ cùng ngươi đi Hắc Ưng Giáo.”

Nghe vậy, Đông Phương Linh mừng rỡ. Chính nỗi vui mừng này khiến y lo sợ nghi hoặc, suy nghĩ lộn xộn, vội hít thở sâu một hơi, trước mặt mọi người gắng giữ tỉnh táo, trầm giọng hỏi: “Vì sao ngươi phải theo giúp ta? Chẳng lẽ ngươi không muốn sớm trở lại Lạc Dương?”

“Ta dĩ nhiên muốn sớm về Lạc Dương! Nhưng mà ——” đang nói, Đoàn Tam Thiếu há mồm cứng lưỡi. Mất một lát, hắn mới che giấu tâm tình, đáng trống lảng chuyện khác: “Ai nha! Ngươi cần gì phải hỏi vì cái gì? Nói qua nói lại tốn thời gian, ngươi không phải muốn mau về hay sao?”

Bọn họ cần phải trở về giáo gấp, nếu không hậu quả khó có thể đoán trước.

Phục La rốt cục mở miệng: “Thiếu chủ, để cho Đoàn công tử theo chúng ta cùng về chứ?” Thiếu chủ do dự, gã đứng ngoài tỉnh táo trong cuộc u mê.

Không nói những chuyện khác, vừa thoát khỏi hiểm cảnh lại mất đi người chí thân, Thiếu chủ cần có người ở bên cạnh an ủi y. Người đó tuyệt đối không phải bọn hắn. Gã nhận ra Đoàn Tam Thiếu đối với Thiếu chủ tràn đầy yêu mến. Nếu là hắn thì có thể. Gã thoáng nhìn Đoàn Tam Thiếu gật đầu lia lịa, tỏ vẻ tán đồng, không khỏi cười nói: “Đoàn công tử nói đúng, có thêm người nào tốt người đó. Huống hồ, chúng ta còn chưa biết động tĩnh bên phía Nhị phu nhân, sợ là chúng ta thế đơn lực bạc, cứ như vậy trở về trong giáo thì quá nguy hiểm?”

Nghe lời này, Đông Phương Linh nhíu mày trầm tư... Dù nguy hiểm đến đâu, y cũng phải về xem phụ thân thế nào.

Đoàn Tam Thiếu giữ nguyên bộ dáng cải trang, cùngbọn Đông Phương Linh áp giải Cổ Bá Thiên bị trói trên lưng ngựa tiến về Hắc Ưng Giáo.