Mặt trời chói chang. Không khí khô nóng.
Đông Phương Linh đi trên sa mạc, cả người toát mồ hôi. Y trông thấy một tiểu nam hài ghé vào một nữ nhân, thút thít nỉ non ——
“Nương... Nương... Người đừng chết... Hu hu...”
“Linh nhi của ta, đừng khóc...”
Y đến cạnh họ, trố mắt nhìn kỹ mẫu thân của mình, còn nam hài kia giống y hồi nhỏ như đúc. Trong lòng kinh hãi, y vô thức khóc theo!
“Đừng khóc”. Phụ thân của tiểu nam hài dắt tay nó, dẫn nó rời xa thi thể, ngồi xổm trước mặt thằng bé, bàn tay to lớn nắm chặt bả vai nhược tiểu, trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải kiên cường hơn, cha sẽ dạy ngươi võ công, về sau ngươi sẽ là giáo chủ Hắc Ưng Giáo thiên hạ vô địch!”
Bọn họ đi lướt qua y như thể y là người vô hình, không tồn tại.
Trong nháy mắt, tất cả biến mất, Đông Phương Linh bối rối, không tìm được thân nhân, y đi không mục tiêu, cô đơn lạc lối, bị vứt bỏ trên sa mạc vô hạn vô biên ——
Đông Phương Linh sợ tới mức mở trừng hai mắt, ác mộng chấm dứt. Y thoáng buông lỏng một hơi, lại phát hiện mình nằm trên giường, toàn thân trần trụi, còn Đoàn Tam Thiếu vẫn đang vuốt ve mình!?
“Không có chuyện gì đâu... Ta sẽ giúp ngươi... Đừng sợ... Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu... Ta không biết lại khiến ngươi thổ huyết...” Đoàn Tam Thiếu vô thức đưa tay vỗ nhẹ người trong lòng, ôm sát y, rồi trầm trầm thiếp đi.
Nghe nhữung lời an ủi trấn an này, Đông Phương Linh đỏ bừng cả khuôn mặt, gối lên lồng ngực vạm vỡ ấm áp, thân thể trần truồng kề sát khiến y chân tay luống cuống.
Đông Phương Linh iếc sang cánh tay nam nhân vòng qua lưng mình, ôm nhẹ lấy vai trái, hẳn là muốn tránh đi cánh tay bị thương, lại phát hiện vết thương của mình đã bôi thuốc. Vậy là sau khi mình thổ huyết ngất đi, cũng là hắn giúp mình xử lý?
Khi Đông Phương Linh nhìn cánh tay đặt trên người mình còn lưu rõ ràng vết cắn, tâm tình càng thêm mâu thuẫn hỗn loạn!
Đông Phương Linh, mau mau đứng lên, ly khai người này!
Lý trí bảo thế nhưng cơ thể lưu luyến sự ấm áp, ôn nhu của hắn. Hắn đối với mình thực tốt...
Ngoại trừ mẫu thân đã qua đời, ở trong giáo, Đông Phương Linh là thiếu chủ, căn bản không có nửa người dám cùng y nói loạn,dĩ nhiên càng không có ai gần gũi. Tuy cha thương yêu y nhưng đa số là đốc thúc luyện võ, muốn y nghiêm khắc rèn luyện chính mình. Đông Phương Hùng Ưng thân đứng đầu một giáo, ngày nào cũng bận tối mắt, thường xuyên không có thời gian bầu bạn với con.
Còn người này... Đông Phương Linh chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày được một gia hỏa võ công nát mình gấp bao nhiêu lần cứu, còn cùng hắn ở một phòng?
Đông Phương Linh chăm chú nhìn nam nhân nằm bên cạnh, đột nhiên phát giác, tướng mạo hắn cũng không đến nỗi khó coi, lơ đãng liếc xuống cơ thể ngăm đen trần truồng, y đỏ mặt, dời ánh mắt, không tin nổi mình cùng người này hoan ái, lại còn mấy lần liền! Cái loại kích thích hưng phấn này, y chưa từng cảm nhận được trên cơ thể nữ nhân. Đó là vì cái gì? (vì em là gay chứ còn sao nữa)
Là vì độc tính? Không chỉ có thế, còn có ——
“Đoàn Tam Thiếu...?” Đông Phương Linh nhíu mày, khẽ gọi, không dám nghĩ tiếp, dứt khoát không muốn…Mệt quá, y nhắm mắt lại, dựa vào Đoàn Tam Thiếu, dần dần chìm vào giấc ngủ...