Một vầng trăng sáng vành vạnh trên bầu trời bao la hắc ám, thỉnh thoảng lại bị đám mây đen bay qua che khuất.
Ác mộng làm cho Đoàn Tam Thiếu bừng tỉnh!
Mắt nhắm mắt mở đã thấy bên cổ kê một thanh gươm sắc bén. Người mà hắn tưởng đang gặp họa giờ phút này đứng trước mặt hắn, sắc mặt xanh nhợt rất dọa người.
Đoàn Tam Thiếu vội trấn tĩnh tinh thần, xấu hổ cười gượng: “Oh hi~ (bản gốc nó thế chứ không phải ta dịch bừa)!... Chúng ta lại gặp mặt...” Hắn không dám lộn xộn, chỉ dám nằm yên, trường côn trên tay hoàn toàn vô dụng.
Để tránh chuyện ngoài ý muốn, Đông Phương Linh đoạt trường côn của Đoàn Tam Thiếu, tay kia hơi dụng lực, mũi kiếm cơ hồ đâm vào da hắn.
Đông Phương Linh nhìn biểu tình kinh hoàng của người trước mặt, cười lạnh nói: “Ngươi có tin ta giết ngươi ngay bây giờ không?”
“Tin! Ta đương nhiên tin!” Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Đoàn Tam Thiếu không chút do dự trả lời: “Ta sẽ không chạy trốn nữa, ta cam đoan... Ta thề... Nhất định theo ngươi đi Lan Châu...”
Đông Phương Linh giận tái mặt, để trở lại Hắc Ưng Giáo, y đã nếm qua không ít đau khổ. Thả cho Cáp Tạp Hạ quốc vương đi xong thì y cũng lạc đường... Độc tính n phát tác, y cố nén xuống, còn phải tiếp tục chạy, không có cả ngựa lần xe, chỉ có thể đi bộ, có lúc mê man sinh ảo giác, phảng phất nhìn thấy nữ nhân khỏa thân liền ôm lấy nàng, nàng thét lên, sau đó là máu tươi chảy đầy đất!
Đến lúc y thanh tỉnh, thấy mình nằm trong một cái chuồng ngựa nào đó. Kiếm trên tay đầy máu, không rõ ảo giác trước đó là thật hay giả.
Đông Phương Linh không nghĩ nhiều, lau kiếm sạch sẽ, cất kỹ, lung la lung lay đứng lên, đi ra khỏi chuồng, không để ý tới những người khác đang sợ hãi. Y trông thấy cách chuồng ngựa không xa có một khách điếm liền bước vào.
Đông Phương Linh khát thì uống nước, đói bụng thì kêu đồ ăn lên, không lý tới những người đang chỉ trỏ mình.
Nghĩ đến cái gì đó, y gọi lão bản tới, mô tả tướng mạo Đoàn Tam Thiếu, hỏi hắn có gặp người này hay không?
Lão bản run lên, nói không có, điếm tiểu nhị nói có, nói người nọ ăn rất nhiều, xơi nguyên một bàn đồ ăn, nghe nói ăn xong sẽ trở về Lạc Dương. Tiểu nhị sợ y không hiểu, còn trỏ tay chỉ phương hướng.
Đông Phương Linh nghe thấy, lập tức đứng lên bỏ đi. Lão bản mặc kệ y ăn uống chùa, thấy những thứ…trong chuồng ngựa gần khách điếm, chỉ ước gì y mau mau ly khai, dĩ nhiên sẽ không đuổi theo y đòi trả tiền.
Đông Phương Linh đi hết con đường xuyên qua làng tới sơn đạo thì do dự. Gió lạnh thổi qua mặt, y nhắm mắt lại, nghĩ tới lời tên tiểu nhị vừa nói…, Đoàn Tam Thiếu sẽ chọn đường nào đây?
Suy nghĩ một hồi, Đông Phương Linh mở mắt, quyết định chọn đường lên núi. Một khi đã chọn, y bước nhanh hơn, tiến vào trong rừng...Chỉ có thể trách Đoàn Tam Thiếu số con rệp, lần nào trốn cũng không xong.
Đồng thời, lòng hắn hỉ, may mắn tuyển đúng rồi, chưa có chạy đến chặng đường oan uổng!
Tên khốn xảo trá dám lừa ta làm thiếu gia ta đây đến khổ. Không tranh thủ đêm tối dọa ngươi một phen thì thật có lỗi với chính mình. Lúc Đoàn Tam Thiếu thét lên, Đông Phương Linh xém chút nữa nhịn không được cười phá ra, nhìn kẻ kia chạy nhanh hơn thỏ, loáng cái đã biến mất tăm.
Đông Phương Linh nhìn thẳng người kia, cười lạnh ra tiếng: “Đoàn Tam Thiếu, ngươi tốt nhất hứa được làm được, nếu ngươi dám tác quái nữa, ta sẽ cho ngươi chung kết cục với nó.” Y huy kiếm!
Đoàn Tam Thiếu nghe thấy “XÍU…UU!!” một tiếng, cái hũ bên cạnh bị kiếm sắc chém thành hai nửa, vết chém trơn nhẵn, một trái một phải đổ kềnh trên mặt đất.
Đoàn Tam Thiếu nuột một nước miếng nước bọt. Ta không muốn bị chém làm đôi thế này đâu. Hắn nhìn gương mặt người kia mờ ảo trong ánh trăng, rối rít: “Ta nhất định tuân thủ lời hứa... Về sau ngươi muốn ta làm cái gì... thì ta làm cái đó...”