" Con gái con mà đạp mẹ nữa là ba không thương con đâu " Anh xoa xoa chiếc bụng nhô ra, nhỏ tiếng thì thầm với thai nhi.
Hàn Như Tuyết chỉ nở nụ cười vui, cô dường như quên đi cái đau đó rất nhanh.
Hai người sống rất bình dị, thường xuyên nói chuyện về tương lai..
Gió cuối tháng 7 vào đầu thu hơi man mát lạnh, Hàn Như Tuyết cùng Dương Nhược Thiếu lên xe đi đến bệnh viện tỉnh. Vì việc sinh sản của cô sẽ khó hơn của những thai phụ khác, anh cũng đề phòng trước.
" Dương Thiếu, anh vui không? "
" Có chứ "
" Anh định đặt tên cho con gái mình chưa? "
" Anh có nghĩ qua. Nhưng anh khá thích tên Dương Hiểu Tình "
" Vậy khi gặp mặt con bé, anh phải gọi nó như vậy nhé "
" Em cũng phải khỏe mạnh nhé "
Tối đêm đó tại bệnh viện, nhanh hơn cả Dương Nhược Thiếu nghĩ.. Cô đang có dấu hiệu hạ sinh vào nửa đêm nhưng anh không có mặt chỉ có Tô Kỳ Diễm bên cạnh.
" Mẹ à, anh ấy đâu rồi " Cô đau đớn nhưng vẫn gắng sức hỏi Tô Kỳ Diễm.
" Tiểu Tuyết, nó sẽ đến ngay thôi.. Con vào trong nhé "
Tô Kỳ Diễm buông lỏng bàn tay cô ra, chiếc giường bệnh được đẩy vào trong. Mọi thứ dụng cụ đáng sợ hiện ra, cô đau đớn nhìn không gian lạnh lẽo.. Rốt cuộc anh ấy đâu rồi!?
Tại phòng bệnh của một bà lão bị bệnh phổi, Dương Nhược Thiếu vội vã nhường công việc đó dang lại cho người khác, anh chạy hết sức về chỗ cô.
Cánh cửa phòng một lần nữa được mở ra, tình trạng của Hàn Như Tuyết đã yếu. Hình ảnh mờ ảo của anh lọt vào mắt cô ở giây phút cuối.. Liều thuốc mê đã ngấm sâu vào cơ thể cô.. Anh phải chăng đến quá muốn..
" Bác sĩ Dương trường hợp của cô ấy cần mổ để "
" Chuẩn bị đồ cho tôi "
Thời gian trôi qua như tra tấn Dương Nhược Thiếu, anh chưa bao giờ trải qua cuộc phẫu thuật đáng sợ như vậy.. Nhìn máu của mất nhiều anh càng đau đớn hơn.. Ngày bé gái lọt lòng, anh đã trải qua một cơn khủng hoảng.. Từng nhát khâu vá khoang bụng cô anh đều tự tay làm..
Sáng ngày 29 _ 7, đúng 1 giờ 39 phút đứa bé gái đó ra đời.. Con bé chỉ khóc có tí rồi được đỡ dành là ngủ, người đầu tiên bồng bế nó không phải là mẹ, là ba nhưng chỉ qua mấy giây mau chóng gửi lại cho y tá..
Hàn Như Tuyết nhanh chóng được đưa đến phòng hồi sức, Dương Nhược Thiếu cũng nhanh chóng được trấn tĩnh lại tâm lý đi gặp con gái.
Đứa bé mắt tròn xoe nhìn anh, nó được bà nội đung đưa trong rất vui.. Khác với những đứa bé, nó chỉ khóc khi với được anh bế ra rồi đó dành một chút là im lặng hẳn.
Dương Nhược Thiếu nhận lấy đứa bé từ tay Tô Kỳ Diễm, trái tim anh trở nên hồi hộp.. Anh đã có một đứa con với cô, con bé vô cùng đáng yêu..
" Dương Hiểu Tình, chào ngày mới " Anh nhẹ nhàng nói với đứa bé, con bé chỉ nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe.
" Thế giới mới chào đón con, chúng ta qua đợi mẹ ha "
Gió vào giữa tháng 8 khác hẳn, rõ rệt hẳn làn gió thu. Hàn Như Tuyết vẫn đang hồi sức, nhưng cũng may cô cũng có sữa cho con ăn. Con bé ăn rất tốt, chụm mụ, rất ít quấy rầy cô.
" Tiểu Tuyết, con ngủ chưa em? " Dương Nhược Thiếu từ ngoài bước vào, tay cầm cặp lồng và một túi đồ.
" Nó mới ăn xong, mới vào giấc thôi "
" Em ẩm con ngủ thêm chút nữa nhé, anh đi vào pha nước "
" Anh ăn chưa đó? " Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã chớm 8 giờ tối rồi.
" Anh nấu mang qua đây chút ăn chúng với em"
" Anh bận quá, sao không nghỉ một chút đi "
" Không sao, anh muốn chăm sóc em và con "
Thoáng qua 6 năm, gia đình nhỏ trào đón hàng loạt thành tích mới.
Dương Hiểu Tình ngày càng xinh đẹp, con bé có vẻ đẹp kiều Diễm của Hàn Như Tuyết lại thêm chút sắc sảo lạnh lùng của Dương Nhược Thiếu. Được cái nó từ nhỏ thích học hỏi, thành tích khi học gia sư cùng cậu em trai Dương Tử Hàn luôn cao hơn một đằng..
Hàn Như Tuyết đã đỗ đại học từ 2 năm về trước, giờ cô được anh đưa lên quản lí công ty.. Hiện tại cô làm ở đó được 2 năm, phía sau là anh dìu dắt.. Bên cạnh còn có Hoàng Kiệt, Quý Văn, Dương Tiểu My giúp đỡ..
Căn nhà vào năm đó vô cùng nhộn nhịp.. Với hai bố con..
" Ba.. Ba.. Tử Hàn không cho con học " Dương Hiểu Tình vội bước xuống cầu thang mách Dương Nhược Thiếu.
" Lại đây ba xem " Anh ngồi trên ghế xem tin Tức thời sự mà vội tắt để lắng nghe cô con gái phàn nàn.
" Ba, Hiểu Tình không thích học chúng với Tử Hàn đâu " Nó khó chịu lên tiếng.
" Sao lại không thích, con là chị Tử Hàn mà " Anh nhấc con bé lên đùi mình, nhỏ nhẹ hỏi nó.
" Em ấy không làm bài, con không thích "
" Vậy Tình có chăm học không? " Anh xoa đầu con bé, ánh mắt trìu mến nhìn nó.
" Tình chăm học lắm.. "
" Con gái ngoan nhớ mẹ không? "Anh bỗng chuyển chủ đề.
" Bình thường ạ "
" Sao lại bình thường, con không thương mẹ à? "
" Mẹ Tuyết bảo khi mẹ đi công tác phải ngoan, chỉ cần con ngoan mẹ sẽ mua quà " Con bé vừa cười vừa nói.
" Giờ ba cho con đi mua đồ, con phải hứa sẽ làm theo lời ba được không? " Anh cói dụ dỗ Dương Hiểu Tình nhưng con bé vội lắc đầu.
" Mẹ bảo phải tiết kiệm tiền, khi nào ngoan mẹ sẽ thưởng " Con bé nói rõ từng lời từng chữ với anh, sau đó nhảy xuống rót nước uống.
" Hiểu Tình con theo phe ba hay phe mẹ? "
" Mẹ xinh đẹp giống con, dù ba có đẹp trai đến mấy vạn người mê cũng thua mẹ. "
" Hiểu Tình ai nói con vậy? " Anh thất thần hỏi con bé, tại sao anh lại bị nó tạt gáo nước lạnh đến vậy.. Nghe ra cũng khá đúng nhưng không thể nói thẳng như vậy.
" Không có, tại con thấy ba rất sợ mẹ giận, còn thường xuyên vác tiền đi mua đồ cho mẹ.. Nhưng lại bị buộc tội lãng phí sau đó phải qua phòng con ngủ nhờ " Con bé kể lại mọi việc rất hồn nhiên.
" Hiểu Tình con bao tuổi rồi? " Anh trở nên rối não với con bé.
" Hiểu Tình 6 tuổi " Con bé đưa bàn tay cộng thêm 1 ngón nữa ra rồi nói lớn..
" Con gái giờ con muốn qua chỗ mẹ không? " Anh đánh trúng tâm con bé, nó gật đầu lìa lịa.
" Vậy chúng ta đi chuẩn bị đồ "
Tối hôm đó tại phía bắc Anh Quốc, hai bố con nhà Dương Gia có mặt tại biệt thự mới tậu được trên mảnh đất lớn.
" Ba ba, sao con không thấy mẹ? " Dương Hiểu Tình chạy khắp căn biệt thự gọi mẹ nhưng không ai nghe.
" Mẹ con ngoài sân kia kìa, mới về " Anh trong bếp làm vài món đồ ăn nhanh.
Hàn Như Tuyết diện bộ váy đỏ, trông thoáng qua đã có chút gợi cảm hút người có chút tức giận bước vào nhà.
" Mẹ mẹ " Dương Hiểu Tình chạy ra ôm chầm lấy Hàn Như Tuyết.
" Con gái, con ăn gì chưa? " Cô cúi người xuống hôn lên trán con bé, rồi mới hỏi thăm.
" Con chỉ mới ăn chiều thôi" Con bé thật thà trả lời.
" Hiểu Tình đói rồi phải không? " Cô khẽ hỏi thăm.
" Dạ " Con bé vừa trả lời vừa dẫn mẹ vào bên trong.
Dương Nhược Thiếu từ trong bếp bước ra, trông có vẻ bận rộn trong công việc bếp núc. Nhưng thấy cô liền thay đổi thành soái ca đi ngang qua.
" Anh lại mang tiền ra mua nhà nữa à? " Cô có chút không hài lòng lên tiếng..
" Mua tặng em "
" Được rồi, lúc nào cũng tặng em.. Em đói rồi, anh đừng nói bảo em qua đây mà không có gì ăn đó "
" Đã có món em thích " Anh bước đến ôm eo cô, sau đó xoa đầu Dương Hiểu Tình cùng nhau bước vào bếp.
Họ cùng nhau ăn tối, rất với vẻ.. Dương Hiểu Tình ăn rất nhanh rồi rời ra sân ngồi xích đu.
" Công việc ổn chứ? " Anh bỏ mọi thứ xuống, ngồi sát lại cô hỏi thăm.
" Cũng tàm tạm, mai em về rồi anh qua đây chi "
" Anh thực sự rất nhớ em "
" Vậy sao? Em nghĩ mình cũng vậy "
Vài phút nồng ấm trôi qua, Dương Hiểu Tình bước vào.
Con bé đang khóc, chiếc váy xanh nhạt bị lấm những chấm đỏ loang lổ ra.
" Hiểu Tình, con bị sao vậy? " Dương Nhược Thiếu vội vã chạy đến hỏi con bé..
" Ai bắt nạt con, nói mẹ nghe " Hàn Như Tuyết vội vã dùng khăn ướt lau những giọt máu má Dương Hiểu Tình.
" Bọn họ giết người.. Hức.. " Con bé khóc nấc lên tay chỉ ra bên ngoài.
" Không sao, không sao.. Đi vào đây với mẹ " Hàn Như Tuyết bế con bé lên lầu, rồi quay lại nhìn Dương Nhược Thiếu.. " Cẩn thận"
Anh khi đó chỉ gật đầu rồi rời đi..
" Đánh chết nó cho tao " Một người phụ nữ mạnh miệng ra lệnh cho đám người đánh một người con trai trên người đã đẫm máu.
Cây gỗ lớn sắp chạm vào người cậu nhóc đó với tốc độ nhanh nhưng nhanh chóng bị ai đó đá văng.
" Tên khốn nào "
" Là tao " Dương Nhược Thiếu lạnh giọng lên tiếng, tiện thể văng chân đá tên đó ngã xuống.
" Phu Nhân chúng ta gặp nhau thật trùng hợp " Anh giở giọng chế giễu người trước mặt.
Nhấn sao đi!!
Mọi người có thể đọc ủng hộ những tác phẩm của Trang không? Ế ẩm quá: (