Từ khi tỉnh lại ánh mắt Hàn Như Tuyết không ngừng ráo riết tìm kiếm thứ gì đó nhưng không hề thấy. Người thân quen không thiếu, nhưng không thấy bóng dáng của anh đâu khiến cô có chút lo lắng.
" Anh đây. "
Từ ngoài cửa phòng bệnh, Dương Nhược Thiếu nghẹn ngào lên tiếng chậm rãi bước đến nơi Hàn Như Tuyết đang ngồi dựa lưng vào thành giường bệnh .
Ánh mắt anh như sắp khóc, rưng rưng nhìn nữ nhân gầy nhom xanh xao phía trước mà lòng cứ nhói lên khó chịu.
Thấy anh không lên tiếng chỉ nhìn mình bằng đôi mắt buồn bã xen chút vui mừng, cô không chờ đợi lên tiếng. " Dương Thiếu!"
Anh chợt giật mình, ngồi xuống nắm chặt lấy bàn tay của cô. Đôi môi mấp máy chẳng thành lời.
Hàn Như Tuyết cau mày có chút khó hiểu lên tiếng. " Anh không sao chứ? Dương Thiếu "
Một lần nữa Dương Nhược Thiếu lại giật mình, anh luôn chìm vào sự lo lắng khi nhìn cô.. anh sợ cô sẽ nhắc đến đứa bé.. " Không có, không sao.."
" Trông.. anh...gầy quá, Dương Thiếu." Giọng nói cô trở nên yếu ớt, nó truyền đến anh rất chậm.
" Anh ổn, em cảm thấy trong người thế nào? " Anh dịu dàng khỏi thăm, bàn tay vẫn nắm lấy bàn tay phải của cô, chẳng muốn buông dù chỉ là một giây. Bởi vì lần này sự mất mát ấp đến khiến trái tim anh quặn thắt khó sống, thật may cô còn ở đây.
Hàn Như Tuyết không biết trả lời sao, ánh mắt cô trầm lắng đi quay sang nhìn cánh tay trái bất động.. Gương mặt biến chuyển, cô đầy tức giận căm thù nhìn cánh tay trái. Nó nặng chĩu như có thứ gì đó đè lên, việc cảm nhận rất khó, chỉ di chuyển được chút xíu rất nhỏ kể cả người bên cạnh cũng chẳng cảm nhận được.
" KHÔNG!!! "
Trong vô thức Hàn Như Tuyết hét lên, cả căn phòng bỗng chống tràn ngập sự tức giận, sau đó là sự đau thương trong những người xung quanh.
Cô giật lại bàn tay phải trong tay Dương Nhược Thiếu, nó vẫn cử động bình thường, rất rất là bình thường, là bình thường đó. Nhưng cánh tay kia lại cứng đờ di chuyển được chút xía, chưa là bao đã nhanh chóng nặng chĩu xuống.
" Tiểu Tuyết, em sao vậy? " Anh gì lấy hai bên tay cô, giúp cô trấn tĩnh lại.
" Tuyết, nghe anh nói không? "
" Hàn Như Tuyết, em nghe anh nói không? "
Trong sự tức giận của Dương Nhược Thiếu, cô vẫn im lặng cắn chặt lấy cánh môi mỏng vốn đang nhợt nhạt trở nên đỏ ửng. Ánh mắt cô không một chút chú ý đến người đàn ông phía trước.. Mà..
Nó liên túc nhìn chiếc bụng, chăm chăm rồi đôi mắt tràn ngập sự hối hận, đau thương đã rơi giọt lệ vốn đã ngăn, kìm nén vào trong..
" Tuyết, ai cho phép em khóc? Đừng.. mới đầu thu thôi.. Đừng làm trời se lạnh.."
Giọng nói mới ban đầu tức giận nhưng lại nhanh chóng nhẹ nhàng, dịu dàng ôm nữ nhân vào lòng. Bàn tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy, chỉ mong sẽ vơi đi chút nào trong cô.
" Được rồi khóc đi, chỉ lần này thôi.. "
" Xin lỗi, xin lỗi, rất rất rất xin lỗi anh. EM thực sự xin lỗi mà.. xin lỗi." Cô khẽ lên tiếng, giọng nói vốn đã bị lạc đi bởi nước mắt nhưng lại đủ cho lòng người xót thương .
Những tiếng khóc lớn hơn, những bác sĩ xung quanh vốn chẳng làm gì được họ ai ai cũng chỉ biết đứng im. Cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần, rồi chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn..
Người bác sĩ trưởng lặng lẽ nhấc từng bước chân nhỏ nhẹ nhất bước đến gần Dương Nhược Thiếu. Ông ta khẽ ghé sát tai Dương Nhược Thiếu nhắc nhỏ." Dương Tổng, anh có thể cho ấy ngủ. Chúng tôi cần kiểm tra tổng thể. "
Ngay sau đó, họ rời đi chỉ còn lại vài người thân trong đó Tô Kỳ Diễm đã khuỵu ngã, khóc trong im lặng.
Tiếng nấc cũng không còn, Dương Nhược Thiếu khẽ đỡ cô nằm xuống chăm chú nhìn gương mặt lấm lem bởi nước mắt mà khóe mắt cũng ướt lệ. Gạt qua nó anh cố mạnh mẽ, tay với khăn giấy để gần đó khẽ lau gương mặt nữ nhân.
" Đừng đi " Trong mơ hồ có thứ gì đó khiến cô cảm nhận được, bàn tay cũng vì thế mà vô thức nhấc lên tìm kiếm thứ gì đó trong không trung. Nhanh chóng cảm nhận được độ ấm từ một người thân thuộc cô lại chìm vào giấc ngủ.
" Tuyết, em khiến tôi không ổn chút nào." Anh khẽ lên tiếng rồi ném tờ giấy mới lau cho cô về phía Quý văn, theo phản ứng tự nhiên cậu ta nhanh chóng bắt lấy hiểu ý mang đi vứt.
[.. ]
Sau đó 2 tiếng, Hàn Như Tuyết đã khám tổng thể, kết quả cũng có chỉ là Dương Nhược Thiếu chưa đến để lắng nghe ông bác sĩ trưởng khoa nói.
Trong căn phòng bệnh, Hàn Như Tuyết cũng tỉnh lại trong có chút hồi phục, gương mặt có chút sức sống hơn.
" Tuyết, em ăn cháo xương nhé " Dương Nhược Thiếu từ trong phòng tắm nói lớn vọng ra cho nữ nhân bên ngoài nghe rõ.
Hiện tại sức khỏe của cô rất yếu, trò chuyện cũng không muốn nên cũng chỉ im lặng. Vốn dĩ muốn lên tiếng nói với anh nhưng lại rất bé, sau đó lại cảm thấy hơi mệt mỏi.
Sau đó vài phút anh nhanh chóng bước ra với chậu nước nó và chiếc khăn trắng nhỏ vắt trên vai.
" Tuyết, anh giúp em lau người." Anh thản nhiên lên tiếng, ánh mắt có chút háo sắc như muốn trêu đùa cho cô vui nhưng lại thất bại ngay từ phút đầu tiên.
Vừa thấy Dương Nhược Thiếu bước ra với những đồ dụng đó, cô vốn hiểu ý nhưng lại nhanh chóng quay mặt ra cửa sổ nhìn bầu trời u ám.
" Được chứ? " Anh khẽ lên tiếng hỏi lại.
Cô nhanh chóng trả lời ngay sau đó, thái độ rất dứt khoát không chút xấu hổ như xưa. " Được, anh kéo rèm khóa cửa cẩn thận đi."
" Tuân Lệnh "
[.. ]
Cứ vắt khô khăn Dương Nhược Thiếu lại nhẹ nhàng lau những bộ phận trên cơ thể nữ nhân, mọi động tác cứng nhắc đôi khi còn trở nên mạnh tay một chút nhưng nhanh chóng nhận ra. Cho đến chậu nước thứ hai anh đã có vẻ thuần thục hơn, dịu dàng như đang bước chậm rồi chạy từ từ vào lòng nữ nhân.
" Tuyết, em ăn cháo chứ? " Anh dịu dàng cất tiếng hỏi cô nàng đang lơ mình, gương mặt đã có chút đỏ ửng từ khi nào.
" Ừ, nhớ cho em chút hành, rau thơm." Cô quay lại nhắc nhở, nhưng lại không giấu được xấu hổ nhanh chóng quay mặt đi.
" Được rồi, chút anh về nhà nấu. Mẹ sẽ qua chăm em. Được chứ? " Anh chậm rãi cất chậu nước vào gầm giường lấy bộ đồ bệnh nhân và nội y gập gọn để bên kia giúp cô thay đồ.
Hàn Như Tuyết khẽ nở nụ cười vui rồi bĩu môi chê cười. " Em không khỏe, sợ đau bụng lắm."
Anh thấy vậy khẽ cười, rồi từ từ đơm cúc áo cho cô, mãi mới trả lời. " Đừng lo, đảm bảo em sẽ nghiện."
" Em không muốn ăn cháo cả đời đâu. " Cô khẽ than nản.
" Được thôi, mau khỏe. Dương Thiếu này trải dài thức ăn từ cửa đợi em về."
Nhấn sao nếu quan tâm, ủng hộ Trang!