" Em đùa tôi à? Mở cửa mau lên " Anh tức giận dùng chân đạp mạnh vào cửa.
Bên trong không động tĩnh gì, những tiếng bip chói tai lại vang lên.
Hai phút trôi qua trong sự phẫn nộ, cuối cùng Dương Nhược Thiếu cũng mở được cửa phòng anh cũng chẳng ngờ bao nhiêu cái mã thì ngày hai người gặp nhau lại được cài làm mật mã.
Trong căn phòng tĩnh lặng, máy tính vẫn để ở góc đó, hình như cô vẫn chưa làm gì. Đưa đôi mắt nhìn quanh căn phòng, anh chẳng tìm thấy người con gái đó đâu.
Cửa kính của căn phòng mở toang, gió lùa vào khiến căn phòng có không khí xe lạnh. Chìa khóa xe để trên bàn nước mới ban nãy đã biến mất, chiếc thẻ ứng dụng gần đó cũng biến mất.
" Rốt cuộc cô ấy chạy đi đâu?" Giọng nói mang chút phẫn nộ, hai tay anh đã cuộn tròn thành nắm đấm chân anh nhanh chóng tiến ra ngoài hành lang.
Đôi dép trong nhà vẫn còn để trên chiếc ghế ngoài hành lang, chính xác trong suy nghĩ của Dương Nhược Thiếu.
Vội vã thay bộ đồ mới, nhớ lại anh không có xe. Mọi thứ xung quanh như rối tung lên, điện thoại anh lúc này cũng bỏ đâu. Lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng đến quặn ruột lại.
Bước ra khỏi căn phòng, cùng với chiếc ví da chỉ còn vài tờ tiền. Cả đời chưa bao giờ anh rơi vào cảnh bế tắc như vậy, đứng lặng một hồi cả khi chất về con người anh mất đi chỉ trong vài phút.
Chiếc thang máy từ từ dịch chuyển xuống đại sảng, cánh cửa vừa mở ra những bước chân của Dương Nhược Thiếu nhanh chóng sải dài.
Lần đầu tiên, anh đứng vẫy một chiếc xe taxi, chân vẫn đeo chiếc dép đi trong nhà. Mọi quan niệm về anh sẽ bị đánh mất chỉ vì một cái nhìn của hiện tại.
Một sự lo lắng khó chịu, cô ấy sẽ bỏ anh đi sao? Nếu chuyện 2 năm trước lặp lại, với cô bây giờ anh sẽ tìm cô như thế nào?
Bước lên chiếc xe taxi, mùi xe khó chịu nhưng anh vẫn chịu đựng gương mặt mang sự phẫn nộ đè nén cả không khí trong xe.
" Chạy nhanh lên " Dương Nhược Thiếu thét lên, lấy số tiền trong túi vứt cho người lái xe. Vẫn là một tên nhu nhược..
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự cũ,...
Dương Nhược Thiếu đặt chân xuống, nhìn chiếc xe bị cô lấy cắp đỗ trước sân nhanh chóng chạy vào trong nhà. Người làm cúi chào vẫn như trước, căn nhà vẫn trống trải. Anh bước lên tầng hai, chạy vào phòng ngủ của cô không một bóng người. Tủ quần áo lộn xộn, vài bộ bị vứt dưới đất chiếc vali hiên ngang nằm giữa căn phòng.
Trong lòng Dương Nhược Thiếu có chút lo lắng, cô chạy trốn ư? Sẽ đi đâu? Mọi người đều trừng phạt anh bằng cách bỏ rơi sao?
Quay về căn phòng mình, Dương Nhược Thiếu lấy chìa khóa xe, xỏ đôi giày mới và không quên cầm theo điện thoại.
Bàn tay nhanh chóng bấm số trên màn hình điện thoại.. Cuộc gọi đến Hoàng Kiệt đang đổ chuông.
" Lão đại, có.. " Hoàng Kiệt nhanh chóng bắt máy, giọng nói vẫn kính cẩn như mọi khi. Nhưng chưa kịp nói tiếp thì Dương Nhược Thiếu xen ngang. " Dò vị trí của,Hàn Như Tuyết cho tôi . Nhanh lên " Anh tức giận ra lệnh.
" Cô ấy đang ở đây. Hình như đến coi Lý Khả Nhi. Lão đại, cô ấy còn kêu em điều tra tối nay Mạc Tư Quân ở đâu."
" Giữ cô ta ở đó " Dương Nhược Thiếu nhẹ lòng, thở phào. Những bước chân anh chậm rãi bước xuống dưới nhà.
Chiếc xe đậu giữa sân, chìa khóa vẫn chưa rút Dương Nhược Thiếu cũng chẳng chần chừ nhanh chóng lên xe. Quay vô lăng, rồi nhanh chóng nhấn ga phóng như bay ra ngoài.
——
Dưới phòng âm của căn biệt thự, nơi đây cũng đã gắn bó với Hàn Như Tuyến hơn 2 năm rồi. Cô luôn gắn chỉ nơi nay cái tên chết chóc, nhưng đôi khi cũng là nơi thư thái với những người sống trong bóng đêm.
" Lý Khả Nhiên.." Hàn Như Tuyết mở giọng nói lạnh lùng gọi người con gái gầy gò nằm im dưới sàn xi măng.
" Tha ch..o t..ôi đi " Đôi môi Lý Khả Nhiên tái nhợt, trông cô ta bây giờ gầy gò, mảnh vải mỏng che tấm thân đầy vết roi.
" Tha sao? " Cô chỉ cất giọng lạnh, đôi mắt chẳng chút thương tiếc nhìn cô ta qua song sắt.
" Làm ơn, tôi không muốn con tôi chết.. Làm ơn.." Tấm lòng của một bà mẹ khiến cô ta cúi người, hai tay bấu lấy thanh sắt cầu xin Hàn Như Tuyết.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Hàn Như Tuyết tĩnh lặng đi lòng cô có chút lay động. Tuy cô ta là người gây ra tội, nhưng đứa con trong bụng cô ta chẳng có lỗi. Nhưng thai nhi đó làm sao sống được cho đến bây giờ chứ?
Những bước chân Hàn Như Tuyết gấp gáp chạy ra ngoài, Quý Văn vẫn còn đứng trước cửa tầng âm chờ cô.
" Quý Văn, mở cửa cho chị ta. Đứa bé đó liệu.. " Hàn Như Tuyết chẳng dám nói ra những gì mình nghĩ, chỉ dừng lại ở đó..
" Vẫn còn sống, lão đại hành hạ cho chị vui thôi. Chứ toàn quay theo khía cạnh, đánh ả ta có vài cái. Còn lại cho chị tự quyết " Quý Văn bình tĩnh dựa người vào bức tường lát đá, tay đưa vào túi lấy chìa khóa ra nhưng rất quyết không đưa cho Hàn Như Tuyết.
" Đưa chìa khóa cho tôi " Hàn Như Tuyết nhướn người lên nhưng không thể với được chiếc chìa khóa trên cao. Cô tức giận như muốn đánh tên tiểu tử trước mặt một trận.
" Người chị đẹp ghê " Quý Văn liếc nhìn tổng quát cơ thể Hàn Như Tuyết, dở giọng điệu khó nghe. Nhưng chính cậu cũng phải trình độ khoa học khiến những vết thương kia lành lặn chẳng để lại vết xẹo nào.
Câu nói đó vừa kết thúc được vài giây, Quý Văn được pha ngã đẹp do cú đá của Dương Nhược Thiếu.
" Em định chạy đến đây làm loạn à? " Dương Nhược Thiếu dùng tay khẽ nâng cằm Hàn Như Tuyết lên, gương mặt hôm nay được tô thêm chút son, trong khá thu hút.
" Anh cũng chậm chạp quá " Cô tỏ vẻ trêu đùa anh, nhưng nhanh chóng hất bỏ tay anh khỏi cằm và rời xuống chỗ Quý Văn lấy chìa khóa chạy về nơi Lý Khả, Nhiên bị giam.
" Đứng lại, ai cho phép em qua đó "
" Quý Văn, đi lại mở cho cô ấy. "
Quý Văn vừa nghe lệnh, nhanh chóng đứng dậy bước nhanh lấy chiếc chìa khóa từ tay Hàn Như Tuyết mở cửa cho ả ta.
" Đưa chị ta đến bệnh viện đi " Quay người,Hàn Như Tuyết nhanh chóng bước về phía Dương Nhược Thiếu.
Anh luồn tay qua eo cô, hai người cứ vậy bước ra khỏi khu vực thoáng mùi máu tươi.
" Đói chưa? Đi ăn nhé? " Dương Nhược Thiếu nhẹ giọng hỏi Hàn Như Tuyết.
" Gọi người mua Pizza và Gà chiên nha.. Em không muốn ra ngoài "
" Tùy em, về phòng tôi đi. Tôi gọi người mua cho em " Vòng tay Dương Nhược Thiếu nới lỏng khỏi eo Hàn Như Tuyết, đợi bóng lưng cô đi khuất anh mới nhấc những bước chân lười biếng của mình.
-
Hàn Như Tuyết thả lỏng mình trên chiếc giường trải ga đen. Lăn qua lăn lại vài vòng, cô mệt mỏi không thấy anh quay lại.
Im lặng hơn 5 phút, tiếng cửa mở khiến Hàn Như Tuyết nhanh chóng ngước dậy nhìn người đàn ông vẫn rất chậm rãi bước vào.
" Đợi chút nữa mới có đồ ăn "
" Okey, Okey " Cô trả lời một cách khó chịu nhìn hành động vô bổ của Dương Nhược Thiếu.
" Nhìn gì? Háo sắc " Cô bỗng dưng quát tháo anh, sau đó nhanh chóng ngồi dậy.
Dương Nhược Thiếu chưa lên tiếng, anh mắt anh luôn ngắm nhìn cô đôi tay thì chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
" Tiểu Tuyết, hôm nay em độn ngực chi vậy? "
" Biến thái, anh nhìn gì vậy? " Cô lo lắng ôm lấy bộ ngực mình, dùng đôi mắt khó chịu nhìn anh.
" Rốt cuộc em độn mấy lớp vậy? " Anh vừa hỏi, bước chân nhanh chóng tiến về phía giường.
" Một "
" Để anh kiểm chứng.."
• Nhấn sao ủng hộ Trang nhé!