" Em muốn ra ngoài." Cô vừa nói chưa dứt lời thì bị anh chặn họng " Không được."
Trong căn phòng ngột ngạt anh phải biết cô khó chịu lắm chứ? Nhưng chỉ biết không là không nên tất cả mọi thứ cô phải làm là lại im lặng.
Ngày qua ngày, thời gian Hàn Như Tuyết rời khỏi giường là khi cô tắm rửa, còn lại dường như gắn liền với giường bệnh. Chân cô cũng chẳng đi được như bình thường, nên mọi việc đều nhờ đến Dương Nhược Thiếu, chỉ tiếc thay gương mặt lạnh đó đã mấy hôm giữ nguyên kể cả khi tiếp xúc với cơ thể cô.
Câu nói trong ngày của hai người cùng chỉ đếm được trên đầu ngón tay , anh lúc nào cũng cắm cúi vào máy điện thoại, đôi khi lại đến bệnh viện với tệp giấy tờ làm việc đến đêm. Cô hiểu vì cô,vì cô mà anh mất vị trí cao nhất trong phút chốc giờ cô muốn lên tiếng chỉ sợ làm phiền đến anh.
--
Hôm nay đã được 1 tuần Hàn Như Tuyết bị giam ở cái phòng bệnh này, thật mệt mỏi giờ đã hơn 11 giờ chưa rồi, Dương Nhược Thiếu vẫn chưa đến. Có lẽ công việc rất bận rộn nên anh lại làm thêm, mỗi hôm anh trễ 5 phút, cứ thế hôm nay chắc phải lâu lắm.
Mấy ngày hôm nay, Tô Kỳ Diễm cũng bận qua Anh cũng những đối tác làm ăn, nhưng ngày nào bà cũng gọi điện cho cô, khiến cô cũng bớt cái cảm giác thiếu thốn quan tâm.
Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời xanh cao hửng chút nắng thật muốn ra ngoài. Nghĩ xem, cả ngày chẳng một mống người đến thăm, giam mình trong 4 bức tường chẳng khác nào tù nhân. Cả sáng nay cô nhắn tin với Dương Tiểu My, nhưng đến tầm này người đó lại chẳng online do cũng bận việc từ công ty.
Chiếc xe lăn để ngay bên cạnh giường bệnh, Hàn Như Tuyết dồn hết sức lực để cố xuống khỏi giường và ngồi vào chiếc xe lăn. Cô gắng trong 5 phút, cô cũng an toàn đặt người vào chiếc xe lăn an toàn. Lăn bánh đến chỗ tủ nhỏ, cô lấy tờ tiền bị Dương Nhược Thiếu bỏ quên khi đi mua thuốc về.
Sau một thời gian được chăm sóc điều trị, người cô cũng bớt đau hơn cũng tự dịch chuyển được chút, hai bên tay đã lành lại nên giờ đẩy xe lăn cũng không khó lắm.
Ra đến cửa, Hàn Như Tuyết phải cố gắng mở cửa, cố gắng rướn người lên cầm lấy tay nắm cửa cho đến khi mở được ra thì cô suýt nữa ngã xuống. Chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tự đẩy chiếc xe lăn ra ngoài, cố quay người lại đóng cửa một cách khó khăn.." Ai za " Chiếc cửa sắp khép vào thì bỗng dưng có ai đó xô vào chiếc xe lăn, khiến cô ngã ra khỏi chiếc xe lăn nằm co ro trên mặt đất.
Giữa dòng người qua lại, họ vô tâm bước đi Hàn Như Tuyết chẳng cầu xin giúp đỡ cô chỉ biết cố chống người đứng dậy. Cú ngã khiến vết thương sau lưng cô trở nên đau nhức,..
" Xin lỗi, cô không sao chứ? " Người con trai mặt bị băng khẩu che đi nửa cúi xuống đỡ cô lên.
" Không sao." Cô lạnh lùng đáp, vì hoàn cảnh nên cô phải víu lấy người con trai để đứng lên nhưng không may Dương Nhược Thiếu lại xuất hiện đúng lúc này.
Mặt mày anh phút chốc tối đen, mang sát khí lạnh lùng bước đến chỗ cô nhanh chóng bế thốc cô lên. Dường như anh rất tức giận nên cô cũng im lặng nằm trong cái vòng tay rắn chắc như muốn bóp thắt cơ thể cô.
Không khí trở nên im ắng hơn, lạnh lẽo khó chịu hơn, Dương Nhược Thiếu không nói gì anh chỉ liếc nhìn người con trai đó rồi bước vào lại phòng bệnh.
Cả thân thể đau nhức nhưng Hàn Như Tuyết không lên tiếng, chỉ nhìn đàn ông đang bế mình với đôi mắt tức giận. Cảm giác như anh đang muốn ăn tươi cô thôi, thực sự nó đáng để anh tức giận như vậy ư?
Bước đến giường bệnh Dương Nhược Thiếu đặt Hàn Như Tuyết xuống, anh vẫn chẳng lên tiếng mà im lặng với vẻ mặt lạnh gắt ngồi xuống khoảng trống bên giường.
" Dương Thiếu.." Cô khẽ lên tiếng gọi anh.
".."
" Dương Thiếu.." Anh vẫn không lên tiếng.." Dương Nhược Thiếu.." Cô vẫn tiếp tục lên tiếng, cô sợ cái sự im lặng đó.
Rất nhanh, nhanh đến mức cô không thể phản xạ gì Dương Nhược Thiếu bỗng tiến đến bóp lấy chiếc cằm nhỏ của cô." Tôi kiếm tiền nuôi em, em dám lăng nhăng với thằng nhỏ đó."
" Chỉ là bị ngã, cậu ta đỡ thôi."
" Thật? "
" Anh làm người ta đau đó.." Cô tức giận hất tay anh ra, vội lấy gối kê lên dựa lưng.
" Không ở đây nữa. Về nhà."
Vừa dứt câu nói Dương Nhược Thiếu buộc túi thuốc trên tủ thuốc vào, rồi quay sang bế bổng Hàn Như Tuyết lên. Cô chưa kịp phản ứng gì, thì đã nằm trong vòng tay anh.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, người con trai ban nãy vẫn đứng đó khi Dương Nhược Thiếu vừa bước ra cậu ta nhanh chóng chặn đường anh. Thực sự là gan cậu ta rất lớn mới dám làm việc như vậy, Hàn Như Tuyết nằm trong vòng tay kia chỉ vờ nhắm mắt coi như không có việc gì.
" Muốn gì? " Anh lạnh giọng lên tiếng.
" Muốn chị ấy." Cậu ta hồn nhiên nói, rồi chỉ vào người con gái đang vùi đầu vào lồng ngực anh.
" Mày lấy luôn Tao đi." Dương Nhược Thiếu bật cười, nụ cười cảm thấy sự nguy hiểm dày đặc vòng tay anh cũng vì vậy siết chặt hơn.
Người con trai kia gãi đầu " Em chỉ muốn xin lỗi chị ấy thôi.."
" Cô ấy chỉ nhận mạng người, xin lỗi vô bổ." Mặt anh tối sầm lại, giọng nói trầm hơn.. cũng không tốn thời gian anh quay người bước đi.
Người con trai đó đứng lặng một thời gian ngắn, cậu vẫn chẳng hiểu anh nói gì, cũng mỉm cười rồi bước đi trái chiều.
Dòng người cũng đi qua, Dương Nhược Thiếu đi theo hướng vào nhà xe..
Đến xe, anh khẽ đặt cô vào một cách nhẹ nhàng bởi sống lưng cô chưa hoàn toàn hồi phục..
Chiếc xe cứ thế lăn bánh trên con phố lớn, không gian bên trong vẫn giữ nguyên sự im tĩnh.
Hàn Như Tuyết vẫn luôn thích thú với cảnh sắc bên ngoài, những hè phố với những gian hàng lớn nhỏ được bày bán người vào ra tấp nập. Chỉ chút xíu nữa sẽ đến mấy tòa cao ốc, những công ty đồ sộ sẽ chẳng thu hút bằng nơi đây nên cô sẽ tranh thủ thưởng thức những thứ khó gần.
" Anh đi đâu vậy?" Lúc này cô mới để ý con đường vốn chẳng hề đi tới, nó khá đẹp nhưng không phải đường về biệt thự khiến cô khó hiểu. Anh nói về nhà mà, nhưng đây đã qua con đường về biệt thự rồi.
" Nhà." Anh vẫn hướng mắt về phía trước, từ từ lái xe rất chậm rãi.
" Nhưng đây đâu phải là đường về."
" Thiếu tiền bán biệt thự trả nợ rồi." Anh thản nhiên trả lời.
" Thật? "
" Có lẽ.."
" Chiếc xe này là sao? " Bán cái biệt thự rồi còn cái cái xe Ferrari này, chắc thiếu tiền không..
" Để sau này bán nuôi con.." Anh vẫn rất thản nhiên nói.
" Sau này con anh ốm nặng thì sao? "
" Bán thân.." Anh vẫn thản nhiên như vậy, có mỗi tội là anh vẫn rất lạnh như ngày nào.
Sau câu nói của anh, Hàn Như Tuyết cũng không đáp lại chỉ ngắm khung cảnh lạ lẫm bên ngoài..