Dạy Tôi Yêu Em

Chương 2: Lộ diện




Tối thứ 7, sếp đột nhiên gọi cho tôi. Thông thường, sếp tôi rất có nguyên tắc sẽ không bao giờ làm phiền nhân viên vì chuyện công việc trong thời gian nghỉ phép. Vậy thì là chuyện riêng rồi.

“Sáng mai có đi không?”

- Không sếp!

Với cái kiểu không đầu không đuôi đã đập vào thế này, tôi luôn ưu tiên phương án cự tuyệt.

“Ba của “sếp nhỏ nhà bên” vừa mất, hết người này tới người kia đều có việc không thể đi được, một mình chị đi cùng lãnh đạo thì cũng hơi khó xử, người ta lại nói phòng chúng ta hợp tác trực tiếp với bên cậu ấy mà trong lúc khó khăn thế lại chẳng ai tới chia buồn cùng…”

- Chị cũng biết em không thích mấy buổi tang lễ…

“Con nhỏ này, ai mà chả không thích tang lễ chứ.”

- Giờ em đang bận chút, lát em gọi lại cho.

Dĩ nhiên đó chỉ là nói dối. Nhưng tôi thực sự không thích không khí mất mát của những buổi tang lễ, nhất là nó có liên quan tới những người thân thiết với tôi. Cái cảm giác người ra đi với kẻ ở lại cách biệt quá lớn khiến trái tim tôi đau nhói. Mãi mãi, mãi mãi cũng không muốn bản thân phải trải qua cảm giác ấy thêm nữa. Đồng thời, dù chỉ nhìn người nhà của những người đã ra đi thôi, sự đau đớn ấy cũng đủ xâm lấn con người tôi tê tái. Nếu như sự kiện này xảy ra trước lúc tôi với Trần Huỳnh Anh có dính líu, tôi nhất định sẽ chần chừ với niềm thương cảm trọn vẹn, chứ không thấy phức tạp hỗn độn khó giải quyết như hiện tại.

Thật ra tâm trạng của tôi vẫn có chút bị ảnh hưởng bởi một chuyện. Tôi nhớ lại ngày hôm đó khi tới bệnh viện thăm một người bạn cũ, tôi vô tình bắt gặp Trần Huỳnh Anh. Còn chưa kịp tìm cách lẩn trốn khỏi cậu ta, tôi đã nhận ra đi bên cạnh cậu ta là một người phụ nữ trẻ đẹp. Đúng rồi, chính là một người phụ – nữ, và rất xinh đẹp. Hóa ra gu của cậu ta thực sự là phụ nữ lớn tuổi hơn. Rất không muốn nhưng tôi không dìm được cái ý nghĩ tôi hoàn toàn thua kém cô ta quá nhiều.

Tuy Trần Huỳnh Anh thì có vẻ rất lạnh nhạt nhưng người phụ nữ đó thì lại quá tự nhiên, vừa đi vừa cười nói liên tục. Tôi thoáng hình dung ra bản chất của sự việc. Xuất hiện ở bệnh viện, người nữ thì vui vẻ phấn khích, người nam lại lạnh lùng không hứng thú, còn có thể là gì nữa. Trần Huỳnh Anh à Trần Huỳnh Anh, cậu cuối cùng cũng bị nắm giữ rồi.

Cho nên, có lẽ cậu ta gặp hạn thật, mới vài ngày thôi mà giờ thì đấng sinh thành của cậu ta cũng ra đi nữa.

- OK sếp, mai em đi.

Coi như một sự công nhận cho việc cậu ta không phải kẻ xấu. Tôi sẽ tới và góp chút an ủi cho cậu ta với tư cách là một đối tác, thế thôi. Giữa tôi và cậu ta, có lẽ đã có thể bình yên mà đi vào dĩ vãng.

- Chị vừa nghe được một tin cực hot. 

Vừa thấy tôi xuất hiện, sếp đã tóm ngay lấy tôi, thần thần bí bí. Để tạo không khí, tôi lạnh tanh hỏi lại.

- Em đang nghe đây.

Với sự hưởng ứng hết sức nhiệt tình của tôi, sếp có vẻ hơi mất hứng, mất mấy giây nhưng cuối cùng vẫn quyết định giải tỏa.

- Tang lễ được tổ chức tại một trong những biệt thự nhà “sếp nhỏ”. Em hỉu hông?

- Dạ.

Trọng tâm là “một trong những biệt thự” chứ gì. À, hóa ra cũng là cậu ấm nhà giàu. Nếu như là trước đây, tôi thực sự sẽ hứng thú vỗ tay, đạp chân, cười mê mẩn tới tít cả mắt… như sếp tôi hiện tại.

- Sếp à, sếp sắp tới tang lễ nhà người ta đó, bớt bớt dùm em cái.

Rồi tôi cũng tiếp luôn.

- Với cả hình như cũng có ghệ rồi, đặc biệt xinh đẹp.

- Em chắc hông? Sao em biết???

- Thì tình cờ biết được vậy.

Với cái thở dài bi thảm lúc này, tôi thiết nghĩ sếp nên để dành cho không khí sắp tới thì hơn. Mà thấy chưa thấy chưa, sếp nhà tôi chồng con đề huề còn mê trai như vậy, tôi chắc chắn là do tôi quá đen thôi.

Có mặt ở lễ tang, người đầu tiên tôi nhìn thấy là người phụ nữ trẻ đẹp hôm đó. Cũng không có gì phải ngạc nhiên. Ngay khi tôi định nói với sếp về điều này, cô ta lại tiến tới chào hỏi. Có lẽ nào lại như thế được nhỉ, hay tôi đã nhầm?

- Chúng tôi là đồng nghiệp của Huỳnh Anh.

- À vâng, rất cảm ơn sự có mặt của mọi người. Tôi là mẹ của cậu ấy.

- Rất tiếc vì sự ra đi của anh nhà…

Tai tôi vốn đã trở nên ù ù bởi ba tiếng “mẹ cậu ấy”, tiếp sau đó quả thực không còn nghe thấy gì nữa. Cho tới khi bị sếp kéo đi và rì rầm ngay sát tai.

- Thật sự quá trẻ quá đẹp rồi, ba của “sếp nhỏ” cũng thật biết hưởng thụ mà.

- Sếp à. – Không phải nói quá nhưng sếp tôi đúng là chỉ giỏi trong công việc, còn đâu đều vô ý hết sức. – Nói về người đã mất ngay trong đám tang của họ như vậy chị không sợ sẽ bị theo ám hả?

- Phủi phui cái mồm.

Để tránh mấy cái đánh theo phản xạ mà mang vài phần lực của sếp, tôi vội bước lui ra mấy bước. Vốn theo thông lệ thì tôi sẽ xử lý rất chuẩn xác bước đi của mình, nhưng có lẽ đúng với cái tiêu chí “tang gia bối rối” dù cho tôi chẳng phải tang gia thì vẫn bị dính cái bối rối mà chẹo chân tới xém ngã. Xém ngã là bởi vì có ai đó đã rất nghĩa hiệp từ phía sau ra tay tương trợ đỡ cho tôi một màn ngã nhào thất lễ. 

Không biết có phải vì chủ nhân cho cái từ “nghĩa hiệp” lại là Trần Huỳnh Anh hay không mà tôi có cảm giác như bàn tay đang đỡ sau lưng mình có phần ko được đoan chính cho lắm. Nhìn tới vẻ mặt nghiêm túc song thoáng nét mệt mỏi trước mặt, tôi nghĩ có lẽ mình lại nhầm, dù gì thì đây cũng chẳng phải nơi nào khác mà chính là nơi đang tổ chức lễ tang cho ba của cậu ta.

Tôi hơi đẩy cậu ta ra, nói.

- Cảm ơn, cũng xin lỗi vì đã thất lễ…

Đứng chưa vững, nói chưa hết, tôi đã không nhịn được phải nhăn mặt, nguyên do là cơn đau bất ngờ từ dưới chân truyền lên.

- Trật khớp rồi chăng?

- Không sao.

Tôi đưa tay ngăn sự tiếp cận của cậu ta, tôi không có yếu đuối đến vậy, mà kể cả chân tôi có gãy, tôi cũng không muốn cậu ta lại gần tôi để gây thêm sự chú ý.

Rồi các cấp lãnh đạo cũng tiến tới và thăm hỏi cậu ta, tôi tuyệt nhiên đã an toàn lủi ra phía sau.