Ly rủ tôi buổi tối đi mua chút đồ với con bé. Mặc dù có chút khó hiểu vì con bé chắc cũng không phải là không có bạn bè gì lại rủ tới tôi, nhưng rồi lại thấy bản thân cũng thật suy nghĩ quá nhiều.
Tới nơi, quả nhiên không có ai cả, chỉ mình con bé. Tôi đúng là quá nhạy cảm rồi. Con bé chắc là không rủ được ai đi cùng thật. Có điều rủ tôi đi mua đồ trẻ con cùng chẳng phải hơi thiếu có lý rồi sao?
- Nam bận à? Gã vô tâm này rút cuộc bận cái gì lại không thể cùng vợ đi mua đồ cho con được chứ? – Tôi không nhịn được trách cứ.
- Không không, là em bảo ảnh không cần đi cùng, vì tiện thì mua thêm chút đồ thôi, không phải mục đích chính.
- Mục đích chính?
- Lát là chị biết mà. Hoy, nhìn cho em coi cái nào được hơn?
- Cái này.
Tôi chỉ bừa vào một cái, nghĩ cũng không thèm nghĩ. Đi mua sắm cùng tôi chính là một sai lầm, con bé thật ngốc nghếch.
- Anh Nam nói đúng thật, chị chả có tâm tí tẹo nào hết á!
- Hắn bảo đừng đi với chị hả?
- Không hẳn thế, chỉ cười cười nói em ngốc nghếch, thiệt tình, giờ em hiểu rồi.
Tôi hơi ngẩn người. Thanh xuân sẽ luôn có một điều khiến trái tim phải nuối tiếc, thanh xuân của tôi chính là đã bỏ lỡ một người hiểu tôi như thế ấy. Nhưng thiết nghĩ mọi chuyện cũng đã qua, tôi lại rất nhanh trở nên điềm tĩnh.
- Là em mua, quan trọng em có thích không thôi, chị thường sẽ ít khi đưa lựa chọn.
- Mà chị vừa chọn cái này đó thôi.
- Cô hỏi thì tôi đáp thế, bớt bắt bẻ cho tôi.
Chọn chọn lựa lựa một hồi, Ly cũng mua được vài thứ vừa ý. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của con bé, cảm giác chạnh lòng không đáng có trong tôi lại dấy lên. Không biết lộ liễu thành bộ dạng gì, con bé lại nghĩ đó là ghen tỵ mà nói giọng bông đùa.
- Không muốn phải thua kém thì nhanh lấy ai đó rồi sinh em bé đi chứ hehe.
Là nói đùa nhưng tôi cười không nổi.
- Em xin lỗi, chị mới chia tay mà…
- Không phải, vì chị không sinh con được thôi. – Tôi thẳng thắn, miệng cười lạnh nhạt.
- Vì chuyện đó mà hai người mới…
- Lại cũng không phải, đừng có suy diễn dùm tôi nữa cô ơi.
Lần này là tôi cười thật, bởi tự nhiên nghĩ tới con bé Tuyền. Ly ít nhiều cũng đã hai mươi tư rồi, so với con bé ấy lại cũng trẻ con không khác là bao.
Nghĩ chắc Ly vẫn còn tò mò chuyện giữa tôi với Huỳnh Anh, tôi đành rộng lượng giải thích cho con bé bớt đi vướng bận, mắc công lại sinh ảo tưởng.
- Bọn chị kết thúc là vì thực sự không hợp nhau. Mà em hiểu chứ, không thể hòa hợp rất dễ đổ vỡ. Yêu nhau chẳng được bao lâu nhưng số lần cãi vã nhiều không nhớ nổi. Cả hai đều mệt mỏi, mới quyết định dừng lại.
Có chút thêm nọ bớt kia, nhưng nhìn chung nghe có vẻ bình thường như bao chuyện tình khác. Chứ nào có thể nói cho con bé biết hai đứa tôi tình trạng mỗi người đều tệ đến xung khắc ra sao, một người vui vẻ tự tại như con bé không nên biết tới một thế giới đen tối u ám này.
- Sao em nghe chẳng giống Huỳnh em trai em chút nào, nó tới thế nào mới quyết định yêu một người, sao có thể nói không hợp liền chấp nhận để chị ra đi như vậy?
Coi như người chị họ này có tâm. Tôi có chột dạ nhưng vẫn đủ làm ngơ trước nghi vấn của đối phương, nhanh trí bắt bẻ.
- Kẻ ngoài cuộc này đang định ý kiến cái gì đây hả?
- Thắc mắc, chỉ là thắc mắc hoy nha!
Bị dẫn tới quầy đồ nam, tôi lúc này mới ngộ ra việc con bé không đi với chồng mình. Cơ mà không đúng, nếu đã là mua đồ cho chồng cũng đâu nhất thiết rủ đích danh tôi, tôi suy cho cùng cũng đâu phải người thân thiết gì với Nam. Không hợp lý, không hợp lý. Vậy tôi với người quen của Ly lại có quan hệ, chỉ còn một người.
- Mai sinh nhật nhóc ta, chị không phiền giúp em chọn quà cho nó chứ?
Khó xử trước chưa nuốt kịp đã liền tới một kinh ngạc khác. Tôi suýt nữa thì bật cười. Sinh nhật Huỳnh Anh là ngày anh Hai mất. Đây là cách cuộc đời đối xử với hai chúng tôi sao? Có thể tàn nhẫn hơn nữa không chứ? Tại sao không phải lệch đi dù chỉ một ngày, lại cứ phải là ngày hôm đó? Mà thôi đi, có lẽ anh cũng chẳng vui mừng gì với sự sinh ra của mình, cho nên ngày đó có là sự mất mát của ai, đau đớn thế nào, cũng chẳng ảnh hưởng tới không khí sinh thần vốn không cần sự vui vẻ ấy.
Nghĩ tôi vẫn là vì khó xử bởi sự nhờ vả của mình, Ly cố gắng tươi tỉnh lấy lòng tôi.
- Trước nay tặng đồ gì nó cũng chỉ nhận lấy lệ, một lần cũng chả thèm đụng tới. Nên là lần này nếu là quà có sự tham vấn của người yêu cũ nó thì dù nó có không đụng tới cũng là đã có chút tâm tư. Coi như cho em đắc ý một lần, được không?
- Bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ấu trĩ như này hả?
- Hứ, chị không thương em.
- Gọi chồng tới mà thương em.
Nói thì nói vậy, tôi vẫn bước vào trong, nhìn nhìn một lượt.
- Ở đây cũng chỉ có vest với đồng hồ. Em vẫn coi người yêu cũ chị nhàm chán thế à?
- Còn không đúng à? – Rõ là lẩm bẩm mà còn để tôi nghe được.
- Em biết Huỳnh có đeo khuyên chứ?
- À đúng rồi, hơi lạ nhờ?
Giờ tôi không còn đeo khuyên, nhưng tôi vẫn là có bảy lỗ tai lận. Bấm lỗ tai giống như một cách giải tỏa sức ép của bản thân, sự đau đớn âm ỉ ở tai sẽ làm tôi cảm giác khá hơn. Và như một thể hiện với cuộc đời rằng tôi là người mạnh mẽ. Tôi không cho rằng những người khác ngoài kia cũng là nghĩ như tôi, nhưng ít nhiều, tôi cho rằng Huỳnh Anh bấm lỗ tai là vì vậy. Chúng tôi đều là những kẻ có tổn thương và đều khao khát một sức mạnh chống đỡ.
- Gần đây có bấm thêm một lỗ nữa rồi.
Giọng tôi có phần lạc lõng, trơ trọi. Bởi tôi thực buồn với thông tin mà mình nhắc tới.
Ly thì chắc chẳng để ý sâu sa của mấy cái lỗ tai đến vậy, con bé vẫn là một lòng muốn chọn quà hay cho em trai.
- Vậy ý chị là mình đi mua khuyên ha?
- Thấy sao?
- Dĩ nhiên là theo ý chị tất, người yêu cũ của chị mà.
- Cũng là em họ cô đó.
Không dễ dàng để tìm được cho Huỳnh Anh một chiếc khuyên nam chất lượng, giờ mà đặt thiết kế thì cũng không kịp. Vậy mà như chết đuối vớ được cọc, tôi phấn khích đến suýt không kiềm chế nổi khi nhìn thấy chiếc khuyên như ý. Phải nói là hoàn hảo hình dung và yêu cầu trong tôi. Thật thần kỳ!
Chẳng nghĩ ngợi gì tôi yêu cầu lấy luôn đối tượng, lời vừa dứt mới chợt nhớ ra là một thân đi mua dùm chứ không phải tự mua.
- Ơ sorry, em thấy nó thế nào?
- Nghĩ tới việc tên nhóc đó không dùng nó, em thấy thật bất hạnh thay. Thiệt sự là quá đẹp đi! Còn rất hợp với cậu ta nữa. Thật sáng suốt khi rủ chị đi cùng mà.
Trong lúc chờ thanh toán, Ly đẩy đẩy vai tôi.
- Chị không mua gì tặng cậu ta thật à?
Ba tiếng “không cần thiết” đủ để dập tắt mọi ý đồ dụ dỗ của con bé.
- Hoy không sao, quà này cũng là chị chọn cho, coi như đã có tâm ý của chị rồi đi.
Thấy con bé hài lòng, tôi cảm giác như chính mình sắp được nó tặng quà vậy.
Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, Ly đã lại gọi.
- Ừ, chị đây.
“Chị, em ko biết mai là ngày quan trọng với chị, tâm trạng chị không tốt lại tùy tiện bắt chị đi chọn quà sinh nhật cho người yêu cũ nữa, em xin lỗi…”
Chưa nói tới con bé đột nhiên biết chuyện gọi tới xin lỗi, giọng điệu có phần hơi nức nở của con bé làm tôi thấy lo hơn. Chẳng có nhẽ vì tôi mà tên Nam kia đối với vợ mình như vậy… Tôi bất giác thấy giận sôi lên.
- Cậu ta bắt em gọi chị?
“…”
- Đưa máy cho cậu ta!
“Là em không tốt, ảnh mắng em là đúng mà. Em không sao.”
- Đúng chỗ nào? Em nói với hắn, chị chưa nói đến phiền thì thôi, hắn lấy tư cách gì quản chuyện của chị rồi đối xử với em thế này. Chị mới là không sao, em đừng nghĩ ngợi gì.
Con bé không đáp lại, như thể vẫn đang cố gắng kiềm chế tiếng khóc. Tôi trấn an thêm.
- Cũng phải cảm ơn em vì đã nói cho chị ngày sinh nhật của Huỳnh. Vui vẻ lại, nghỉ ngơi đi nhé!
Thực tình tôi rất bực, bực nhiều nhất là không ngờ Nam lại khiến tôi phải khó xử với Ly như thế, không biết liệu con bé có tưởng tượng ra được điều gì không hay không. Nếu là như bình thường tôi nhất định sẽ gọi tới chửi cho cậu ta một trận, nhưng nghĩ cho tư cách là chồng, là cha của cậu ta, tôi ráng nhịn.
Chuyện tình cảm sẽ luôn có một bên cho đi nhiều hơn, tôi chưa từng bao giờ phủ nhận Nam là đối với tôi rất sâu nặng. Nhưng tôi cũng biết bản thân không thể gánh vác được điều ấy, đã thật lòng chúc phúc cho cậu ta với Ly. Mọi thứ vốn đã trở nên rất tốt đẹp rồi, sao vẫn xảy ra chuyện như ngày hôm nay? Còn chẳng ngờ được rằng ấy thậm chí lại là khởi nguồn cho sự rạn nứt đang dần âm ỉ trong mối quan hệ của mỗi chúng tôi.