Dạy Tôi Yêu Em

Chương 11: Đắng




Nhân lúc Huỳnh Anh còn đang ngủ, tôi dốc hết sức bình sinh mò dậy, mặc đại một bộ đồ rồi liền sang phòng đối diện gõ cửa. Giờ này chắc Vương Thanh Tùng vẫn còn ở khách sạn. Vì gấp gáp, phía dưới bị tác động đau đến tái mặt. Rất không may dáng vẻ phi thường xấu hổ ấy liền bị Vương Thanh Tùng vừa mở cửa đã nhìn thấy. Sắc diện rất không dễ chịu.

- Vừa mới làm với bạn trai lại chạy qua phòng của gã đàn ông khác là cầu hoan vô sỉ.

- Cầu hoan cái đầu cậu. Trả nhẫn tôi.

Huỳnh Anh tạm thời mới đang dùng phần dưới suy nghĩ, chưa nhận ra, nhưng lát tỉnh dậy nghĩ bằng đầu rồi không thấy tôi đeo nhẫn nhất định sẽ nổi điên.

Trái với thái độ sốt sắng của tôi, Vương Thanh Tùng ngược lại còn thản nhiên hơn mức thông thường. Cố tình chọc tức tôi.

- Em có biết mình hiện tại dáng vẻ rất bức người không?

- Bức thì cậu định làm gì tôi?

- Em đừng tưởng tôi không dám làm gì. Tôi cũng nói rồi, muốn lấy lại nhẫn còn phải coi tâm tình tôi thế nào đã.

Tôi chó cùng dứt giậu, đột nhiên như được khai thông, đối với uy hiếp của Vương Thanh Tùng chẳng còn sợ hãi. Dẫu sao tôi trong chuyện này chẳng có gì khuất tất.

- Tôi đòi cậu không trả, vậy để bạn trai tôi tới đòi vậy.

Trải qua một trận cãi nhau vừa rồi, lòng tin của tôi với Huỳnh Anh đã không còn ít ỏi như trước nữa, tôi hiện tại có thể lấy nó ra mà đường hoàng đối diện với Vương Thanh Tùng, thách thức trò xấu của cậu ta.

Có điều, tôi cảm giác hôm nay Vương Thanh Tùng rất khác mọi ngày, cả ánh mắt lẫn giọng điệu của cậu ta đều không có chút kiêng dè gì, làm nảy sinh trong tôi một nỗi sợ hãi tuy không lớn nhưng lại rõ ràng tồn tại. Bởi thế, khi cậu ta cứ không ngừng tiến lại gần, tôi cũng không thể như mọi ngày thản nhiên phản ứng.

Cánh cửa phòng tôi bật mở, Huỳnh Anh chỉ mặc quần con đứng chống tay nhìn hai chúng tôi, à không nhìn tôi với Vương Thanh Tùng, biểu tình vô cảm. Tôi vội đẩy Vương Thanh Tùng ra, hướng anh mà giải thích.

- Em chỉ đang…

- Khỏi nói, anh còn chưa hỏi gì.

Hai kẻ đứng trước mặt anh đây một hơn anh bảy tuổi, một hơn anh sáu tuổi, vậy mà lại như hai đứa trẻ cảm giác bất an nhìn người anh lớn nghiêm nghị trách phạt. Tôi biết lúc này si mê dáng vẻ nam tính cực đỉnh của anh là rất không hợp lý, nhưng vẫn là nhịn không nổi say đắm tràn trong ánh mắt. Có phải vì nhận được tấm chân tình mạnh mẽ ấy của tôi không, anh tuyệt nhiên không có thái độ đa nghi nào, chỉ ma mị nhìn Vương Thanh Tùng cười.

- Anh có nhã ý quan tâm tới mối quan hệ của chúng tôi như vậy chi bằng cũng tham gia cho vui, tôi không ngại 3some đâu.

- Cái gì???

Tôi trợn trắng mắt nhìn Huỳnh Anh bước lại gần bế bổng tôi lên cứ thế bước vào phòng Vương Thanh Tùng. Tôi rối rít đấm loạn vào người anh, anh thì vẫn chưa dừng lại ở đó.

- An An nhà tôi rất mê đam mỹ, tôi làm cô ấy còn anh làm tôi, thế nào?

Nghe tới đây tôi suýt hộc cẩu huyết, sao có thể, sao anh có thể đem đam mê hủ nữ của tôi ra nhạo báng cực mạnh như vậy? Cái gì, còn muốn bị Vương Thanh Tùng làm, anh thực sự là tiểu thụ đấy hả? Lần đầu tiên tôi nguyện vứt bỏ thân phận hủ nữ, kiên quyết muốn giành lấy người đàn ông này cho riêng mình, tuyệt nhiên không muốn anh dính dáng tới bất kỳ chi tiết nào của đam mỹ, một chút cũng không, trong ảo tưởng cũng không. Để người đàn ông của mình bị gã khác đè, chỉ có thể vì cô ta không yêu anh ta mà thôi.

- 3some nhưng lại không muốn tôi làm cô ấy, đè cậu tôi cứng thế [bad word] nào được.

Lạy chúa tôi, hóa ra khi nói chuyện với nhau mấy thằng đàn ông con trai sẽ thô bỉ cỡ này. À mà giờ là lúc để tôi quan tâm cái đó chắc. Nhưng giữa màn đối thoại của hai gã ấu trĩ biến thái này, tôi quả thực không tìm được lối chen chân.

- Thế thì phải nghĩ coi cô ấy là bạn gái ai nên ai mới có quyền làm.

- Cậu cũng đâu phải bạn gái tôi, tôi làm cậu được thì cũng làm cô ấy được.

- Vậy cứ thử làm tôi coi đã.

- Đừng có hối hận.

- Con mẹ nó các người có câm mồm không!

Làm làm làm, con mẹ nó tôi là chỗ phát tiết của mấy người đấy à??? Tôi hướng Vương Thanh Tùng mà lườm, lườm cậu ta tới chính mắt tôi cũng phát đau.

- Cậu có giới hạn một chút dùm tôi. – Rồi lại quay nhìn Huỳnh Anh, bất lực. – Anh trước mặt em nói để thằng khác đè có nghĩ tới cảm nhận của em không hả? Em sẽ rất vui?

Không thấy ai đó có ý kiến gì nữa, tôi như đạt được thành tựu của người chị cả, vênh váo ra mặt. Có điều, hiện tại ở đây dương thịnh âm suy, còn là thịnh của cường thịnh, suy trong nhược suy, cảm giác thành tựu chỉ là cái vỏ bọc tạm thời. Đại biểu là Huỳnh Anh ngay trước mặt Vương Thanh Tùng mạnh mẽ khóa môi tôi, nhả ra nuốt vào một hồi thì quay nhìn cậu ta cười nửa miệng trêu tức.

- Anh không tham gia được thì vẫn là nên đứng ngoài xem cho vui đi.

Vương Thanh Tùng mặc dù có cơ hội nhưng đã không ít lần giữ mình không đụng tới tôi, không hẳn vì tôi là người đã có bạn trai mà bởi nếu có tính cách ác liệt như Huỳnh Anh cậu ta vốn đã chiếm tiện nghi của tôi từ lâu rồi. Nên là với tình huống hiện tại, cậu ta thà chịu đả kích từ Huỳnh Anh cũng không dám hành động gì quá đà đâu. Anh biết điều đó, mới ngang nhiên dám trêu tức cậu ta bằng cách này. Mà thôi tôi hiện giờ làm gì còn tâm trí nghĩ nhiều vậy, bạn trai biến thái hạng nhất của tôi kia đã ném tôi lên giường của Vương Thanh Tùng rồi. Tôi biết lúc này làm căng cũng chẳng có tác dụng, liền liệu mạng tìm cách trốn tránh.

- Đừng thế này mà, về phòng mình rồi nói tiếp được không?

- Đừng căng thẳng, có kẻ đã hứng thú với chuyện của hai ta như thế chi bằng mình cứ chia sẻ cho anh ta đỡ tò mò đi.

Câu cuối cùng âm lượng lớn hơn hẳn, cùng với đó bàn tay như thêm sức bắt lấy hai chân tôi mạnh mẽ kéo về phía mình. Tôi hết cách, nhìn Vương Thanh Tùng cầu cứu. Cậu ta chắc chắn không chấp nhận nổi loại sự tình vô sỉ này. Phản ứng như không có gì kia của cậu ta là… không lẽ cậu ta tò mò thật???

Bị Vương Thanh Tùng làm cho sốc não, tôi vô tình hết phòng bị, giật mình choàng tỉnh thì đã bị một cảm giác kinh ngạc làm cho cứng người. Anh… anh ở nơi đó dùng miệng lưỡi thản nhiên mà đi vào.

- Huỳnh… đừng mà…

Khuấy đảo vài vòng, lúc anh thu lưỡi về ngẩng lên nhìn tôi hỏi “em nói gì cơ?” thì tôi lại có cảm giác ngứa ngáy bứt rứt khó tả, lỡ buột miệng.

- Đừng dừng lại…

Sau đó tôi như bị thao túng, không cách nào phản kháng nữa. Hai tay bám chặt lấy ra giường, theo mỗi một chuyển động của anh mà thốt thành tiếng.

- Huỳnh… em… a… aaa…

Đầu óc tôi hoàn toàn mê muội, quên luôn rằng bản thân đang ở đâu hay có ai đó vẫn đang đứng nhìn như thế nào.

- Aaa… không ổn… a…

- Thật ồn ào.

Và rồi tôi không còn nỉ non được nữa, cả khoang miệng cũng như phía dưới kịch liệt bị bá chiếm. Khoan, cả trên cả dưới có nghĩa là… Tôi bừng mở mắt nhận ra người hôn tôi lại là Vương Thanh Tùng, bàn tay cậu ta cũng đã tháo bỏ áo lót ngang nhiên giày vò. Huỳnh Anh biết, nhưng lại cứ thế để mặc. Cái quái gì???? Tôi có phẫn nộ, lại cũng có tủi nhục, nhưng nhiều nhất vẫn là tổn thương. Sao hai tên khốn có lớn mà chẳng có khôn ấy lại dám đối xử với tôi thế này???

Cuối cùng như một kết quả dễ đoán, sức tôi đọ không lại hai người đàn ông, bị cả hai thay nhau tùy tiện cưỡng đoạt. Tôi nằm trong vòng tay Huỳnh Anh, quay lưng lại với Vương Thanh Tùng đang nằm phía sau. Có tiếng điện thoại reo.

- Anh đây.

“Ủa anh Hai giờ này phải về rồi chứ.”

- Ừm anh Hai có chút chuyện…

Tôi phía sau bật ra tiếng kêu khinh bỉ. Huỳnh Anh ôm lấy tôi chặt hơn, hôn lên trán tôi, lại hôn lên môi. Âm thanh dây dưa sống động vang lên thiếu điều bị điếc mới nghe không được.

“Tiếng gì vậy anh Hai?”

- Gọi sau đi, anh bận.

Một loạt cuộc gọi tới sau đó đều không được đáp lại.

- Này, cút về đi rồi muốn làm gì thì làm.

- Sao thế, tôi rộng lượng cho anh chơi bạn gái tôi một lần mà anh lấy oán báo ơn thế hả?

Tôi bực mình đánh vào ngực anh một cái, rất đau.

Về tới phòng, tôi rút cuộc bùng nổ, giờ mới không hiểu bản thân khi ấy vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc có nghĩa lý gì. Không muốn để Vương Thanh Tùng thấy tôi đối với chính tình yêu mình vẫn luôn kiên quyết coi trọng lại dâng tràn ức chế tới thế nào? Hay chỉ đơn giản muốn không gian riêng mới có thể toàn bộ phát tiết phẫn uất? Thật quá vô nghĩa rồi.

- Trần Huỳnh Anh, anh không chút nào nghĩ tới cảm nhận của tôi có phải không?

- Tự nhiên lại sao vậy?

Thái độ vô tâm ấy, thái độ cứ như thể chẳng phải việc của mình ấy, trái tim tôi thực sự rất đau, đau nhiều nhất là bởi…

- Tôi, tôi vì cái khốn nạn gì lại yêu anh cơ chứ?

Cuối cùng cũng chịu hết nổi, hình ảnh trước mắt tôi nhòe trong làn nước mắt, mỗi lúc một dữ dội, ào ạt. Tôi gần như gào lên.

- Anh hết lần này tới lần khác, tổn thương tôi không nghĩ ngợi. Tôi lấy sức chịu đựng nào tiếp tục hiểu cho anh đây? Rút cuộc anh có ý thức được hành động anh đối xử với tôi tồi tệ tới mức nào, có không hả???

Tôi không thể chất chứa thêm được nữa, liền một lúc muốn phóng thích tất cả, uất ức, đè nén suốt bấy lâu.

- Có kẻ nào trên đời này lại để gã đàn ông khác mặc sức tùy tiện làm bạn gái mình như anh chứ hả? Kể cả mục đích của anh có là gì nó cũng không bao giờ có thể an ủi được tâm trạng ghê tởm của tôi lúc này, thật kinh khủng. Anh lấy quá khứ của mình để làm cái cớ cho những việc làm đó chỉ càng làm tôi thấy chán ghét anh hơn mà thôi. Dù tôi có yêu anh, tình yêu ấy cũng sẽ vô nghĩa trước tất thảy những tổn thương anh gây ra cho tôi. Tôi không thể, không thể nào chấp nhận anh được thêm nữa.

Tôi thu dọn đồ đạc của mình mặc cho nước mắt vẫn đang xối xả hành hạ. Tại sao lại đau lòng đến thế này? Tại sao lại yêu con người này? Tại sao lại là con người này???

- Em định rời xa tôi lần nữa?

Tôi hất tay anh ra, vẫn dốc sức xếp đồ vào vali.

- Tôi… tôi sai rồi, không hỏi ý em, không nghĩ cho cảm xúc của em, tôi sai rồi. Đừng rời bỏ tôi.

Nghe những lời này tôi càng đau đớn biết bao. Anh biết sai nhưng trước khi anh biết sai thì anh cũng đã làm sai rồi. Và cũng chính vì biết sai một lần anh sẽ lại làm sai tiếp hai lần, nhiều lần rồi chỉ cần nhận mình sai là sẽ coi như xong. Không thể, lần này tôi thực sự không bao dung nổi cho con người này nữa. Tôi cũng mưu cầu hạnh phúc, mà với anh hạnh phúc thì mong manh, đau khổ lại luôn thường trực. Chỉ có từ bỏ anh, tôi mới có thể không còn phải tiếp tục đau khổ nữa mà thôi.

Tôi vùng thoát khỏi vòng tay anh, đưa tay lau nước mắt, kiên định.

- Xin anh, cầu xin anh hãy buông tha cho cuộc đời tôi.

Bước ra tới cửa, tôi vẫn còn nghe tiếng anh vọng tới, nhưng tôi không còn bận tâm những điều ấy nữa, tôi phải giải thoát, phải chấm dứt chuỗi bi kịch thống khổ này càng sớm càng tốt, không được nhẹ lòng, không được mềm yếu.

- Em nên nhớ, em rời xa tôi lần nào sẽ phải hối hận mà quay lại bên tôi lần ấy.

Tôi sẽ không hối hận, không hối hận đâu.