Thực ra Võ Chiêu Dương không hẳn là đi thăm ông bà nội. Vì ông bà nội của cô ở ngay bên cạnh nhà, đi mấy bước là tới. Mục đích chính là vì Hạ Tuyết Duyên - chị gái cùng mẹ khác cha của cô - về thăm mẹ.
Từ bé cô đã rất hâm mộ Hạ Tuyết Duyên. Trong khi các bé gái mong muốn trở thành công chúa thì cô chỉ mong được thành chị Hạ Tuyết Duyên.
Ngày bé, khi cô sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời bị bạn học bắt nạt, đúng lúc Hạ Tuyết Duyên thay mẹ đến trường đón cô, nhìn thấy cảnh cô bị một đứa con trai nắm tóc, Hạ Tuyết Duyên đã chạy đến đánh cậu nhóc kia một trận. Ba mẹ cậu nhóc ấy đến hỏi tội, Hạ Tuyết Duyên không những không sợ hãi mà còn cãi lý khiến hai vợ chồng chỉ biết ôm con về nhà.
Từ đó Hạ Tuyết Duyên trở thành nữ anh hùng trong lòng Võ Chiêu Dương.
Càng lớn, số lần họ gặp nhau càng ít. Một năm cùng lắm gặp nhau được một lần vào ngày tết và một lần vào ngày giỗ ông bà ngoại. Thế nên cô luôn tranh thủ thời gian này để được gặp chị gái.
Qua lời kể của mẹ, Hạ Tuyết Duyên khi còn bé đã rất sáng dạ, lớn lên học hành rất tốt, toàn xếp thứ hạng cao trong lớp. Hạ Tuyết Duyên trong tưởng tượng của cô là một người chị tuyệt vời, chỉ có điều gương mặt chị ấy lúc nào cũng lạnh tanh. Nhiều lần cô muốn đến hỏi thăm lại bị ánh nhìn của chị hù cho sợ.
Ban đầu cô còn tưởng mình bị ám ảnh với chị gái nên mới nhìn thấy vậy. Không ngờ đến cả Hạ Đông Vũ, em trai ruột của Hạ Tuyết Duyên cũng sợ ánh nhìn sắc bén của chị ấy.
Võ Chiêu Dương thân với Hạ Đông Vũ hơn một chút. Cậu ta thường về nhà cô ở chơi mấy ngày, còn thường xuyên trêu chọc cô.
Khi nghe mẹ nói thứ bảy này Hạ Tuyết Duyên về nhà ăn bữa cơm, Võ Chiêu Dương hồi hộp còn hơn gặp được chàng trai mình thích. Cô muốn tạo ấn tượng tốt với Hạ Tuyết Duyên.
"Sao chị ấy lại về thế ạ?" Cô hỏi vu vơ.
"Mày đoán xem?" Hạ Đông Vũ nằm ườn trên ghế sô pha, chân gác trên thành ghế.
"Em không biết." Cô thật thà thú nhận.
"Nhà tao đang sửa, tao quên báo với chị ấy, thế là mẹ kêu chị qua đây!"
"Anh có biết chị ấy thích gì không?" Chiêu Dương ngồi ở ghế đối diện, nhìn chăm chú Hạ Đông Vũ.
Cậu ta vờ suy nghĩ gì đó sâu sắc, ngay sau đó bật ra chữ "tiền". "Mày cho chị ấy nhiều tiền vào, chị ấy sẽ theo mày. Không có tiền thì chịu thôi, giống tao vậy nè, bị chị ấy đánh hoài!"
Cô cười mấy tiếng, bị Hạ Đông Vũ liếc một cái mới chịu ngậm miệng.
Về nhà, Hạ Tuyết Duyên không mang gì nhiều, mấy món đồ tẩm bổ cho mẹ, bộ quần áo mới cho ông Võ, và đôi giày thể thao mới tinh cho Võ Chiêu Dương.
Cô ngồi đối diện chị gái, mấy lần cứ lén nhìn chị xong ngồi cười tủm tỉm.
Hạ Tuyết Duyên biết con bé thích mình, nhưng cô mặc kệ, thái độ vẫn cứ hờ hững như bấy lâu nay vẫn thế.
Ăn tối xong Hạ Tuyết Duyên đi ngay. Vậy là Võ Chiêu Dương lại mất đi cơ hội được nói chuyện cùng chị gái.
Sáng thứ hai đầu tuần. Võ Chiêu Dương vẫn đến lớp như mọi khi, tiết học buổi sáng ngày hôm đó diễn ra rất suôn sẻ.
Đến giờ ra chơi, cô ngồi trong lớp chuẩn bị cho môn học tiếp theo. Đột nhiên lớp trưởng đến gần nói bên ngoài có người tìm.
Võ Chiêu Dương nhìn ra bên ngoài nhưng người đó núp sau bức tường, cô không thể đoán ra được ai.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, cô bị Phùng Hải Chính hù cho giật mình.
"Quà của em đây!" Anh đưa cho cô lon Coca vẫn còn lạnh, lại đưa mắt nhìn vào trong. "Có Lý Huyên trong lớp không?"
Câu hỏi của anh khiến cô dừng lại vài giây. "Anh tìm Lý Huyên à?"
Anh cười với cô, nụ cười của chàng trai không thể che giấu tình cảm chớm nở của mình. Cô định nói gì đó thì Lý Huyên đã chạy ra.
Khoảnh khắc Phùng Hải Chính đưa tay ra nắm lấy tay Lý Huyên, cô biết không chỉ có cô, mà còn rất nhiều nữ sinh và nam sinh cảm thấy tức tưởi.
Hai người họ chính thức quen nhau sau một lần hẹn hò và hai lần gặp mặt.
Tin tức ấy được truyền đi rất nhanh.
Mối tình đơn phương chưa kịp nói thành lời đã bị chặn đứng. Võ Chiêu Dương nhìn chằm chằm lon nước ngọt trong tay, hơi lạnh từ lon nước truyền đến trái tim cô, lạnh buốt.
Võ Chiêu Dương chỉ cảm thấy tiếc nuối, vì cô chưa kịp chắc chắn tình cảm của mình thì người ta đã đi mất.
Mặt khác, Lý Huyên là cô bạn thân nhất của cô, nói thế nào thì hai người họ không có lỗi, lỗi tại cô không chịu nói rõ.
Những lần gặp mặt sau đó, mỗi lần đến lớp tìm Lý Huyên, Phùng Hải Chính đều mang cho cô một lon Coca.
Rõ ràng cô không thích nước ngọt, vậy mà lần nào anh đưa cô cũng nhận. Cho đến một hôm cô không muốn nhận thứ quà vặt nhỏ bé đầy thương hại ấy nữa.
Cô nhớ đó là khoảng thời gian cuối lớp mười, hội nữ sinh các lớp đang thất vọng tràn trề vì Phùng Hải Chính và Lý Huyên vẫn yêu nhau thắm thiết. Thành tích học tập của Lý Huyên giảm sút đáng kể, các bạn học trong lớp cũng không còn thân thiết với cô ấy nữa, khi đó cũng chỉ có mình Võ Chiêu Dương chơi với cô ấy.
Hai ngày trước buổi lễ tổng kết. Buổi chiều sau khi tan học, Võ Chiêu Dương lững thững ra phía sau sân thể dục, ngồi trên khán đài, đúng vị trí lần đầu tiên cô gặp Phùng Hải Chính.
Hôm nay có vài lớp hẹn nhau thi đấu bóng rổ, họ đang khởi động trên sân bóng.
Ánh tà dương chiếu trên cô, in thành hình cái bóng dài nằm im trên mặt đất lạnh lẽo.
Từ ngày Phùng Hải Chính và Lý Huyên xác định quan hệ yêu đương, cứ đến cuối tuần cô lại ra đây ngồi, nhằm tránh làm bóng đèn của người ta. Cả chuyện học hành cô cũng phải tự lực cánh sinh, không có ai giúp đỡ kèm cặp cho. Vì thế kết quả năm học này không được khá cho lắm.
Đang mải miết suy nghĩ, cô bị giật mình bởi quả bóng đánh trúng mình. Cú đập rất nhẹ, chỉ đủ để cô bừng tỉnh.
Cô quay đầu, nhìn chàng trai ôm bóng ném về lại cho người bên trong sân bóng thì hơi ngạc nhiên. "Anh Hải Chính?"
"Sao lại ngồi đây?" Phùng Hải Chính ngồi bên cạnh cô, dáng người cao lớn của anh che hết ánh nắng chiều ấm áp.
"Bãi đỗ xe đông người quá, em chen không nổi." Cô trả lời, rụt vai lại khi áo sơ mi của anh chạm vào tay cô.
"Cho em." Anh lại đưa cho cô một lon nước ngọt.
Lần này cô từ chối nhận. "Em không thích uống nước ngọt." Cô trả lại cho anh.
Sân bóng sau lưng càng lúc càng ồn ào.
Anh quay sang nhìn cô, vẻ khó hiểu. "Mấy lần trước em vẫn uống mà?"
"Em không uống." Cô thành thật.
"Không thích sao em vẫn nhận?" Anh dựa người ra sau, ánh nhìn xa xăm.
Cô ngập ngừng vài giây rồi mới nói ra. "Em không muốn anh buồn."
"Vậy sao bây giờ lại từ chối. Có thể đây là lần cuối cùng anh cho em thì sao?"
Khi anh nói ra câu này, gương mặt anh mang theo nỗi buồn man mác, cô rất muốn hỏi, nhưng nghĩ rằng mình không có quyền nên đành giữ im lặng.
"Sớm hay muộn thì cũng phải nói thôi." Cô thì thầm.
Hai người im lặng rất lâu, cho đến lúc mặt trời tắt nắng, anh vẫn chưa có ý định rời đi.
"Anh không có hẹn với Lý Huyên à?" Cô nhắc nhở.
Anh vẫn lặng im.
Thấy không còn sớm, Võ Chiêu Dương liền đứng dậy, đeo cặp lại ngay ngắn rồi chào tạm biệt Phùng Hải Chính.
Đi được vài bước, cô bị anh gọi lại.
"Chiêu Dương..."
Cô quay đầu nhưng anh không nói gì, chỉ có đôi mắt buồn thăm thẳm.
"Thôi, không có gì, em về đi."
Cô không nghĩ nhiều, cứ thế quay lưng bỏ đi.
Ngày tổng kết, Võ Chiêu Dương bị sốt, nằm li bì trên giường hai hôm liền. Kì lạ là Lý Huyên chẳng hề qua thăm cô.
Kì nghỉ hè năm đó hệt như mọi năm, có một điều đặc biệt hơn chính là cô lại gặp được Hạ Tuyết Duyên.
Lần này, Hạ Tuyết Duyên chủ động nói chuyện với cô. Cô ấy hỏi cô đôi giày mang có vừa chân không, cô vui đến nỗi không thể trả lời, chỉ biết gật đầu mấy cái.
Ba tuần sau đó, Lý Huyên đến tìm Võ Chiêu Dương. Gương mặt tươi tắn của cô gái trẻ không được tốt cho lắm.
Võ Chiêu Dương dẫn bạn lên phòng, cô rót nước mời cô ấy uống.
Lý Huyên ngồi trên giường, nhận lấy cốc nước nhưng không uống.
"Cậu sao thế?" Võ Chiêu Dương tò mò hỏi.
Cô ấy bắt đầu sụt sùi, nước mắt lăn dài trên mặt. "Phùng Hải Chính đi Anh rồi!" Tiếng khóc của Lý Huyên mỗi lúc một lớn.
Tin tức ấy cũng khiến Võ Chiêu Dương bất ngờ, và có chút thất vọng. Cô đã nghĩ họ thân thiết với nhau lắm, vậy mà khi ra đi anh chẳng thèm nói với cô lời nào.
Cô kéo Lý Huyên dựa vào vai mình, vỗ về cô gái yếu đuối, vỗ về trái tim hụt hẫng của mình.
"Một tuần trước anh ấy đăng ảnh lên Instagram, bạn bè anh ấy vào hỏi thăm, lúc đó mình mới biết anh ấy sang Anh định cư." Lý Huyên vừa nói vừa khóc. "Dù sao mình cũng là bạn gái của anh ấy, nói với mình một câu thì có mất gì đâu, một câu chia tay cũng không chịu nói ra..."
"Anh ấy không nói vì không muốn cậu buồn thôi!" Cô an ủi.
"Không dám đâu. Mình gửi rất nhiều tin nhắn, còn gửi cả mail, vậy mà anh ấy chẳng thèm trả lời cái nào." Cô ấy dần bình tĩnh, lau sạch nước mắt nước mũi. "Mình không cần. Anh ta chỉ là đồ khốn nạn, mình sẽ lại là Lý Huyên được săn đón như trước đây. May mà còn có cậu bên cạnh."
Lần đầu tiên Võ Chiêu Dương nghe Lý Huyên dùng từ ngữ không mấy tốt đẹp để nói về người khác. Cô chẳng biết nói lại gì, vì bây giờ cô vẫn chưa thể tiếp nhận được tin tức kia.
Tối hôm đó, Võ Chiêu Dương đánh liều gửi mail cho Phùng Hải Chính. Vì anh là nam thần của hội nữ sinh nên mọi thông tin của anh đều được cập nhật trên trang web của hội.
Cô đánh dòng chữ "Chào anh, em là Chiêu Dương đây. Anh dạo này thế nào?" vào ô tin nhắn, nhập địa chỉ mail của anh rồi bấm nút gửi.
Khi thông báo thư đã được gửi hiện ra, cô không mong đợi gì nhiều, vì có thể anh không còn dùng hòm thư này nữa.
Nhưng chưa đầy năm phút sau, cô nhận được thư hồi âm của Phùng Hải Chính, từ một địa chỉ mail khác. Trong thư, anh chỉ viết gỏn gọn mấy chữ, "Đang thích ứng với khí hậu!" kèm theo icon chảy nước mũi. Ở phía dưới bức thư là chữ kí của anh, đề tên và cách thức liên lạc.
Cô nhập vào ô tin nhắn vài câu hỏi muốn hỏi, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại xóa đi, sau đó đánh mấy chữ, "Anh giữ gìn sức khỏe." Rất lâu sau đó anh không hồi âm lại.
Cô không biết mình có nên nói chuyện này cho Lý Huyên nghe không, vì Lý Huyên từng nói cô ấy đã gửi rất nhiều thư cho Phùng Hải Chính nhưng anh không trả lời.
Suy nghĩ một lúc, cô lại mở hộp thư lên, nhập vào ô nội dung, "Anh có thể nói gì đó với Lý Huyên không? Cậu ấy đang buồn lắm!"
Nhìn chằm chằm hộp thư đến một hồi, cô quyết định tắt máy tính đi ngủ. Trong một khoảnh khắc, khi màn hình hiển thị thư hồi âm của anh, cô đã tự huyễn hoặc bản thân rằng mình quan trọng với anh, nên mới được anh dùng email riêng để gửi thư lại. Cô chỉ hi vọng nhỏ nhoi rằng anh nhớ đến mình, thế là đủ rồi!