Trong trạm an ninh với rất nhiều máy tính được cài đặt phần mềm nhận diện khuôn mặt, một người đàn ông có một vết sẹo ở cổ đang chăm chú quan sát cô gái mặc áo đầm hoa đi cùng một người con trai. Sau khi chắc chắn đó là người cần tìm, hắn ta cầm điện thoại gọi vào một số máy mà hắn không lưu tên.
Bên kia vừa có tín hiệu, hắn đã nói. “Lý đại gia, tìm được người rồi, bao giờ thì thả em trai tôi đây?”
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông. “Thấy người rồi hẳn nói.”
“Bao giờ thì tôi mang đến cho anh được?” Hắn hỏi, quay sang ra lệnh cho đàn em đi chuẩn bị xe.
“Bất cứ lúc nào!” Người đàn ông trong điện thoại gằn từng chữ.
* * *
"Mặt trời và mặt trăng,
Bình minh rồi hoàng hôn,
Trăng tròn trăng khuyết,
Đơm hoa kết trái,
Tình yêu của chúng ta
Mãi bền chặt."
Lý Quân nhìn chăm chú bức tranh vẽ tĩnh vật được treo trong phòng làm việc của Cao Khắc, bên cạnh giá sách. Cô quay sang hỏi anh. “Bức tranh này của ai thế ạ?”
Cao Khắc rời mắt khỏi màn hình, nhìn theo hướng tay cô chỉ. Đôi mắt anh ngước lên, suy nghĩ vài giây rồi trả lời. “À, bạn gái cũ vẽ tặng anh!” Nghĩ gì đó, anh lại nói thêm. “Nếu em không thích thì anh bỏ đi vậy!”
“Không cần đâu...” Cô xua tay, ngập ngừng một lúc. “Anh làm thơ tặng em được không?”
Anh cười, trả lời tùy tiện. “Anh không giỏi mấy khoản đó, nhưng nếu em vẽ thì anh đề mấy chữ giúp em!”
“Anh hứa nhé!” Hai mắt cô gái nhỏ sáng bừng.
Cao Khắc không ngờ cô lại nhiệt tình đến vậy. Cô xin anh một tờ giấy kèm cây bút chì, thế là ngồi hí hoáy một lúc lâu. Sau đó cô đưa cho anh, nụ cười lại nở trên môi.
Trên trang giấy, cô vẽ anh đang ngồi làm việc, góc nghiêng hoàn hảo, anh thầm gật gù, tự khen bản thân mình đẹp mà không chịu thừa nhận khả năng vẽ tuyệt vời của cô.
Vì đã hứa sẽ làm thơ tặng cô, nhưng con người khô khan như anh, làm sao viết ra được mấy lời ngọt ngào hay ho ấy, nên ấy đành hạ bút viết bừa mấy chữ, "Luôn mỉm cười và hạnh phúc nhé, cô gái nhỏ của anh!"
Khi đưa lại cho Lý Quân, anh không hiểu tại sao mặt cô lại đỏ lên như vậy, rõ ràng anh đâu có viết mấy lời sến súa?
Thứ tình cảm mới chớm nở bao giờ cũng đẹp. Từ dạo đó, mọi thứ trong mắt Lý Quân trở nên lãng mạn đến lạ. Cô không ngại bày tỏ tình cảm với anh, còn Cao Khắc tính tình vốn không mặn mà, nhưng cũng đã chịu tỏ ra dịu dàng quan tâm đến cô.
Anh thường đưa cô ra ngoài đi dạo, họ nắm tay nhau đi qua công viên. Có một điều anh vẫn luôn thắc mắc, đó là tại sao cô không đòi những món quà đáng yêu như những cô gái trẻ hay đòi bạn trai của mình. Cô chẳng đòi gì cả, anh cho gì thì nhận lấy thứ đó. Thậm chí có một lần anh đưa cho cô một con gấu bông cũ mèm, cô cũng cười một cách vui vẻ.
“Lý Quân...” Anh gọi, quay sang nhìn cô gái nhỏ đi bên cạnh. “Có thích gì không, anh tặng em!”
Cô giả vờ suy nghĩ, rồi nhanh chóng lắc đầu.
Cao Khắc nhìn quanh, thấy một cửa hàng bán hoa. “Mua hoa cho em nhé?”
“Em không thích hoa.” Cô từ chối.
Anh nhăn mặt. Phụ nữ vốn dĩ đã khó hiểu, anh lại không hề tinh ý nên bạn gái cũ của anh rất hay giận dỗi, bây giờ gặp cô gái như Lý Quân, anh thực sự chắc chắn rằng phụ nữ là giống loài phức tạp nhất.
Bàn tay anh đặt lên vai cô, chỉ cho cô thấy mấy cặp đôi xung quanh. “Em xem, bạn gái người ta đòi bao nhiêu là thứ, trong số những thứ đó em không thích bất cứ gì à?”
“Em thích anh!” Câu trả lời của Lý Quân khiến lỗ tai Cao Khắc nóng bừng. “Có anh là đủ rồi. Nhưng nếu anh cứ kiên quyết muốn mua quà cho em... ừm... vậy thì tặng em cuốn album ảnh của anh đi!”
Khóe môi anh nhếch lên, tạo thành một đường cong đẹp mắt. Lúc đó anh nhận ra rằng, cô gái này cực kì đơn thuần, chỉ cần là thứ anh cho, cô sẽ cảm thấy thích thú.
“Được rồi, lát về đưa em!” Anh lại nắm lấy bàn tay cô, cho vào túi áo khoác ủ ấm.
* * * *
Một ngày giữa tháng một, không khí không còn rét mướt như mấy tháng trước nữa, mà đã dễ chịu hơn rất nhiều. Và thường thì thời tiết sẽ dễ chịu trước khi cơn giông xuất hiện...
Thứ năm ngày hai mươi mốt tháng một, Lý Quân bị bắt rời xa Cao Khắc.
***
Trưa hôm ấy, Cao Khắc lên công ty nhận việc, bàn giao bản thảo với khách hàng xong xuôi là anh về nhà ngay. Hôm nay anh đã hẹn sẽ đưa Lý Quân ra ngoài ăn.
Khi anh tra chìa khóa vào ổ, vừa đè tay vịn xuống, thì một chiếc xe ô tô dừng kịch ngay trước cổng nhà anh. Cao Khắc quay đầu, nhìn vài người đàn ông hung tợn bước vào nhà anh.
“Các anh tìm ai?” Anh hỏi, chân mày hơi nhíu lại đầy cảnh giác.
“Tiểu thư nhà chúng tôi đi lạc, nghe nói đang ở đây đúng không?” Vừa nói, người đàn ông đầu trọc vừa lấy một tấm ảnh trong túi áo khoác cho anh xem.
Cô gái trong tấm ảnh đó là Lý Quân.
Anh không biết nên làm gì, những người đàn ông này nhìn quá bặm trợn, anh không yên tâm để cô đi cùng họ. “Cô ấy không muốn đi cùng các anh!”
Tên đầu trọc nhổ cây tăm trong miệng ra, đẩy mấy cái vào vai anh. “Nói thừa, bố của nó thuê bọn tao mang người về, mày nghĩ mày cản được à?”
Rồi bọn chúng bắt đầu động tay. Cao Khắc mặc dù từng ở trong quân đội, đã từng rèn luyện cơ thể, nhưng một mình anh không thể đánh lại bốn người đàn ông được. Thế là anh bị đánh nằm quằn quại dưới đất.
Trong lúc đó, hai người đàn ông khác đã vào nhà đưa Lý Quân ra ngoài.
Cô vừa khóc vừa gào tên anh, trên gương mặt chỉ toàn nước mắt và sự sợ hãi. “Cao Khắc, cứu em, cứu em...”
Anh cố đẩy người dậy, nhưng một gã đứng cạnh lại đạp anh xuống. Anh thậm chí còn không thể mở hai mắt nhìn cô cho rõ.
Đầu trọc nhìn thấy cảnh tượng mùi mẫn, không khỏi rùng mình. Hắn cười một tiếng, nói với Lý Quân. “Chú Lý tìm em mấy tháng nay, ngoan ngoãn về nhà đi, anh em bọn tôi không làm gì cậu ta nữa đâu!”
Cô hét lớn vào mặt tên đầu trọc. “Không!”
Hắn vuốt mặt, mất hết kiên nhẫn, ra lệnh cho đàn em. “Đem lên xe!”
Cao Khắc không còn chút sức lực nào, anh dồn hết sức đưa cánh tay với theo bọn họ, với theo tiếng kêu cứu bi thương của Lý Quân. Nhưng anh chẳng thể đuổi theo, vì mọi thứ bỗng trở nên mù mịt, đầu óc anh không còn nhận thức được điều gì nữa!
* * *
Hai người đàn ông đẩy cô vào băng ghế cuối trong chiếc Limousine bạc, còn bọn họ thì ngồi phía trên. Gã đầu trọc quay đầu nhìn cô, cười ngạo nghễ. “Em gái, tội gì lại theo cái tên nghèo nàn như vậy, ở bên cạnh chú Lý không tốt à?”
Lý Quân không trả lời, cô cứ ngồi khóc như thế suốt cả quãng đường dài, chỉ đến khi mệt quá cô mới gục đầu ngủ thiếp đi.
Khi cô mở mắt ra, phát hiện chiếc xe đã dừng trong khuôn viên nhà Lý Sâm. Chưa kịp tiếp nhận việc mình đã bị lôi về căn nhà này, cô đã thêm phần hoảng sợ khi nhìn thấy Lý Sâm đang ngồi bên cạnh mình. Cô rất muốn khóc nhưng cố cầm cự để không rơi một giọt nước mắt nào.
“Không ở cạnh tôi mấy tháng mà đã quên mất phép lịch sự rồi à? Xem ra sự giáo dục của tôi trong những năm qua đã bị người đàn ông kia phá hủy rồi nhỉ?” Lâm Sâm kéo gương mặt cô lại gần, ngắm nghía kĩ càng từng chi tiết nhỏ trên gương mặt cô.
Lý Quân cố tránh né, cô quay mặt sang chỗ khác.
Nhưng Lý Sâm không buông tha, hắn ta bóp mặt cô, ép cô nhìn hắn. “Quên tôi là ai rồi à? Hả?”
Cô gái nhỏ cắn môi, chỉ biết trừng mắt nhìn người đàn ông.
Lý Sâm cười nhạt, hắn kéo cô xuống xe, mặc cho cô vùng vẫy. “Nhốt nó vào phòng!”
Hai cô gái giúp việc giữ lấy Lý Quân, đưa cô về phòng. “Chú không có quyền nhốt tôi, thả tôi ra!” Cô hét, giọng run rẩy.
Hắn ở phía trước, nghe cô nói vậy liền quay ngoắt đầu lại, đôi con ngươi đen láy xoáy sâu vào cô. “Nhốt nó vào phòng, không nghe tôi nói gì à?”
Lý Quân về lại căn phòng trước kia mìn từng ở, đã từng rất vui vẻ khi ở đây, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi. Cô bị nhốt trong phòng, biết rằng dù mình có gào thét thế nào cũng chả có ai quan tâm đến, chỉ biết phó thác số phận vào tay Lý Sâm.
* * *
Lý Huyên từ nhà vệ sinh đi ra thì phát hiện Cao Khắc đã tỉnh lại. Anh nhìn trân trân lên sàn nhà, không rõ đang nghĩ gì.
“Anh tỉnh rồi à?” Lý Huyên lại gần giường bệnh, nhìn gương mặt bầm dập của anh họ.
Cao Khắc không trả lời, anh đang nhớ lại những gì đã xảy ra. “Lý Quân đâu?”
Lý Huyên nhún vai. “Em không biết. Lúc em gọi cho anh thì một người hàng xóm nhận cuộc gọi và bảo em đến đây, anh còn chẳng nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra.”
Anh nghĩ một lúc, rồi nhả ra mấy chữ. “Lý Quân bị bắt đi rồi!”
Cô nhảy dựng lên, mồm liến thoắng. “Cái gì? Anh đã báo cảnh sát chưa? Sao lại để em ấy bị bắt? Con bé có gây thù với ai đâu! Hay là anh gây chuyện với ai, để người ta bắt em ấy đi?” Lý Huyên đi quanh khắp phòng, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó. “Không được rồi, em phải báo cảnh sát!”
Lý Huyên định lôi điện thoại ra báo án thì Cao Khắc đã kịp ngăn lại. “Đừng làm loạn!” Anh gượng ngồi dậy. “Bố cô ấy cho người đi kiếm, tìm được liền bắt về. Chuyện nhà người ta, chúng ta không tiện xen vào!”
Mặc dù nói vậy nhưng trong đầu anh đã nghĩ đến rất nhiều cách để tìm Lý Quân. Anh không rõ mình phải bắt đầu từ đâu, một mình tìm kiếm sẽ rất khó, anh chỉ không muốn Lý Huyên phải lo lắng. Một mình anh đau khổ là được rồi.
“Vậy anh cứ để em ấy đi như vậy à? Con bé có vẻ không thích về nhà cho lắm. Anh không nhớ Lý Quân đã phải ngồi mấy tiếng đồng hồ trước nhà anh chỉ để xin một chỗ ngủ thôi à? Khi em hỏi con bé còn chẳng muốn nhắc đến gia đình nó.” Những gì Lý Huyên nói, không phải anh chưa từng nghĩ đến. Nhìn mấy người đàn ông bặm trợn ấy đưa Lý Quân đi, anh chỉ hận mình không đủ mạnh mẽ để giữ cô lại.
Anh nhấc cánh tay bị bó bột, rồi sờ lớp băng trắng quanh bụng. “Sao lại quấn chặt cứng thế này?” Anh nhăn nhó.
Lý Huyên chạy đến cản. “Vừa bôi thuốc, đừng tháo ra vội. Mà sao anh lại thành thế này? Khoan đã, anh đang né tránh câu hỏi của em...” Cô loay hoay, tự tìm cách giải thích thỏa đáng. “Anh... Lý Quân... rốt cuộc là... chuyện này...”
“Em về trước đi, anh cần nghỉ ngơi!” Anh nhắm mắt, ngả đầu dựa vào thành giường.
“Anh không tìm thì em tìm!” Lý Huyên nói chắc chắn, giọng cô mang theo chút bực tức. Nói xong, cô ra khỏi phòng, đóng sầm cửa, để anh ở lại cùng mớ suy nghĩ hỗn loạn.
* * *
Buổi tối, hai cô gái giúp việc lên kêu Lý Quân xuống dùng bữa. Cô lắc đầu, bảo rằng không muốn ăn. Hai cô gái kia không ngạc nhiên. Họ thì thầm với nhau gì đó, rồi một cô gái lên tiếng. “Ông chủ Lý nói phải gọi cô xuống ăn cho bằng được, không muốn ăn cũng phải xuống!”
Lý Quân thở dài. “Hai chị xuống trước đi, em rửa mặt rồi xuống ngay!”
Hai cô gái lặng lẽ đóng cửa, bỏ đi.
Khi cô bước xuống và ngồi vào bàn ăn, đối diện với Lý Sâm, cô phát hiện trên mặt hai cô gái còn in rõ dấu tay. Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý Sâm. “Sao chú làm vậy?”
Lý Sâm chậm rãi nhai hết phần thức ăn trong miệng. “Làm gì?”
“Chú... chú đánh hai chị ấy?”
“Em buộc tội tôi? Nếu không đánh họ, chẳng lẽ đánh em?” Đôi mắt sắc bén của Lý Sâm ghim vào đôi môi của Lý Quân, hắn muốn cắn lấy bờ môi ấy.
Mặt cô tái nhợt, vừa nãy còn to mồm, bây giờ lại im như thóc, chẳng khác nào con chuột giả chết để thoát khỏi con mèo.
Suốt bữa ăn cô không nói thêm gì, cô không muốn kích động con người kia, cô phải sống để gặp lại Cao Khắc.
Lý Sâm dùng bữa xong liền lên lầu, phòng hắn ở phía bên trái cầu thang còn phòng của cô ở bên phải. Đợi hắn đi khuất dạng, Lý Quân mới bật dậy, đi về phía hai cô gái giúp việc.
“Em xin lỗi, em không ngờ chú ấy lại đánh hai chị! Em thực sự xin lỗi!” Cô nhìn vết hồng hồng trên mặt hai cô gái, giọng đầy ăn năn.
Cô gái tóc quăn cười cười, đặt tay lên vai cô. “Cô chủ, không sao đâu. Ông chủ tức giận cũng vì tốt cho cô thôi!”
“Đúng đấy, bọn tôi không sao đâu!” Cô gái tóc ngắn nói thêm.
“Nhân dịp này giới thiệu luôn. Tôi là Tiểu Châu, và em gái tôi, Tiểu Ngọc!” Cô gái tóc xoăn giới thiệu.
Lý Quân ngại ngùng, cô không định làm quen với hai người họ. “Gọi em là Lý Quân được rồi, đừng kiểu cách quá, em không quen!”
Tiểu Ngọc nói, “Nhưng ai cũng gọi là Tiểu thư, bọn tôi gọi tên thì kì lắm. Vả lại ông chủ ông cho gọi tên của cô!”
“Nhưng em thực sự không quen, nếu hai người muốn làm bạn với em thì nhất thiết không được gọi em là tiểu thư. Thảo thuận vậy nhé?” Cô nắm tay hai cô gái kia. “Và em thực sự xin lỗi về chuyện này!”
“Đừng xin lỗi mãi thế! Bọn chị không sao mà! Thôi được rồi, em lên phòng đi, bọn chị phải đi dọn dẹp rồi!” Tiểu Châu cười với cô một cái.
Lý Quân không ở lại cản trở họ, cô lê thân về phòng. Cả ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi với cô rồi, cô chỉ muốn được nằm trên cái giường ấm áp, bên trong căn nhà của Cao Khắc, được ngắm anh chăm chú làm việc, được anh xoa đầu và được nắm tay anh. Từ lúc bước chán lên mảnh đất này, cô đã nghĩ ra nhiều cách để trốn đi. Nhưng dường như tất cả đều bất khả thi. Có lẽ sau lần trốn thoát trước đó, Lý Sâm đã tăng cường bảo vệ, muốn ra ngoài mà không có sự cho phép của hắn là điều không thể.
Hắn tàn ác như vậy, cô sợ suốt phần đời còn lại mình không thể gặp lại Cao Khắc thêm lần nào nữa.
Khi cô vừa đặt lưng nằm xuống giường, thì nghe thấy tiếng thở mạnh của người đàn ông ngồi ở cuối giường. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng cô chắc chắn đó chính là Lý Sâm.
Hắn ta nâng cái li sáng bóng chứa thứ nước màu đỏ sóng sánh đặt lên môi, uống cạn. Hắn bắt đầu di chuyển đến bên cạnh cô, nằm xuống. Lý Quân căng thẳng đến tột độ, cô gần như nín thở khi hắn bóp lấy gương mặt cô.
Bàn tay của hắn lướt trên bờ môi cô, cảm giác tê dại cực kì khó chịu. Rồi hắn đột ngột hôn xuống. Vì quá bất ngờ, Lý Quân mở miệng kêu lên một tiếng, nhờ đó mà thứ chất lỏng trong miệng hắn được đưa vào miệng cô một cách dễ dàng.
Cô ho sặc sụa, đẩu hắn ra. “Tránh xa tôi ra!”
Lý Sâm cười trong bóng tối, giọng cười nghe rất nguy hiểm. “Từ bây giờ trở đi, em nên cẩn thận từng lời nói của mình. Tôi không muốn xem em là con gái của mình nữa, vì em sẽ là người phụ nữ của tôi!”
Cô nghe rõ từng lời hắn nói, nhưng lại không thể điều khiển hành động của mình. Một vài giây sau cô không thể cử động được nữa. Và đó cũng là lúc mà hắn mong chờ suốt mấy tháng nay.
Bàn tay hắn bắt đầu manh động. Hắn dễ dàng cởi quần áo của cô ra, ném xuống giường. Hắn đã phải chờ đợi cơ thể này phát triển đầy đủ để có thể chạm vào, và sau lần đụng chạm đầu tiên, hắn không thể kiềm chế nỗi khao khát khám phá cơ thể này của cô.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Lý Quân chỉ nghĩ đến Cao Khắc. Cô nhớ nụ cười và cử chỉ ân cần của anh, cả sự tôn trọng anh dành cho cô. Còn người đàn ông này chỉ khiến cô cảm thấy nhục nhã và tủi hổ. Hệt như lần đầu tiên hắn vượt quá giới hạn với cô vậy.
Sau sinh nhật lần thứ mười chín của cô khoảng tám ngày. Trước đó mọi thứ vẫn còn tốt đẹp, mối quan hệ giữa Lý Quân và Lý Sâm cực kì thân thiết. Nhưng hôm đó mọi thứ đã không còn được giữ như thế nữa. Lý Sâm đã làm chuyện mà không ai có thể chấp nhận được. Hắn bỏ thuốc kích thích vào cốc nước của cô và cưỡng bức cô.
Khi thuốc hết tác dụng, Lý Quân đã khóc một lúc lâu, mặc cho Lý Sâm nói đủ lời. Và trong một phút bùng cháy mạnh mẽ, cô đã chạy đến đồn cảnh sát khai báo mọi chuyện. Chỉ tiếc là mọi thứ không như cô mong đợi. Viên cảnh sát ngay lập tức gọi về nhà Lý Sâm, ông ta trả lời một cách cung kính, vâng vâng dạ dạ gì đó rồi bảo cô ngồi đợi. Lúc ấy cô biết chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu, hắn sẽ giấu nhẹm chuyện này đi, mọi người sẽ nghĩ cô là đứa hư hỏng hoặc là bất bình thường gì đó.
Khi Lý Sâm đến, Lý Quân chỉ muốn cắn lưỡi chết ngay, nhưng bằng một nguồn sức mạnh tiềm ẩn nào đó, cô đã không nghĩ đến cái chết ngay. Mà cô nghĩ, phải giết người đàn ông này trước, rồi chết sau.
Đến ngày hôm nay, khi bị người đàn ông này làm chuyện đồi bại thêm một lần nữa, cô đã nghĩ đến cái chết. Cô tự hỏi, tại sao lại làm như vậy, cô không xứng đáng được hạnh phúc hay sao? Thế là cô nghĩ đến Cao Khắc. Thay vì nghĩ đến cái chết, cô lại băn khoăn không biết anh sẽ nghĩ gì khi biết chuyện của cô. Liệu anh có vì sự thương hại mà bỏ qua không? Hay anh sẽ cảm thấy ghê tởm cô?
Lý Sâm nhìn giọt nước mắt chảy ra khỏi đôi mắt vô hồn của Lý Quân, hắn không còn hứng thú để tiếp tục nữa. Bởi vì trong đôi mắt vô thần ấy, hắn nhìn ra sự tuyệt vọng. Cô gái của hắn đã tìm thấy hi vọng ở đâu đó để rồi bây giờ bị tuyệt vọng.
Hắn bóp mặt cô, nhưng vì cô đã uống thuốc an thần hắn bỏ vào li nước, nên không thể kháng cự hay bộc lộ bất kì cảm xúc nào. Điều này làm hắn cực kì khó chịu.
Đêm nay hắn buông tha cho cô, không có nghĩa những ngày sau cũng thế...