Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 3 - Chương 5: Những ngón tay đan




Quá trưa, Trần Tông lại nhận được cuộc gọi của Cao Thanh Nhã. Nhìn màn hình hiển thị số cô ta, anh chỉ muốn đập nát nó.

"Chuyện gì?" Anh tức giận trả lời.

"Anh đến chỗ em ngay nhé, em có chuyện thực sự quan trọng muốn nói." Tuy bị anh tỏ ra gắt gỏng nhưng giọng cô ta vẫn nũng nịu đưa đẩy.

Trần Tông không trả lời, anh dập máy ngay sau đó. Từ sau khi xác định rõ tình cảm của mình với Nguyễn Ân, anh không còn dây dưa với Cao Thanh Nhã nữa. Lúc nói rõ với cô ta, cô ta đã khóc rất nhiều, còn kiên quyết đợi anh suy nghĩ kĩ lại. Anh nghĩ, không hiểu tại sao mình lại từng thích người đàn bà này.

Dưới cái nắng chói chang, Trần Tông kêu trợ lý lái xe đưa anh đến bệnh viện. Trên tay anh là bó hoa thủy tiên, anh thấy nó hợp với Nguyễn Ân nên đã mua nó. Nhưng trước khi đi gặp cô, anh muốn đến gặp Cao Thanh Nhã để dứt khoát mọi chuyện.

Khi anh mở cửa bước vào, cô ta đang gọt hoa quả, con dao sắc lẹm trên tay cô ta làm anh nhớ đến vết thương ở cổ tay mình. Và vết thương ấy dẫn đến Nguyễn Ân.

"Chuyện gì?" Anh cầm bó hoa bên tay trái, đút tay phải vào túi.

"Ăn chút trái cây em gọt đã." Cô ta đưa nửa trái táo đã gọt sẵn cho anh nhưng anh không nhận.

"Nguyễn Ân đang chờ tôi. Có gì thì nói mau đi."

Cao Thanh Nhã bỏ táo vào đĩa, ngước nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ. "Hoa đó tặng em sao?"

Cô ta đi tới, chạm vào bó hoa trên tay Trần Tông. Anh gạt tay cô ta ra, nghiêng người né tránh, vô tình làm lộ ra dải băng trắng ở cổ tay. Cao Thanh Nhã hốt hoảng giữ lấy cánh tay anh. "Anh bị thương sao? Để em xem vết thương thế nào!"

"Cô học y à?" Trần Tông mệt mỏi để mặc cô ta nắm tay mình xem xét.

"Anh đừng như vậy, không phải lúc trước chúng ta rất tốt đẹp sao? Anh không nhớ những ngày tháng đó à? Em thì nhớ rất kĩ đấy!"

"Sao tôi không nhớ được." Cơ thể anh sát lại gần cô ta, bóng dáng cao lớn của anh như muốn nuốt chửng cô ta vậy. "Tôi nhớ rất rõ. Chúng ta cùng ăn, cùng đi dạo, cùng ngắm hoàng hôn, cùng làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch... tôi thực sự rất nhớ những ngày tháng đó."

"Vậy thì cùng làm lại, có được không?" Giọng cô ta cực kì quyến rũ, ai nghe thấy cũng muốn đồng ý sống chết cùng cô ta.

Trần Tông đẩy cô ta ngã xuống giường, anh khom người xuống, thì thầm vào tai cô ta. "Tôi yêu Nguyễn Ân và cô ấy không bao giờ phản bội tôi..."

Đột nhiên Cao Thanh Nhã ôm chầm lấy anh, kéo anh nằm đè lên người cô ta. Trần Tông vùng vẫy một lúc, cuối cùng cũng thoát ra được. Anh đứng dậy, chùi khóe môi rướm máu vì bị cô ta cắn, hùng hồn tuyên bố. "Nếu còn làm mấy trò như vậy thì đừng trách tôi vô tình." Anh lầm bầm mấy câu chửi, quay lưng bỏ đi.

Đi được ba bước, Cao Thanh Nhã bỗng cười như người điên, cô ta nói, "Có biết tại sao em làm như vậy không?..." Trần Tông quay lại nhìn cô ta. "... vì em và cô ta đã cá cược, cá xem anh sẽ đến tìm ai trước. Em không tự tin cho lắm. Nhưng anh biết đó, ông trời không phụ lòng em. Cô ta đã đến đây, đứng ngoài cửa từ lúc em nắm tay anh. Và anh đoán xem, cô ta đã thấy gì?" Nụ cười của cô ta càng giòn giã hơn.

Trần Tông cuộn chặt hai tay, gân xanh nổi lên khắp cánh tay anh. Người đàn bà này quá nham hiểm!

Bên cạnh khung cửa sổ, Nguyễn Ân nhận ra Trần Tông khi anh vừa xuống xe. Cô hí hửng chạy ra khỏi phòng, đứng cạnh thang máy định hù anh. Đợi một lúc lâu, khi cửa thang máy kêu một tiếng, cô núp bên phải chờ anh xuất hiện nhưng mãi không thấy anh đâu. Cô ló đầu ra nhìn thì thấy anh ôm bó hoa thủy tiên đi về phía bên trái. Đang ôm hi vọng anh nhớ nhớ nhầm số phòng, nhưng khi anh bước vào căn phòng đó, bước chân cô bỗng chậm lại.

Có lẽ Trần Tông không nhớ nhầm, chỉ là cô mong đợi quá nhiều.

Trong thâm tâm cô vẫn le lói một tia sáng, nếu anh với người trong căn phòng đó không làm gì quá đáng, cô sẽ bỏ qua tất cả và xem như họ chưa từng gặp nhau. Nhưng mà ước mơ chỉ là thứ viễn vông, không phải cứ ước là thực hiện được.

Cao Thanh Nhã nắm tay Trần Tông, anh không phản kháng. Cô không thể nghe họ nói gì, thế mà trong đầu cô lại mường tượng ra lời thoại ngọt ngào của cô ta. Và đỉnh điểm là khi anh nằm đè lên người cô ta, Nguyễn Ân thực sự không nhìn thêm được nữa. Cô bỏ chạy, lẽ ra nên xông vào, bắt tại trận để Trần Tông hết đường chối cãi, vậy mà cô lại bỏ trốn.

Hai chân cô vấp vào nhau, ngã sấp mặt xuống sàn nhà, nhìn rất đáng thương. Trán cô đập mạnh một cái, đầu óc liền trở nên choáng váng, tầm nhìn thì bị nhòa đi.

Nguyễn Ân ngồi dậy, ôm lấy trán, chớp mắt lắc đầu tiên lục để có thể thấy rõ ràng hơn.

Trong cơn mơ hồ, cô nhìn thấy bóng mờ của một người đàn ông mặc tây âu màu xám. Anh ta giữ lấy cơ thể cô, nói gì đó mà cô không thể nghe được.

Mất gần một phút sau, tầm nhìn của mới được cải thiện, hình ảnh Trần Tông hiện ra trước mắt cô.

Anh nhìn cô đầy quan tâm, đáy mắt có chút lo sợ. "Nhận ra anh không? Nguyễn Ân? Nhớ anh là ai không?"

Cô gật đầu, cảm giác choáng váng vẫn chưa qua hết.

Trần Tông bế cô về phòng. Khi dựa vào lòng ngực anh, cô nghe được tiếng tim đập khá nhanh của anh. Trong khoảnh khắc nào đó, cô muốn moi trái tim ấy ra để theo dõi, xem nó có thực sự đập mạnh vì cô không.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra, họ nói cô chỉ bị choáng một chút thôi, vài tiếng sau có triệu chứng bất thường phải báo với họ ngay. Trần Tông cảm ơn rồi tiễn họ ra ngoài. Lúc quay lại, anh thấy Nguyễn Ân nhìn trân trân lên trần nhà, lòng anh chợt nặng trĩu, không biết nên giải thích thế nào để cô không hiểu lầm.

"Trần Tông..." Cô gọi anh bằng chất giọng rất nhẹ, lại còn hơi kéo dài âm cuối. "... Đừng gặp Cao Thanh Nhã nữa..."

Anh nhanh chóng bước lại gần, ngồi lên mép giường, nắm tay cô. "Ừ, anh nghe em. Anh nghe em hết, không gặp cô ta nữa, không bao giờ."

Cô nhìn anh, hơi mỉm cười. "Trần Tông, em muốn về nhà."

"Được, lát nữa về nhà anh kêu dì Phương nấu vài món cho em..."

"Trần Tông, em muốn về gặp ba mẹ em..."

Anh mở miệng định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt buồn rười rượi kia, anh không nỡ để nước mắt trào ra từ hốc mắt đó, nên đã đồng ý. "Được, em muốn gì cũng được. Nhưng phải hứa không được trốn tránh anh, được không?"

Cô "ừm" một tiếng, sau đó nhắm mắt, nhõng nhẽo đòi được anh ôm.

Quả thực Trần Tông giữ lời hứa.

Hôm xuất viện về lại căn nhà ven sông, anh để cô gọi điện cho Nguyễn Đại Vỹ. Anh trai sau khi nghe em gái nói muốn về thăm ba mẹ liền dọn dẹp lại phòng sách cho em gái, còn ngỏ ý muốn ra sân bay đón. Cô từ chối, nói là chuyến bay có thể bị hoãn, không muốn anh đợi lâu. Nguyễn Đại Vỹ và ông bà Nguyễn nghe vậy cũng đồng ý không ra sân bay đón nữa.

Đến chiều muộn ngày hôm sau, Trần Tông lấy xe đưa cô đến chung cư của Nguyễn Đại Vỹ. Anh mở cốp lấy rương hành lý của cô, sau đó theo cô vào thang máy.

Nói thật, anh có hơi lo sợ. Anh sợ cô trốn đi mất, bỏ lại anh một mình. Vì từ lúc xuất viện đến giờ, cô chẳng nói năng gì, cũng chẳng đả động đến chuyện của Cao Thanh Nhã. Đôi mắt cô lúc nào cũng mở to chứa đầy nỗi buồn phiền.

Đến tầng mười sáu, cô thở dài một hơi, đứng chần chừ một lúc trước cửa thang máy. Phía trước là căn hộ của Nguyễn Đại Vỹ. Trần Tông hơi khó chịu khi nghĩ đến chuyện gặp lại anh ta.

Bỗng Nguyễn Ân quay sang phía anh, hai tay cô nắm chặt lại. "Cho em một chút thời gian, khi mọi chuyện ổn thỏa, em sẽ liên lạc với anh..."

"Bao lâu?" Trần Tông giữ cô lại.

"Em không biết." Cô nói, không nhìn anh.

"Vậy em..." Trần Tông chưa nói hết câu đã bị người nào đó cắt ngang.

Nguyễn Đại Vỹ nghe lời bà Nguyễn, chạy ra xem thử cô đã đến chưa. Đến gần cửa thang máy thì bắt gặp cô, anh liền gọi lớn. "Nguyễn Ân!"

Nguyễn Ân và Trần Tông cùng quay đầu lại.

Ngay khi trông thấy Trần Tông, Nguyễn Đại Vỹ hơi ngập ngừng. Còn Trần Tông thấy anh liền quay lưng bỏ đi, bấm liên tục vào nút chờ thang máy.

"Anh đợi em!" Trần Tông bất ngờ lên tiếng, mặc dù không lớn lắm nhưng cũng đủ để lọt vào tai cô.

Nguyễn Ân quay lại, cô "ừ" một tiếng rồi đi thẳng về phía anh trai đang đợi.

Bà Nguyễn từ trong bếp chạy ra, xuýt xoa chào đón con gái. "Lâu như vậy giờ mới chịu về! Thay quần áo rồi ra đây, mẹ có nấu chè mà con thích đấy!"

"Dạ, con cất đồ rồi ra ngay!" Cô mỉm cười với mẹ, rồi gật đầu chào ba.

Nguyễn Ân theo Nguyễn Đại Vỹ vào phòng làm việc của anh. Ở trong được kê thêm một cái ghế nằm, anh nói phòng của anh hơi bừa bộn, đợi anh dọn dẹp xong rồi cô vào đó ngủ. Cô không từ chối, ngược lại còn bắt anh phải nghe theo những gì cô muốn. Có lẽ mang ơn Nguyễn Ân đã cứu anh ra khỏi chốn lao tù, nên anh mới nhường cô. Chỉ có điều, anh thắc mắc, đó là tại sao Trần Tông lại đi cùng cô, và bằng cách nào cô đưa anh ra khỏi chỗ tăm tối kia được? Hai câu hỏi lớn cứ luẩn quẩn trong đầu anh khiến anh không thể không tìm hiểu câu trả lời là gì.

Sau bữa tối, bà Nguyễn ngồi trò chuyện với Nguyễn Ân. Nguyễn Đại Vỹ ngồi bên cạnh luôn quan sát cô, anh nhận ra cô đang chứa rất nhiều tâm sự trong lòng. Ngay cả bà Nguyễn cũng nhận ra điều đó. Tối hôm đó, bà nói với anh, "Con bé nó có chuyện gì mà nhìn buồn quá. Mẹ hỏi nó cả buổi mà nó không nói. Hôm nào con thử tâm sự hỏi han em nó xem thế nào!" Anh gật đầu, bảo bà đi ngủ sớm đi, chuyện của cô cứ để anh hỏi sau.

Đợi bà Nguyễn về phòng, anh mới gõ cửa phòng Nguyễn Ân. Một lúc lâu sau, cô mới mở cửa.

"Sao vậy?" Cô hỏi, núp mình sau cánh cửa, bên trong phòng lại không bật đèn.

"Em ngủ chưa? Anh có chuyện muốn nói!" Nguyễn Đại Vỹ nhìn đỉnh đầu của cô, trán hơi nhăn lại.

Nguyễn Ân hé cửa ra để anh trai bước vào. Khi bật điện lên, anh thấy hốc mắt cô đỏ hoe, trên má còn vệt nước mờ mờ.

"Em với Trần Tông là sao?" Anh hỏi ngay khi ngồi xuống cái ghế thấp cạnh tủ sách.

Cô không trả lời, nằm trên ghế quay lưng lại với anh.

"Tại sao anh ta lại đi cùng em?" Nguyễn Đại Vỹ cố giữ bình tĩnh để không hét vào mặt cô.

Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài, Nguyễn Ân cũng lên tiếng. "Em đang hẹn hò với anh ấy!"

Từng chữ của cô như cứa vào lòng anh. Anh đấm mạnh vào tường một cái, miệng chửi rủa vài câu. "Có phải em cầu xin anh ta tha cho anh?"

"Em không muốn nói về chuyện này!" Cô né tránh, kéo tấm chăn mỏng trùm qua đầu.

"Cứ xem như là em không cầu xin anh ta, thì tại sao lại hẹn hò với anh ta? Đàn ông trên đời này đâu thiếu, nhưng tại sao lại là anh ta? Tại sao?" Câu hỏi cuối cùng, Nguyễn Đại Vỹ như gầm lên. Anh không thể chấp nhận cái sự thật phũ phàng này được.

"Đại Vỹ..." Cô gọi, cánh môi hơi run rẩy. Mi mắt cô khẽ chớp một cái rồi quay lại nhìn anh trai. "Em nghĩ em yêu Trần Tông mất rồi!"

Lời thú nhận của Nguyễn Ân càng khiến Đại Vỹ tức giận hơn. Hai tay anh vò lấy đầu, đứng dậy đi qua đi lại trước mặt cô. Có mấy lần anh đứng lại, chỉ vào mặt cô nhưng không biết nên trách điều gì.

"Em thực sự yêu Trần Tông rồi!" Nguyễn Ân lặp lại câu nói.

Bấy giờ, Nguyễn Đại Vỹ mới bình tĩnh lại một chút. Anh bước lại ngồi cạnh Nguyễn Ân, tâm can cực kì khó chịu. Khi nhìn thấy Trần Tông đi cùng em gái, anh đã linh cảm có chuyện chẳng lành. Anh nghĩ cô nhất định đã làm chuyện ngu ngốc gì đó rồi, và chuyện ngu ngốc nhất chính là yêu Trần Tông.

"Anh không định kể chuyện này cho em nghe, nhưng... anh nghĩ dù sao em cũng nên biết." Đại Vỹ vuốt mặt, anh hắng giọng, bắt đầu kể. "... Trần Tông và anh là bạn học Đại học, thân như anh em ruột. Bạn gái của cậu ta tên Cao Thanh Nhã, có thể xem là thành phần ưu tú của khoa. Hai người họ quen nhau. Anh vẫn đến nhà cậu ta chơi như mọi khi. Họ quen nhau gần một năm, Cao Thanh Nhã đột nhiên nói cô ta có tình cảm với anh..."

"Anh cướp cô ấy khỏi Trần Tông." Nguyễn Ân chen vào, cô nói với tông giọng đều đều, như kiểu buộc tội anh trai.

Nguyễn Đại Vỹ nghe xong, bật cười hai tiếng. "Anh không hề cướp ai cả. Là cô ta chủ động đến tìm anh... Sau hơn hai tháng đeo bám không thành, cô ta bỏ đi nước ngoài. Trần Tông lại không cho anh cơ hội giải thích..."

"..."

"Đừng qua lại với cậu ta nữa. Anh không muốn em chịu thiệt thòi..."

"Nhưng em lỡ yêu anh ấy mất rồi!" Nguyễn Ân kéo mền xuống khỏi mặt, giương mắt nhìn anh trai.

Nguyễn Đại Vỹ thở dài, "... em yêu cậu ta, vậy cậu ta có yêu em không?... Em không nghĩ cậu ta tiếp cận em vì muốn trả thù anh à?"

Nguyễn Ân lắc đầu, môi cô mím lại rất chặt.

"Chắc em còn nhớ lý do tại sao anh vào tù... Thực ra anh không làm gì sai cả. Là Đinh Hương thích anh, con bé hẹn anh ở quán bar, bỏ thuốc vào đồ uống của anh khiến anh làm chuyện đó với con bé..." Anh cười nhạt, nhớ lại thân thể tươi mơn mởn của thiếu nữ mới lớn.

"Anh nói gì? Anh bị Đinh Hương chuốc thuốc?" Cô trợn mắt nhìn anh, đột ngột ngồi thẳng dậy.

"Đúng vậy! Sau mấy ngày xét xử, anh bị đưa vào tù, con bé có đến thăm anh nhưng bị anh cự tuyệt. Chắc nó buồn nên mới uống thuốc tự tử..."

Nguyễn Đại Vỹ không có lỗi, là cô gái kia bẫy anh. Nếu chuyện đúng như những gì anh nói, thì những việc mà Trần Tông làm là vì muốn trả thù anh trai cô? Nguyễn Ân đờ người, cô cảm nhận được trái tim mình ngưng đập vài giây. "Thật sự là vậy sao? Trần Tông, anh ấy..." Cô nghẹn ứ nơi cổ họng, từ ngữ lúc này thật khó để phát ra.

"Chuyện em yêu ai anh không can thiệp vào, nhưng là Trần Tông thì anh phải ngăn cản. Anh hiểu cậu ấy, cậu ấy chỉ muốn thắng, không muốn thua... anh thắng cậu ta một lần, cậu ta nhất định sẽ dìm anh xuống." Anh đặt tay lên vai cô, bóp nhẹ. "Anh chỉ mong em đặt trái tim đúng chỗ. Đặt sai chỗ, sau này lấy về chỉ còn lại những mãnh vỡ thôi..."

Nguyễn Đại Vỹ kêu cô đi ngủ sớm, muốn nghĩ thì ngày mai hãy nghĩ tiếp. Cô nằm trằn trọc cả đêm, nghĩ về đoạn tình cảm đầy toan tính giữa Trần Tông và cô mà thấy đau lòng.

Trưa ngày hôm sau cô mới ngủ dậy. Việc đầu tiên cô làm là mở điện thoại lên, quả nhiên màn hình hiển thị tin nhắn và cả cuộc gọi nhỡ của Trần Tông.

Anh nhắn anh muốn gặp cô một lát. Cô lại bần thần một lúc, nghĩ thế nào mà lại gọi cho anh.

Trần Tông nghe máy sau bốn hồi chuông. "Nguyễn Ân!" Nghe giọng anh có vẻ vui mừng.

Cô vô thức cắn môi, bàn tay cuộn lại rất chặt. "Em rút lại lời hứa, em không muốn ở bên anh!"

Đầu bên kia im lặng rất lâu, cô nghe được tiếng thở ngắt quãng của anh.

"Lý do là gì?" Giọng anh đều đều, cố kìm nén cơn tức giận.

"Em không thoải mái, anh khiến em không thở nổi..."

"... vì Nguyễn Đại Vỹ phải không?"

Cô không trả lời, sau gần một phút im lặng, anh lại lên tiếng. "Anh không chấp nhận để em rút lại lời hứa!"

Trần Tông dập máy. Cô thở dài hai lần rồi mới bước ra ngoài.

Ở phòng khách, Nguyễn Đại Vỹ đang dặn dò ông bà Nguyễn cái gì đó, bên dưới chân họ có hai túi hành lý lớn.

"Ba mẹ đi đâu vậy ạ?" Cô hỏi, nhảy lên bệ cửa sổ gần đó, hai chân đung đưa.

"Đi du lịch. Anh trai con đặt vé lúc nào không hay, sáng ra đã kêu ba mẹ thu dọn đồ đạc đi." Ba nói, kiểm tra lại hành lý lần nữa.

"Mấy hôm trước mẹ khen hoa anh đào đẹp, hôm nay anh trai con đã đặt vé cho ba mẹ đi Nhật xem anh đào nở. Tốn kém thế không biết." Nghe thì có vẻ như trách, nhưng gương mặt bà Nguyễn lại rất hào hứng.

"Con gọi xe rồi, ba mẹ xuống nhanh đi. Khi nào đến nơi gọi cho con biết!" Nguyễn Đại Vỹ xách hai túi hành lý lên, đi ra mở cửa.

Nguyễn Ân lẽo đẽo theo sau. "Nhớ chụp nhiều nhiều hình đem về cho con xem với nhé!"

"Hai đứa ở nhà coi cẩn thận, ăn uống đầy đủ..." Bà Nguyễn đang ca bài ca của bà mẹ thì bị ông Nguyễn kéo đi.

Nguyễn Đại Vỹ tiễn hai ông bà xuống dưới lầu. Nguyễn Ân đóng cửa quay vào trong, mở tủ lạnh kiếm gì bỏ vào bụng.

Hơn nửa tiếng sau mà Nguyễn Đại Vỹ vẫn chưa quay lại. Cô sốt ruột chạy ra ngoài xem. Ở ngoài hành lang, người ta tập trung lại rất đông, có người còn gọi bảo vệ lên.

"Chuyện gì vậy cô?" Nguyễn Ân hỏi một thím đứng gần.

"Đánh nhau. Nhà 1618 đánh với người ta!" Thím đó nói, chỉ tay về căn hộ phía sau.

Nguyễn Ân không có ấn tượng với con số kia, nhưng khi quay lại nhìn, cô mới hốt hoảng phát hiện ra là số nhà Nguyễn Đại Vỹ.

Cô đẩy đám đông tản ra để chui vào. Đại Vỹ đang bị người ta túm cổ áo mà đánh. Cô vội lao vào, đẩy người đàn ông kia ra, đỡ anh trai bị đánh đến sưng mắt đứng cho vững.

Quay lại nhìn người đàn ông kia, gương mặt anh ta cũng bị bầm tím vài chỗ, nhưng cô vẫn nhận ra được người đó là ai.