Lý Văn Khải nhất thời mắng: “Trương Khải Hiên, tên khốn này,
hắn lại có thể phái người theo dõi em.”
Đường Mạn cũng luôn miệng than trời, không biết Trương Khải
Hiên có đến một mình không, Lý Văn Khải lại đơn độc, nếu hai người đàn ông này
chạm mặt, ắt phải thủy hỏa bất dung.
Lý Văn Khải xoa dịu cô: “Em đừng sợ, có anh ở đây, em mặc quần
áo trước đi.”
Đường Mạn sốt ruột, “Không thể thế này, bây giờ em vẫn còn
là vợ của anh ấy.” Cô nhìn xung quanh, cám ơn trời đất, xung quanh phòng thử đồ
đều có cửa, Trương Khải Hiên gõ vào cửa bên trái, lại bỏ sót cửa bên phải.
Cô đẩy Lý Văn Khải đi, “Anh đi trước đi, em về nhà với anh ấy.”
Anh giận, “Em định dây dưa với hắn đến khi nào? Anh rất hoài
nghi, em không thật sự yêu anh. Nếu em thật sự yêu anh, tại sao vẫn còn do dự
không quyết như vậy?”
Trương Khải Hiên vẫn đang phá cửa, cơn thịnh nộ của anh tăng
vọt, hận không thể bắt Lý Văn Khải liền lập tức.
Đường Mạn vội vàng đẩy Lý Văn Khải, cho dù anh muốn hay
không, anh cũng phải đi.
Trương Khải Hiên nghiến răng đứng bên ngoài gõ cửa, anh vốn
khuyên can bản thân, đừng nóng giận, đợi Lý Văn Khải đi ra, nhưng anh đợi không
được.
Anh tràn đầy lửa giận, nghĩ đến Lý Văn Khải và Đường Mạn ở
bên trong thậm chí có thể làm ra chuyện đó, anh lại hận không thể tóm lấy họ
ngay tức khắc, nghiền xương họ thành tro.
Không đợi Đường Mạn mặc xong quần áo, chỉ nghe “rầm” một tiếng,
cánh cửa bị Trương Khải Hiên đá văng ra. Cô sợ hết hồn, bối rối nhanh chóng mặc
quần áo vào.
Trương Khải Hiên vừa thấy cô ăn mặc không nghiêm chỉnh, nhất
thời phẫn hận đan xen, nhưng bên trong chỉ có Đường Mạn, Lý Văn Khải đâu?
Anh cười lạnh, “Dám làm không dám nhận? Dám đuổi theo đến
đây tại sao không dám trực tiếp đối mặt?”
Đường Mạn không giải thích, cũng không trả lời, tiếng động
bên này đã khiến cho những người khác trong cửa hàng vây lại xem, cô không muốn
làm trò hề cho người đứng xem, cho nên xách túi bước ra.
Trương Khải Hiên nắm lấy tay cô, anh vô cùng đau đớn hỏi cô,
“Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?”
Đường Mạn chỉ im lặng.
Lòng dạ Trương Khải Hiên thật sự đau đớn không cách nào tả nỗi,
buông tay ra, anh bỗng đá một cước thật mạnh vào một loạt đồ lót trên kệ, kệ đồ
lót rầm rầm ngã xuống, mấy người bán hàng bị dọa đến thất kinh.
Khuôn mặt Trương Khải Hiên đanh lại, cắn chặt răng, anh
không nói lời nào, bước đến túm lấy cánh tay của Đường Mạn, kéo cô đi ra ngoài.
Sau khi về nhà, Đường Mạn lập tức lên lầu, Trương Khải Hiên
theo sát cô, sau khi đi vào anh liền đạp lên cửa một phát, đứng trong phòng,
anh xoay người, cô khoanh tay.
Hai người hệt như hai đối thủ đang vận sức chờ phát động.
Anh trầm giọng chất vấn, “Em nói mau, em với hắn làm cái gì
trong đó?”
Đường Mạn ngẩng đầu, cô hỏi anh, “Em cũng muốn hỏi anh, khi
anh và Cao Nhân Tuệ ở Vận Cảnh, em đuổi đến, hai người đang làm gì ở bên
trong?”
Anh thoáng giật mình.
Đường Mạn nghênh đón ánh mắt anh, cô lại hỏi: “Còn có, chúng
ta ở bên ngoài dùng cơm gặp Từ Mạn, tại chỗ đó, hai người đã làm gì?”
Anh nhất thời nghẹn họng.
Đúng, là anh ngoại tình trước, lại yêu câu người khác giữ
thân như ngọc với mình, anh có tư cách gì chứ?
Đường Mạn bình tĩnh nói, “Người khác đều nói em đung đưa bất
định, không biết chọn anh hay anh ấy, thật ra em đã sớm lựa chọn rồi, em chọn sống
chung với anh ấy, nhưng anh không hiểu, anh nhất định giam giữ em, ngày đó nếu
không phải em lo cho Thạch Băng, em sẽ không theo anh về đâu.”
Anh đau khổ không chịu nổi, nhìn Đường Mạn, anh hỏi, “Anh đã
biết lỗi rồi, em muốn gì anh cũng sẵn lòng đáp ứng cho em, tại sao em lại muốn
tra tấn anh như vậy?”
Đường Mạn cũng cảm thấy khó quá, “Em chỉ muốn sống một cuộc
sống bình thường, cuộc sống ở nhà họ Trương không thích hợp với em, chúng ta ly
hôn đi.”
Trương Khải Hiên nghiến răng, “Ly hôn, để em sống với hắn?
Được lắm, em đừng trách anh ác, nếu em thật sự ly hôn với anh, anh nhất định sẽ
không tha cho hắn.”
Đường Mạn trừng mắt: “Anh uy hiếp em sao? Trương Khải Hiên,
anh thật sự khiến em quá thất vọng.”
Cô cảm thấy hiện giờ Trương Khải Hiên nhất quyết bất chấp lý
lẽ, cô càng lúc càng thất vọng, tính ngang bướng dâng lên, cô thầm muốn thoát
khỏi anh, lập tức rời đi.
Hai người ở trong phòng lôi lôi kéo kéo, một người muốn đi,
một người không cho, dưới sự tranh chấp, Đường Mạn phát hỏa, “Trương Khải Hiên,
tôi lặp lại lần nữa, tôi muốn ly hôn, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đơn phương
xin ly hôn.”
Cô giãy khỏi tay Trương Khải Hiên đang nắm lấy mình, nhưng
anh nắm quá chặt, Đường Mạn càng giãy giụa, anh càng nắm chặt hơn, dưới sự
tranh chấp, anh cũng phát hỏa, đẩy cô thật mạnh về phía sau, Đường Mạn không
đoán được, cô bị anh lỡ tay đẩy mạnh, chân đứng không vững, ngã nhào xuống, đầu
đập mạnh vào cạnh bàn.
Cú đụng này khiến cô bị thương nặng, trước mắt biến thành
màu đen, một giây sau khi định thần lại, cô lấy tay sờ trán, có máu đang chảy
xuống.
Trương Khải Hiên hoảng sợ, anh lại có thể đẩy cô ngã? Thấy
trán cô túa máu, anh đau lòng chạy đến lấy hộp khăn giấy trên bàn muốn lau cho
cô.
Đường Mạn nhìn xuống tay dính đầy máu, cảm giác thoải mái
lan tràn, “Ly hôn đi, Khải Hiên, đừng giận dỗi nữa.”
Đường Mạn thật sự hạ quyết tâm, cô dứt khoát thu dọn hành lý
của mình muốn đi, Trương Khải Hiên cắn răng một cái, “Anh sẽ không để em đi.”
Đường Mạn rớt nước mắt, “Khải Hiên, hay là anh lại muốn giam
giữ em? Tội tình gì chứ?”
Anh nhẫn tâm đạp cửa đi khỏi, đóng chặt cửa chính, đổi mật
mã, Đường Mạn lại thành cá chậu chim lồng.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng. Trương Khải Hiên mềm cứng đều không
ăn, ngoại trừ cô đồng ý ở lại, nếu không anh thà rằng nhốt cô lại, ngày ngày đối
diện với một Đường Mạn không có sức sống, cũng không muốn không thể nhìn thấy
cô, chấp nhận nỗi khổ tương tư.
Đừng Mạn quyết tâm, dứt khoát tuyệt thực, không thèm quan
tâm đến anh. Bất luận là ai đến khuyên can, cô cũng cố chấp không chịu ăn cơm,
nằm trên giường, tụt huyết áp lại tái phát, mồ hôi chảy ròng ròng, sức lực để mở
mắt cũng không có.
Trương Khải Hiên nhìn cô mà đau lòng, tại sao khi anh quyết
định yêu thương cô, cô lại nhất quyết nhẫn tâm muốn rời khỏi anh?
Chu Duyệt khổ tâm khuyên can Đường Mạn, Đường Mạn nhắm mắt
làm ngơ, chỉ khóc.
Chu Duyệt đành ôm hy vọng khuyên Trương Khải Hiên buông tay,
Trương Khải Hiên chỉ gầm thét, không có khả năng.
Chu Duyệt lại không để ý đến họ nữa, ôm con đến Lệ Cảnh sống.
Bà Trương và Trương Thụy Hằng cũng không biết làm sao, người
đau lòng nhất chính là bà Trương, tạo ra cục diện ngày hôm nay, bà khó thoát
trách nhiệm. Bà còn thành khẩn nhận lỗi với Đường Mạn, hy vọng cô hồi tâm chuyển
ý, bất luận bà diễn vô cùng nhuần nhuyễn thế nào, Đường Mạn chỉ thản nhiên nói,
“Thật ra bà đâu có lỗi, người mẹ nào cũng yêu thương con mình, người sai là
tôi, khi bước vào nhà họ Trương, tôi nên thay đổi tính nết của mình, học cách
tiếp nhận sự thật, nhưng tôi không làm được, vì vậy tôi không cam chịu ở lại.”
Bà Trương bật khóc, “Hiện giờ mẹ chỉ còn mỗi đứa con là Khải
Hiên, nếu con đi rồi, nó chắc chắn sẽ sụp đổ, mẹ không thể mất đi đứa con này.”
Đường Mạn cũng khóc, “Tôi cũng mất đứa con của mình vậy.”
Không phải cô không muốn tha thứ cho bà Trương, chẳng qua chỉ
là cô quá mệt mỏi.
Trương Khải Hiên gọi bác sĩ đến nhà, Đường Mạn nôn mửa không
ngừng trong nhà vệ sinh, trong lòng anh nhen nhóm một tia hy vọng, nói với bác
sĩ, “Bác sĩ kiểm tra cho cô ấy thử xem có phải cô ấy có thai hay không.”
Đáng tiếc là, sau khi bác sĩ chăm chú kiểm tra sức khỏe cho
Đường Mạn, nói với anh, “Anh Trương, vợ anh chỉ mắc chứng bệnh chán ăn, cô ấy
không có thai.”
Trương Khải Hiên bán tín bán nghi, anh không tin nói, “Bác
sĩ nói bậy, triệu chứng của cô ấy rõ ràng là có thai mà, không phải bác sĩ đã bị
tên khốn Lý Văn Khải mua chuộc rồi chứ?”
Anh chui vào ngõ cụt, nói với bà Trương, “Nhất định là Đường
Mạn có thai.”
Bà Trương hoảng hốt, bà kéo con trai lại, hoài nghi hỏi,
“Con xác định nó có thai? Cho dù nó có thai, con có thể khẳng định đứa bé đó là
của con sao?”
Đường Mạn nằm ở trên giường, đang mơ mơ màng màng, nhưng lúc
đó, những lời của bà Trương, cô đều nghe rất rõ ràng.
Cô cười khổ.
Trương Khải Hiên cố chấp nói, “Cho dù cô ấy không có thai,
chúng con cũng còn rất nhiều cơ hội, con cái có thể sinh nữa mà, có con rồi cô ấy
sẽ suy nghĩ lại thôi.”
Anh tha thiết khuyên nhủ Đường Mạn ăn chút gì, Đường Mạn bị
mắc chứng chán ăn, cho dù muốn ăn, tiếc là phản ứng cơ thể khiến cô nhìn thấy
cơm đã muốn cắn lưỡi tự sát.
Vài ngày sau, cuối cùng cô không chống đỡ nổi, bị ép đưa vào
bệnh viện.
Trương Khải Hiên hệt như chim cánh cụt canh trứng, một tấc
cũng không rời khỏi cô, Đường Mạn biết bản thân trốn không thoát, cô chán nản.
Thuốc của bác sĩ kê đã phát huy tác dụng, mỗi ngày ngoại trừ
ngủ, việc còn lại của cô chính là ăn, sức khỏe dần dần tốt lên, nhưng trạng
thái tinh thần lại ngày càng xấu đi.
Bác sĩ không thể không truyền chất dinh dưỡng cho Đường Mạn,
Trương Khải Hiên ở bệnh viện với cô, hai tay anh vỗ đầu, nhứt đầu đến muốn nứt
ra, không còn biện pháp.
Chu Duyệt đẩy cửa ra, cô đến thăm Đường Mạn, đem đến chút điểm
tâm cho Đường Mạn.
Đường Mạn vẫn không muốn ăn cơm, cũng không muốn nói chuyện,
Chu Duyệt suy nghĩ một lát, cô nói với Trương Khải Hiên, “Chị với Đường Mạn nói
chuyện riêng một lát, khuyên em ấy ăn chút gì đó.”
Trương Khải Hiên do dự không muốn ra ngoài.
Đường Mạn cau mày, “Em muốn ăn kem của StarTech, đúng lúc gần
đây có bán.”
Trương Khải Hiên bất đắc dĩ, “Vậy em ngồi với chị dâu một
lát, anh đi mua.”
Sau khi xuống lầu, anh phân phó thuộc hạ đi mua, bản thân
thì ngồi ở bồn hoa rầu rĩ không vui.
Một lát sau, anh lo lắng đứng dậy quay lại phòng bệnh, đi đến
cửa thang máy, phát hiện nhân viên bảo trì đang ở bên trong, thang máy bị trục
trặc. Anh không có cách nào bèn đi thang bộ, cũng may cách tầng trệt không cao,
chỉ 4 lầu thôi, ai ngờ khi anh đi lên lầu 4, lại phát hiện cửa ra ở lầu 4 bị
khóa trái.
Trương Khải Hiên biết mình bị lừa, anh lập tức quay đầu chạy
xuống, chạy đến lầu 1 thì rẽ đến cửa thang máy, thang máy lại thông suốt, một mạch
quay lại phòng bệnh, chỉ nhìn thấy Chu Duyệt ngồi ở đó, ngổn ngang tâm sự,
trong phòng căn bản không nhìn thấy Đường Mạn.
Anh lập tức hiểu ra, tức giận sôi máu, lập tức gọi người chuẩn
bị đuổi theo.
Chu Duyệt đuổi theo sau, cô trách anh, “Chú còn định u mê
không tỉnh đến khi nào?”
Trương Khải Hiên cũng phát hỏa, anh chạy ra ngoài, nhìn xung
quanh dưới lầu, nhìn xem bóng dáng Đường Mạn ở đâu.
Trong nháy mắt, anh mất đi tất cả chỗ dựa, chỉ cảm thấy trời
đất quay cuồng, đứng chênh vênh hét lớn: “ĐƯỜNG MẠN.”