Lúc này, lần đầu tiên Đường Mạn mới nghe bà Lý kể về cuộc
hôn nhân của Lý Văn Khải.
Nghe ra bà Lý rất chán ghét cô con dâu này, bà oán giận chỉ
trích cô ấy: “Tiêu tiền như nước, con người ham hư vinh, tuy rằng diện mạo xinh
đẹp, nhưng không có tấm lòng tốt, xinh đẹp thì có thể làm gì?”
Đường Mạn chỉ im lặng nghe bà càm ràm, cũng không ngắt lời,
thỉnh thoảng lúc bà giận dữ quá thì sẽ an ủi bà một chút.
Bà Lý vẫn rất tức giận bất bình như cũ: “Không hiểu tại sao
Văn Khải lại yêu cô ta. Cho đên bây giờ, cô ta chưa từng vì Văn Khải mà giặt quần
áo dù chỉ một lần, khi Văn Khải uống say, sợ làm ồn cô ta nên trốn đến phòng
sách ngủ, cô ta lại có thể không bưng nước cho nó lần nào, trái lại, Văn Khải lại
chăm sóc cô ta rất chu đáo, lúc cô ta đến tháng trong người khó chịu, Văn Khải
còn pha nước đường đỏ cho cô ta uống, dì cũng không hiểu được cô ta có điểm nào
thu hút được Văn Khải.”
Bà Lý thở dài, Đường Mạn lại hâm mộ cực hạn, chỉ có một người
yêu một người đến cực độ, mới có thể can tâm tình nguyện làm việc đó.
Nếu không phải vì yêu, sẽ không khiến người chồng làm như vậy.
Anh thật sự là một người đàn ông tốt, đáng để phụ nữ gửi gắm
cả đời.
Bà Lý nhìn Đường Mạn, giọng điệu bình thản, cũng xem cô như
con gái: “Đường Mạn, cháu cũng là phụ nữ, có ngốc cũng nhìn ra được, Văn Khải
thích cháu.”
Đường Mạn biết chứ, cô hoàn toàn hiểu rõ, nếu Lý Văn Khải
không thích cô, làm sao có thể đặc biệt từ Thượng Hải bay đến Tế Nam vì cô, nếu
không yêu cô, làm sao lại có thể lo liệu tất cả mọi chuyện cho cô chứ.
Cô im lặng, chờ một lát cô mới khẽ nói: “Dì Thạch, cháu nợ
Văn Ca và dì nhiều lắm, nhận được ơn nghĩa của người khác, phải trả lại gấp
đôi, nhưng hiện tại thật sự cháu không có khả năng, với điều kiện của Văn Ca,
anh ấy hoàn toàn có thể tìm được một cô gái tốt hơn cháu gấp bội.”
Bà Lý hỏi cô: “Vậy là cháu không thích Văn Khải sao?”
Đường Mạn do dự, cô không có cách nào để trả lời.
Bà Lý biết cô khó nói, bà mới nói: “Dì cũng biết hiện giờ
cháu rất khó xử, Tiểu Mạn, nói một cách ích kỷ, dì rất hy vọng cháu ly hôn với
chồng, đến với con trai của dì, nhưng dì không thể nói như vậy, tất cả để tùy
duyên đi, kinh Phật có câu, duyên do trời định, dì và cháu cũng có duyên phận,
nếu như vậy, cháu hãy làm con gái của dì đi.”
Viền mắt Đường Mạn đỏ au, “Cám ơn dì.”
Bà Lý cũng rất rộng lượng, bà không bắt Đường Mạn phải đổi
xưng hô gọi bà bằng mẹ nuôi, hai người vẫn cứ như trước kia, dì Thạch, gọi Tiểu
Mạn, nhưng từ lúc bắt đầu, bà yêu thương Đường Mạn như tri kỷ của mình, trong
lòng Đường Mạn vô vàn xúc động, ông trời thật yêu thương cô, cô cũng không cô
đơn.
Cứ như vậy, cuối cùng cô cũng bằng lòng qua đêm ở nhà họ Lý.
Còn Lý Văn Khải đối với cô, cách 1-2 ngày, anh lại hẹn Đường
Mạn ra ngoài ăn cơm, hoặc là đến quán bar, hai người uống vài ly, nghe tiếng
hát uể oải của ca sĩ nhạc trữ tình.
Cô cũng rất nghi ngờ, hai người quen biết cũng vài tháng,
anh chưa từng nhiệt tình bày tỏ tình cảm của bản thân, hoặc ám chỉ với cô gì
đó, sự quan tâm yêu mến đặc biệt như vậy của đàn ông đối với phụ nữ, không phải
đều hy vọng đạt được tình yêu hoặc tình dục sao? Anh không đòi hỏi gì, chẳng lẽ,
tình hữu nghị của anh đối với cô thật sự chỉ như núi cao nước lớn sao?
Dần dần, cô cũng có thói quen ở cùng với anh.
Khi anh đi công tác, hay cô đi công tác, hai người thường
xuyên gửi tin nhắn.
Cô: Hàng Châu là một thành phố thiên đường, đáng tiếc em
không có cơ hội đến đó. (Lúc ấy, anh đang đi công tác ở Hàng Châu.)
Anh: Có dịp anh sẽ dẫn em đi, hiện giờ ở thiên đường đang
mưa.
Cô: Anh nói xem, tại sao gà ác lại có da màu đen chứ?
Anh: Bởi vì tổ tiên của nó ở Châu Phi.
Cô: Vậy thì tại sao lông của nó lại màu trắng?
Anh: Bởi vì nó bôi kem chống nắng đó.
Cô: Tại sao điện thoại di động mắc nhất lúc nào cũng cung
không đủ cầu?
Anh: Tại sao phụ nữ xinh đẹp bao giờ cũng hiếm như vậy?
Cô: Hôm nay em lại phát hiện thêm một ưu điểm của mình.
Anh: Hôm nay anh cũng phát hiện ra một điểm mạnh của anh.
Cô: Thật ra con người của em rất lõi đời.
Anh: Thật ra anh cũng rất vô lại.
Đường Mạn cười, đối đáp như vậy không biết hai người đã nói
chuyện bao nhiêu lần, cô chỉ biết là, dần dần, đã thành thói quen, mỗi ngày hoặc
ngẫu nhiên sẽ chia sẻ một câu nói, một tâm trạng cho anh, mà anh, cho dù đang
làm gì, hình như, anh vĩnh viễn cũng không cảm thấy cô phiền.
Thật lãng mạn, còn khi yêu đương, hình như cô không có được
sự quan tâm yêu thương ngọt ngào và ấm áp như vậy.
Cái tết năm 25 tuổi, cô trải qua cuộc sống ở đất khách quê
người, bên ngoài tiếng pháo nổ vang, pháo hoa nở rộ, cô lại không ngủ được, bỗng
nhiên nỗi nhớ hóa thành dòng sông, cô nhớ Trương Khải Hiên, từ lúc rời khỏi Tế
Nam, cô chưa từng gọi một cú điện thoại cho nhà họ Trương, nhưng Lý Văn Khải lại
cẩn thận giao cho người bạn, định kỳ báo với cô tin tức của Trương Khải Hiên,
cô biết tất cả anh đều tốt, đang hồi phục mỗi ngày.
Thật ra cũng rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại cảm
thấy mất tự nhiên như Tư Gia và Thụy Đức cãi nhau trong 《Loạn
Thế Gia Nhân》, luôn có một vướng mắc ở bên trong, không giải quyết được
sẽ không bằng lòng chủ động trước.
Bà Lý và Thạch Băng, còn có bác giúp việc đều đã ngủ, cô
không ngủ được, ngồi ở một góc sô pha lẳng lặng suy nghĩ băn khoăn, Lý Văn Khải
tắt đèn phòng khách, chỉ để lại một ngọn đèn tường, dưới ánh sáng ấm áp, bóng
dáng của anh in trên sàn nhà, từ dài tới ngắn, anh đi đến ngồi ở bên cạnh cô.
“Có
phải đang nhớ Trương Khải Hiên hay không?”
Đường Mạn hiểu, che gấu tâm sự trước mặt một người đàn ông từng
trải chỉ có dư thừa, cho nên cô gật đầu.
“Tiểu
Mạn, có người nhà họ Trương gọi điện thoại cho anh để tìm em, cô ấy nói cô ấy
là chị dâu của em, cô ấy hỏi anh có quen biết em hay không, lo lắng không biết
em có bằng lòng cho anh nói chuyện với họ hay không, cho nên anh tự quyết định
che giấu chuyện của em, em có trách anh không?”
Đường Mạn nói: “Cám ơn anh đã giấu giếm giúp em, thật sự em
cũng không muốn để họ biết tin tức của mình.”
Anh đúng là một người có chừng mực, cái nên hỏi thì hỏi, cái
không nên hỏi thì một câu cũng không hỏi đến.
Đường Mạn bỗng có hứng: “Văn Ca, chúng ta uống chút rượu
nhé?”
Anh cười ha ha, “Anh là một củ cải ngâm mình trong hầm rượu,
đã có kinh nghiệm uống rượu, em không sợ anh làm em bất tỉnh nhân sự hay sao?”
“Thật
ra đúng lúc em muốn thỉnh giáo anh, uống như thế nào có thể thoạt nhìn giống
như say, nhưng thật sự lại không say.” Cô cười.
“Thật
ra anh cũng muốn thỉnh giáo em, đánh bài làm sao thoạt nhìn tưởng như thua,
nhưng thật sự là cố ý thua.” Anh cũng vui vẻ.
Kết quả đêm đó, Đường Mạn say thật, chuyện xảy ra kế tiếp cô
chỉ có ấn tượng rất mơ hồ, hình như là cảm động vô cùng.
Khi bắt đầu có chút men say, cô tự nói với mình: “Em thích
ăn bánh cà chua, màu em thích là màu xanh lam, người đàn ông em thích là Trịnh
Anh Tuấn trong《 Hoàng Thủ Mạt》”
nhưng khi cô đang lải nhải, anh ở bên cạnh chỉ lắng nghe không nói gì, sau đó,
Đường Mạn gục trên sàn nhà.
Lý Văn Khải khẽ lay cô: “Đường Mạn.”
Xem ra cô thật sự đã say, anh ôm lấy cô, bế cô đến phòng
dành cho khách, thật sự Đường Mạn vẫn còn một chút lý trí, nợ anh rất nhiều, nếu
như anh muốn cô, cho dù hiện tại cái thân thể cô còn chỉ là một cái xác thối
tha có linh hồn, anh cũng là người đàn ông bình thường, nếu giờ phút này anh
cúi đầu hôn cô, cởi hết quần áo của cô, cho dù là nhẹ nhàng hay thô bạo chiếm lấy
cô, cô cũng tình nguyện để tùy anh.
Lý Văn Khải đặt cô xuống giường, Đường Mạn trở mình nằm
nghiêng, anh cởi vớ cho cô, đắp chăn cho cô.
Sau đó, anh nằm bên cạnh cô, duỗi tay ôm lấy chiếc eo cô,
ngón tay đang xoa nhẹ nhàng trên rốn cô.
Đầu anh đặt ở sau gáy của Đường Mạn, Đường Mạn nghe anh khẽ
nói: “Đường Mạn, chừng nào em mới tình nguyện giao trái tim cho anh đây?”
Đường Mạn cắn chặt môi, suy nghĩ trong lòng như sông cuộn biển
gầm, nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích.
Thậm chí, cô còn cảm nhận được dục vọng cứng rắn mạnh mẽ của
anh, đang dán chặt dưới mông cô, khiến tim cô cũng đập tăng tốc, suy nghĩ nhiều
thứ.
Đợi một hồi lâu, anh lại không hề tiếp tục thêm nữa, lật người
lại nằm một lát sau đó anh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Buổi tối hôm đó, Đường Mạn khóc hệt như một chú chó nhỏ bị vứt
bỏ, nước mắt nghẹn ngào trào khỏi khóe mắt, cho đến sáng, trong mắt đỏ ngầu đầy
tơ máu. Tết âm lịch năm 25 tuổi, cô khóc.
Cô tự nói với mình: “Em nợ anh, không biết bao giờ mới trả
được.”
Đúng vậy, cô vẫn nhớ Trương Khải Hiên, trong lòng không xóa
được hình bóng của anh. Khi đêm tối kéo đến, dục vọng ùa về, cô vuốt ve làn da
trơn bóng của mình, không thể ngăn chặn được nỗi nhớ anh, muốn cùng anh trải
qua những ngày tháng ở nhà họ Trương. Những lúc không cãi vã, anh và cô, ngoài
mặt vẫn là đôi vợ chồng ân ái. Nếu không phải sau khi biết anh vẫn còn vương vấn
với Cao Nhân Tuệ, hoàn toàn làm tổn thương trái tim cô, cô không đến nỗi tim lạnh
như băng. Nếu không phải bà Trương tuyệt tình đuổi cô ra khỏi nhà họ Trương, nếu
không phải sau khi nhìn thấy Cao Nhân Tuệ vẫn canh chừng anh như trước, trò
chuyện với anh không rời, cô không đến mức mất hết ý chí như vậy.
Cô khóc, tại sao hai người phải đi đến nông nỗi như thế này?
Sáng sớm hôm sau, cô vội vàng xuống lầu, muốn dọn dẹp ly rượu
tối qua đã uống, không ngờ Lý Văn Khải đã dọn dẹp xong hết, anh còn có thể dậy
sớm hơn mọi người, xử lý hết tất cả mọi chuyện, lại còn nấu canh giải rượu cho
cô, khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng.
Lý Văn Khải còn thoải mái đùa cô: “Cô gái này, thật sự khi
không uống rượu thì còn là người, vừa uống rượu vào thì không còn là người nữa.”
“Hừ,
anh đừng để em thấy trạng thái cùng quẫn của anh khi say rượu nhé, em nhất định
sẽ ghi hình lại, bất cứ lúc nào cũng có thể thừa cơ hãm hại anh.”
“Há
há, hoan nghênh em tấn công.”
Kết quả đến tối, anh lại ra ngoài uống rượu với bạn, uống đến
bét nhè, được tài xế đưa về nhà.
Bà Lý rất tức giận càm ràm, “Hiện giờ uống rượu, sau này sẽ
liều mạng, còn tiếp tục như vậy, chưa đến 40 tuổi, vợ con nhìn vẻ mặt của con,
khi đó sẽ có người hối hận cho xem.”
Đường Mạn nghe đến buồn cười, chỉ hai câu thôi đã thấy mẫu tử
tình thâm rồi.
Sáng hôm sau, mặt mũi Lý Văn Khải u ám, đến tìm cô, “Tiểu Mạn,
quần áo anh ném ở trước giường, sau này em đừng động đến, bác giúp việc sẽ gom
đi giặt.”
Cô phản đối: “Chỉ là hai bộ quần áo, vài đôi vớ thôi mà.”
Anh đỏ mặt hệt như nam sinh tiểu học lớp năm, “Bên trong còn
có quần lót của anh, cái này, … …, sau này không cần em giặt quần lót cho anh,
tự anh sẽ giải quyết chúng.”
Đường Mạn cười, hóa ra anh bị chuyện này làm cho xấu hổ, lại
không ngờ anh cũng có mặt đáng yêu như vậy.
3 tháng trước, Lý Văn Khải tiễn cô đi học ở Bắc Kinh, giữa
lúc đó anh có đến thăm cô một lần, cùng cô đi dạo ở Cố Cung, Vạn Lý Trường
Thành, Thiên Đàn, tất cả những nơi Đường Mạn muốn đi, anh đều cùng cô đi.
Khi leo lên Vạn Lý Trường Thành, Đường Mạn đề nghị: “Chúng
ta mua mấy chai nước ở dưới trước đi, bằng không sau khi lên đó nước sẽ rất đắt.”
Anh kiên trì không mua, hơn nữa cũng không cho Đường Mạn
mua.
Quả nhiên, khi đi đến một nửa đường, Đường Mạn mệt bở hơi
tai, có hơi khát nước, Lý Văn Khải mua hai chai nước của một người bán nước đeo
một cái túi du lịch to ở trên lưng, một chai hết 15 tệ.
Đường Mạn tức giận liếc anh: “Đắt gấp 5 lần ở dưới chân
thành, tổng giám đốc Lý, anh thật là dư tiền.”
Anh trả lời rất tự nhiên: “Họ kiếm tiền nhờ vào thể lực,
quang minh chính đại hơn người kiếm tiền nhờ vào quyền thế, có thể giúp người
thì cứ giúp.”
Đường Mạn uống nước, tuy rằng biết rõ anh có lòng muốn giúp
người sinh viên chuyên cần này, nhưng ngoài miệng lại không thành thật quở
trách anh: “Tổng giám đốc Lý, anh dám vỗ ngực nói, anh chưa từng làm chuyện xấu
không?”
Anh cười ha ha: “Có chứ, năng lực làm chuyện xấu của anh
luôn luôn mạnh hơn năng lực làm chuyện tốt.”
Đường Mạn cười ha ha, sau khi trở về, đến tối hai người lại
đi Vương Phủ Tỉnh ăn đậu hủ đường, mỳ ống đến no ăn căng bụng.
Khi ăn mỳ ống, cà vạt Lý Văn Khải bị dơ, cô lặng lẽ vào
trung tâm mua sắm mua lại một chiếc cho anh, tiền mặt không đủ, cô cà thẻ tín dụng
mà Trương Khải Hiên cho cô.
Khi cà thẻ cô có chút mâu thuẫn, nếu nhà họ Trương thật sự
muốn tìm cô, với tài lực của họ là một chuyện rất dễ dàng, nhưng cuộc sống của
cô vẫn bình thường không có gì lạ, từ đầu đến cuối nhà họ Trương cũng không tìm
cô.
Hai người đi trên đường quốc lộ ở Bắc Kinh, các bảng hiệu
đèn nê ông đủ màu sắc, chiếu nhiều màu sặc sỡ lên người của cả hai, hai người
bước đi chậm rãi, không có phương hương và mục đích, hệt như hai con cá bơi lội
tung tăng ở trên biển, lần lượt kể chuyện cười cho nhau nghe, thời gian cứ thế
trôi qua.
Tìm một hàng ghế ở bên đường ngồi xuống, Đường Mạn tùy ý hỏi
anh: “Nếu công ty của anh cắt giảm nhân sự thì phải dựa theo chuẩn gì?”
Không ngờ Lý Văn Khải vui vẻ nói: “Chỗ của anh điều kiện rất
đơn giản, cùng nhau điền vào chỗ trống, mọi người tùy ý phát huy.”
“Điền
vào chỗ trống cái gì chứ.”
“Thành
ngữ, nhất ti bất (…), từ còn lại mọi người thỏa thích điền vào.”
Đường Mạn không hiểu, “Đây là ý gì vậy?”
Lý Văn Khải mỉm cười, có chút gian xảo nói; “Điền “cẩu”, giữ
lại nam, đuổi nữ. Điền “quải”, giữ nữ, đuổi nam.”
Đường Mạn liền cười ha ha, “Kẻ hèn này dập đầu bái phục diệu
kế của tổng giám đốc Lý, nhất ti bất cẩu (1), nhất ti bất quải (2), ha ha ha.”
(1) Nhất ti bất cẩu: cẩn thận tỉ mỉ.
(2) Nhất ti bất quải: trần như nhộng.
Cô biết Lý Văn Khải đang nói đùa.
Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một quán bar ở phía đối diện,
tên bảng hiệu khiến người khác khó nắm bắt, tên là “1000*1”
Đường Mạn cảm thấy lạ: “Văn Ca, tại sao quán bar này lại tên
là 1000 nhân (x) 1 chứ, mà không phải là 1 x 1000?”
Lý Văn Khải không cần suy nghĩ mất 3 giây, lập tức dùng lời
hay để đáp: “Em hẹn hò với một cô gái một ngàn lần, và cùng với một ngàn cô gái
hẹn họ một lần, có thể giống nhau sao?”
Đường Mạn quay đầu nhìn anh, đáng ghét, đầu óc nhanh nhạy quả
thực không phải người mà.
Cô vui vẻ, cười không ngừng.
Ngược lại cô cũng khen: “Tên quán bar cũng có thể nghĩ ra
thành như vậy, thật sự là em quê mùa rồi.”
Nhưng cô cũng cảm động, thật ra, bao giờ anh cũng muốn làm
cho cô vui vẻ.
Cuối cùng Đường Mạn cũng cười, cơn gió thổi qua, trong mắt
Đường Mạn như có hạt cát bay vào, cô liền lấy tay dụi mắt, Lý Văn Khải phát
giác, anh nói: “Đừng dụi lung tung.”