Thượng Hải.
Nhà hàng tây OMT.
OTM nghĩa là Romantic, nhà hàng này tọa lạc trên một con đường
không sầm uất lắm của khu Mẫn Hàng, lẫn khuất giữa những cao ốc dày đặc ở thành
phố, nơi này có vẻ tĩnh mịch, cánh cửa tròn được sơn màu xanh lục đậm, hàng
trăm phiến màu trắng hình bán nguyệt mang phong cách Châu Âu, xung quanh góc tường
là bụi hoa nhỏ không biết tên, dưới mái hiên bên ngoài có trang trí đèn treo chạm
trổ màu đen, nếu như không tính là Thượng Hải, chỉ nhìn cách trang trí bên
ngoài, bạn sẽ nghĩ đây là một nhà hàng mang phong cách châu Âu ở một trấn nhỏ,
bước vào bên trong, lớn như bức tranh, nhỏ như cách bài trí trên bàn ăn, mỗi thứ
đều thấm đẫm chất lãng mạn và dịu dàng, đây thực sự là một nhà hàng rất đặc biệt.
Lý Văn Khải đang ngồi trong nhà hàng, đang nói chuyện với một
khách hàng.
Một quản lý trông có vẻ còn trẻ tuổi bước đến đưa cho họ một
chai rượu nho, cô cười nhẹ với Lý Văn Khải, sau đó giới thiệu rượu, “Martha’s
Vineyard 1974, tổng giám đốc Lý đặc biệt căn dặn, sáng sớm hôm nay chúng tôi mới
chuyển bằng máy bay từ Bordeaux đến. Hai vị từ từ thưởng thức.”
Mặt mày của cô thanh tú, tiếng nói trong vắt động lòng người,
khiến Lý Văn Khải và người bạn họ Tần kia của anh nhịn không được nhìn cô mấy lần.
Sau đó cô rót rượu cho cả hai vô cùng thành thạo.
Người họ Tần bỗng nhiên hào hứng, hắn hỏi cô: “Khi uống rượu
nho vào mùi vị rất ngon, vậy cô có biết nguồn gốc của rượu nho không?”
Cô suy tư một lát, lập tức trả lời, “Thật ra thì nguồn gốc của
rượu nho còn sớm hơn cả nền văn minh của loài người, phát minh ra rượu nho sớm
nhất là loài khỉ, khỉ ăn nho, hái phần nho còn lại xuống, tìm một cái hang và
giấu chúng đi, sau đó nho lên men tự nhiên biến thành rượu thiên nhiên, con khỉ
nếm, thấy ngon, vì thế bắt đầu dự trữ nho một cách có mục đích, cứ như vậy, đã
xuất hiện rượu nho trên thế giới.”
Cô giải thích vô cùng tự nhiên, Lý Văn Khải và người họ Tần
kia đều gật gù mỉm cười lắng nghe.
Người họ Tần nói vói Lý Văn Khải, “Anh xem, thật ra mọi sự bắt
đầu đều đơn giản như vậy.”
Lý Văn Khải nâng chén, “Nào, cạn ly vì sự hợp tác của hai
công ty chúng ta.”
Ánh mắt người họ Tần như kẹo cao su cứ dán chặt vào chiếc
mông đang quay đi của người quản lý, hắn khen: “Ngon thật.”
Lý Văn Khải nói, “Toàn bộ quá trình hái nho, làm rượu đều bằng
thủ công, vô cùng tỉ mỉ, cho nên đã ủ được một mùi vị rượu thật sự rất ngon.”
“Cái tôi nói là cô gái vừa nãy.”
“À, cái tôi nói chính là rượu.”
Người họ Tần phản đối, “Tôi nghe nói trước giờ anh chưa từng
chơi gái, thật sự anh trong sạch như vậy?”
Lý Văn Khải chỉ mỉm cười không nói.
Họ Tần còn đang nhìn người quản lý đã đi rồi, hắn khen ngợi:
“Có mùi vị, đáng tiếc làm quản lý ở đây, cô gái như vậy hẳn là nên mặc chiếc
váy mỏng như có như không ngồi ở thành bể bơi cầm ly rượu, vén đùi lên chờ đàn
ông đến sờ.”
Lý Văn Khải ngẩng đầu, anh cũng nhìn người quản lý vừa đi khỏi.
Cô đang cúi đầu xuống viết gì đó chỗ quầy rượu, lông mi
buông xuống, khóe miệng nhếch lên, chỉ có thể nhìn một bên sườn mặt của cô,
nhưng chỉ nhìn một bên mặt, cô đã là một cô gái xinh đẹp động lòng người, tóc
ngắn hoạt bát, vẻ mặt xinh đẹp, trang điểm đơn giản, tầm mắt của anh hạ xuống một
cách không tự chủ, nhìn xuống dưới, trên cổ cô đeo một sợi dây chuyện bạch kim
tinh tế, trên đó có một viên ngọc trai đen nho nhỏ, ngẫu nhiên động đậy, viên
ngọc trai ở cổ cô cũng chớp động một cái, điều này không khỏi khiến người khác
có chút suy nghĩ, có phải những bộ phận khác trên cơ thể cô cũng sáng mịn mượt
mà như vậy hay không?
Họ Tần chế nhạo anh: “Nghe nói anh ly hôn cũng hơn 1 năm rồi,
kỳ lạ là hơn 1 năm qua một chút tin đồn nhăng nhít về anh cũng không có, thật sự
là thanh cao như vậy sao?”
Lý Văn Khải đáp: “Bên ngoài đồn đại về tôi khó tránh khỏi có
phần thất thiệt, thật ra bây giờ tôi cũng có rất nhiều bạn gái với công dụng
khác nhau, chuyên môn làm ăn thì bàn về làm ăn, chuyên môn tâm sự thì tâm sự, về
phần lên giường thì cũng không có rầy rà, trực tiếp phục vụ trên giường.”
Họ Tần bỗng nhiên có hứng thú, “Anh thích dùng cách thức gì
để chiếm lấy phụ nữ vậy?”
Lý Văn Khải suy tư một hồi, “Thật ra phong cách chiếm đoạt
phụ nữ và cách thức quản lý công ty của tôi đều giống nhau, mạnh mẽ quyết đoán,
chú trọng phương pháp.”
Hai người cười ha ha.
Lý Văn Khải tiếp tục nói: “Đừng nói chuyện khác nữa, tiếp tục
thương lượng hợp đồng đi.”
Họ Tần lại ngắt lời, “Cứ thương lượng chuyện làm ăn thì quá
mệt mỏi, ngẫu nhiên thả lỏng bàn về phụ nữ đi, nhìn cô gái kia xem, ngực cao
mông tròn eo thon, sờ vào nhất định vừa mềm mại vừa thoải mái, cô gái như vậy
chính là bạn giường thích hợp nhất, ra vẻ truyền thống, một khi cởi hết quần áo
liền lẳng lơ tận trong xương tủy, anh chỉ cần luồn tay vào giữa hai chân cô ta
sờ một lát, cô ta có thể hóa thành một bãi nước để tùy anh.”
Lý Văn Khải chỉ cười qua loa với hắn.
Họ Tần tiếp tục cảm khái, “Phụ nữ, thật sự là tươi ngon như
đào mận, tôi thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn của phụ nữ sau khi làm xong, đôi mắt
khép hờ, khuôn mặt phiếm hồng, rên rỉ thỏa mãn, đỉnh ngực thẳng đứng, bên dưới
vẫn còn nước, lấy tay sờ một phen, vài phút sau lại có cảm giác muốn tiếp tục
đi vào, thật sướng.”
Thật ra Lý Văn Khải không thích người này lắm, chẳng qua tại
vì là khách hàng của anh, cho nên anh nể mặt, biểu hiện hết sức thân thiện mà
thôi.
Họ Tần lại hỏi anh, “Hôm nay chỉ nói đến đây thôi, chúng ta
cũng thả lỏng một chút nhé? À, đúng rồi, tôi biết cái miệng này của anh không tốt,
anh có tiếng là quân tử thanh cao, không muốn chơi gái, cũng không muốn ngoại
tình.”
Lý Văn Khải thản nhiên nói, “Có lẽ là họ đánh giá tôi hơi thấp.”
“Chi bằng, hai chúng ta thử một chút, xem ai có thể hẹn cô
quản lý kia trước? Nếu anh có thể hẹn được cô ta, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục
thương lượng hạng mục này.”
Lý Văn Khải nghịch chiếc điện thoại trên bàn, suy nghĩ một
lát, anh nói: “Được thôi, không thành vấn đề.”
Họ Tần vui vẻ, “Tôi đi dò đường trước đây, nếu 5 phút tôi vẫn
làm không xong, thì sẽ tạo cơ hội cho anh.”
Lý Văn Khải chỉ mỉm cười, họ Tần lập tức đứng lên rời khỏi
bàn đi qua bên kia, lấy lòng người quản lý hệt như một con sói xông vào trong
thôn dê, ân cần với con dê kia. Lý Văn Khải chỉ nhếch mày, thật hứng thú ở một
bên nhìn hắn trổ tài.
Thật đáng tiếc, khi trở lại biểu hiện trên mặt hắn hệt như
con sói xám bị phun mực tàu lên mặt.
Sau khi vào chỗ của mình, hắn giơ tay đầu hàng nói: “Dê con
không nhúc nhích. Đổi người.”
Lý Văn Khải mỉm cười, “Được, nếu mặt mũi tôi có bị bầm dập
gì, nhớ giúp tôi ứng tiền thuốc men.”
Họ Tần cười ha ha, có thể đang nhủ thầm, để xem anh có bao
nhiêu chiêu.
Lý Văn Khải đi, thân hình của anh chắn ngang người quản lý
kia, nhưng hình như anh và cô ấy nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, chưa đến 1
phút, anh trở lại, vẻ mặt rất thoải mái.
Họ Tần hơi ngạc nhiên, “Cô ấy đồng ý ra ngoài với anh sao?”
“Cô ấy nói tối nay tan ca bảo tôi đợi cô ấy, cô ấy bằng lòng
theo tôi về nhà.”
Họ Tần thất kinh, “Anh lại có thể mang một cô gái về nhà? Thật
là mới nghe lần đầu. Tôi nghĩ anh chỉ thích đến khách sạn thuê phòng thôi chứ.”
Lý Văn Khải trả lời, “Bởi vì cô gái anh tiếp cận vừa rồi,
không phải ai khác, mà là bạn gái của tôi.”
Đường Mạn tan ca, thấy Lý Văn Khải đang ngồi trong xe đợi
cô.
Cô đã thay đồng phục ra, đổi một chiếc áo rộng màu hoa lan tử
la, váy chữ A màu đen, đợi cô lên xe, Lý Văn Khải khen cô: “Hôm nay em rất đẹp.”
Đường Mạn chu môi hậm hực: “Vị khách đó của anh thật đáng
ghét.”
“Hắn có nói lời gì khó nghe với em không? Nếu có, ngày mai
anh thay em trút giận.”
“Cũng không có, nhưng hắn mở miệng nói chuyện, miệng há ra
như con hà mã, phun ra lời nói như chó con, hơn nữa mùi hương trên người hắn rất
lạ, như là con khỉ cả trăm năm chưa tắm.”
Ly Văn Khải cười ha ha, “Anh làm việc chung với hắn, vậy anh
giống cái gì?”
Đường Mạn ngẫm lại, cô nháy mắt, “Anh là thiên nga, chỉ có
điều anh là thiên nga nhóm bếp.”
Lý Văn Khải cười ha ha, khởi động xe.
Đường Mạn xem thời gian, hơi áy náy: “Trễ như vậy rồi không
nên về nhà anh, dì Thạch luộn đợi em ăn cơm, em thật không biết xấu hổ.”
“Trái lại anh chỉ mong sao em có thể đi theo mẹ, có em mẹ có
thể ăn hai ba chén cơm, đôi khi cảm thấy em thật sự là tiểu yêu trong ET, em có
thể nói Tam Quốc với mẹ rất sinh động, thậm chí còn có thể như chính em đã
xuyên không đến đó, cùng Thạch Băng đóng vai tướng quân, thật không biết ở đâu
ra mà em có nhiều mưu mô như vậy.”
Đường Mạn cười: “Anh không biết người già cũng giống như trẻ
nhỏ hay sao? Thật ra chung sống với dì Thạch và Thạch Băng rất dễ, dì Thạch
khiêm tốn, không có chút kiêu căng, Thạch Băng thì đáng yêu như con gấu Koala vậy.”
Anh nhếch mày, “Vậy sao? Anh vẫn cảm thấy hai người họ như bột
mì ướt dán chặt vào tay, cũng như đàn ông gặp phải một phụ nữ khó xơi là một
chuyện đau đầu, nếu may mắn gặp phải hai người, đúng là khóc không ra nước mắt,
còn nếu gặp phải cả ba, anh ta còn lại được mấy cọng xương chứ, anh ta thật sự
là con hổ thoát khỏi tay của Võ Tòng.”
“Chuyện thế này sẽ xảy ra ở trên người anh sao?” Cô dựa sát
vào bên cạnh anh, trêu anh: “Chẳng lẽ anh đi chơi gái, không ngừng tiếp đón phụ
nữ sao?”
Anh rất bất đắc dĩ, “Mẹ anh, Thạch Băng, còn có thêm em nữa,
không phải là 3 người phụ nữ sao? Lúc ba người ở phòng khách diễn tuồng, người
đàn ông như anh đây phải ở bên cạnh bưng trà gọt trái cây cho 3 người, hệt như
tiểu nhị trong quán trà, nhưng lại phải quấn khăn trùm đầu, giả bộ như cầm địa
lôi, khiêng cờ lớn, còn phải giả chết, em nói xem bên ngoài anh nở mày mở mặt
biết bao, về nhà phải giả điên, đầu anh sao lại không đau cho được?”
Đường Mạn liền nở nụ cười. Từ trong túi cô lấy ra một hộp
bánh táo, nhân lúc rảnh rỗi chờ đèn đỏ, cô trực tiếp đưa tới miệng anh. Anh chỉ
hào phóng nhận lấy.
Đường Mạn biết dạ dày của Lý Văn Khải không tốt, thường
xuyên phải xã giao uống rượu, khi làm việc lại hết sức chăm chú, thời gian dài
như vậy, dạ dày cũng bị ảnh hưởng.
Cô có chút giận dỗi như trẻ con hỏi anh: “Chẳng lẽ em cũng
khiến anh đau đầu sao?”
Anh quay đầu lại, trên mặt tràn đầy ý cười, “Đúng vậy, thật
ra em khiến anh rất đau đầu.”
Đường Mạn hơi nhụt chí ngồi thẳng lại, giận dỗi không thèm để
ý đến anh.
Trong lòng anh rất vui, cô gái này vừa duyên dáng vừa đáng
yêu.
Anh đổi đề tài: “Sao rồi, làm việc ở chỗ này đã quen chưa?”
Đường Mạn gật đầu: “Vô cùng tốt, tổng giám đốc Phan rất chiếu
cố em.”
“Là do năng lực làm việc của em tốt, lão Phan không biết đã
phấn khởi biết bao khi anh tiến cử một nhân tài cho lão, quản lý Đường.” Anh nở
nụ cười, “Hiện tại thì anh hối hận rồi, lúc trước không nên giới thiệu em đến
chỗ lão ấy làm công, hẳn là anh nên trực tiếp giữ em lại, để em đến công ty của
anh, sắp xếp cho em ở bộ phận thị trường, như vậy anh sẽ có thêm trợ lý đắc lực.”
Đường Mạn mỉm cười, “Anh không sợ em được cưng chiều sẽ làm
nũng sao, con người của em chưa từng làm chuyện cứu hỏa, bản lĩnh phóng hỏa lại
không ít!”
Anh cười ha ha, chuyển đề tài: “Tiểu Mạn, anh mới vừa biết một
tin tức, thì ra tổng tài thị trường Trung Quốc năm nay sẽ hết nhiệm kỳ, lần này
sẽ chọn người kế nhiệm trong ban lãnh đạo cấp cao của khu vực Trung Quốc, anh đến
công ty cũng đã 6 năm rồi, anh đã đợi ngày này rất lâu, lần này anh nhất định
phải thành công.”
“Thật sao? Vậy thì anh nhất định phải thành công nhé, nếu có
thể lôi kéo phiếu bầu như tuyển cử tổng thống thì tốt rồi, em nhất định treo biểu
ngữ đầy đường phố để lôi kéo phiếu bầu cho anh.”
Anh chỉ cười, “Hồng nhan như thế, cuộc đời đủ vui.”
Trong nháy mắt, cô rời khỏi nhà họ Trương đã gần 8 tháng.
Cô vĩnh viễn không cách nào quên được cuộc tranh chấp với bà
Trương vào 8 tháng trước, bà Trương xem cô như một bệnh nhân tâm thần, như một
con chó điên, dưới sự mệt mỏi và vết thương khá nặng, cô đành phải rời khỏi căn
nhà đó, rời khỏi Trương Khải Hiên.
Còn Lý Văn Khải, anh thật sự là vị thần được ông trời phái
xuống giúp đỡ cô, khi cô rơi vào sự sợ hãi gần như nghẹt thở, chính anh đã chuẩn
bị hết tất cả cho cô, dẫn cô chạy, tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng anh vẫn
ghé vào trung tâm mua sắm mua áo khoác cho cô, Đường Mạn kinh ngạc với sự tỉ mỉ
của anh, cảm động rất nhiều, cô lại nghi ngờ: “Tại sao anh ấy lại đối xử với mình
tốt như vậy, mình là một cô gái đặc biệt sao? Không, một là mình không có gia
thế, hai là không tài năng và học vấn, mất đi tất cả.”
Khi Lý Văn Khải đến quầy thanh toán, trong lòng cô bỗng
nhiên dâng lên một ý niệm sợ hãi, lẽ nào anh lại làm việc trong một tập đoàn mại
dâm lớn, anh là sói đội lốt cừu sao? Anh sẽ bán mình vào một nhà chứa ngầm nào
đó ở Thượng Hải? Hay là, anh sẽ nhốt mình vào trong một căn phòng tối đen đáng
sợ, biến mình thành… … nô lệ tình dục cho anh? Cô lập tức chấn động.
Lý Văn Khải quay lại, anh cảm thấy lạ: “Tiểu Mạn, em đang
suy nghĩ gì vậy?”
Cô hoàn hồn, có chút lắp bắp: “Văn Ca, em chỉ là đang nghĩ một
chuyện, tại sao anh lại đối xử tốt với một người tình cờ gặp gỡ như thế?”
“Hiện giờ em đang sợ hãi sao? Không phải là em đang nghĩ,
anh có thể là một con sói xám, sẽ bán em đến quán bar nhảy thoát y chứ?”
Đường Mạn bị anh nhìn thấu tâm sự nên nhất thời có chút lúng
túng.
Anh nói thoải mái: “Nếu như muốn bỏ vốn đầu tư, thật đúng là
phải đập chút tiền lên người em.”
Khuôn mặt cô liền đỏ bừng.
Lúc cô đang mặc áo khoác, sau khi người bán hàng tháo giá tiền
ra, anh nói một câu: “Tiểu Mạn, sau này hãy cười nhiều nhé, lúc em cười lên rất
đẹp.”
Đường mạn ngẩng đầu, vô cùng bất ngờ, anh còn nói lúc cô cười
rất đẹp?
Cô nhớ đến Trương Khải Hiên, anh cũng đã từng nói cô rất đẹp,
nhưng mà, chỉ có một lần duy nhất, từ sau lần đó, anh không bao giờ khen cô
xinh đẹp nữa, trên đời này có người vợ nào không muốn được chồng mình khen ngợi
chứ, mà người chồng này của cô, ngoại trừ cho cô đau đớn và dối trá, cũng chỉ
là mẫu thuẫn trầm trọng mà thôi.
Đi đến sân bay, cô rớt nước mắt, Lý Văn Khải hỏi cô: “Có phải
đột nhiên lại hối hận, lo lắng cho Trương Khải Hiên hay không? Nếu đúng như vậy,
đợi mấy ngày nữa tâm trạng dịu đi một ít, anh sẽ đích thân đưa em quay về.”
Cô lắc đầu, lau nước mắt, “Không, em không lo lắng cho anh ấy,
người thân bên cạnh anh ấy như núi cao ôm trọn lấy anh ấy, không thiếu người ân
cầm thăm hỏi như em, mà trong lòng anh ấy, vị trí của em cũng không phải là
quan trọng nhất. Em tin rằng anh ấy có thể vượt qua ải này, từ giờ trở đi, em
muốn sống một cuộc sống thật sự dành cho em, vốn dĩ cuộc sống mà em dự tính sau
khi gả cho Trương Khải Hiên đã nghiêng trời lệch đất rồi, hiện tại em muốn nhặt
lại từng cái dự tính đó, em nên sống vì cuộc sống của chính em.”
Cô cúi đầu khép tay khoát lên đầu gối của mình, Lý Văn Khải
duỗi tay qua, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Dòng nước ấm áp thoáng chảy dọc cơ thể cô, nếu là trước kia,
Đường Mạn sẽ cảm thấy người đàn ông này có ý đồ quấy rối đối với mình, hiện tại,
sự ấm áp của anh chỉ khiến cô không biết nói gì, cô đã đến đường cùng.
Cứ như vậy, cô đi theo Lý Văn Khải đến Thượng Hải.
Từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên cô xa nhà nhất, lần
đầu tiên ngồi máy bay, từ sân bay Phố Đông đi ra, lần đầu tiên ngồi tàu đệm từ,
rồi ngồi tàu điện ngầm, đều là lần đầu tiên.
Cô nói với bản thân: “Hôm nay, mình gặp rất nhiều lần đầu
tiên trong đời, mà từ hôm nay trở đi, mình cũng muốn bắt đầu cuộc sống của mình
lần nữa.”
Cô vĩnh viễn không quên được, cái ngày mà đời cô rơi vào đáy
vực, là Lý Văn Khải ở bên cạnh cô, khi anh dẫn cô về nhà, trong lòng cô lo lắng
không biết làm thế nào để đối mặt với bà Lý, nhưng bà Lý vừa nhìn thấy cô, liền
trực tiếp chào đón, ôm lấy cô.
Bà Lý khẽ thở dài: “Đứa con gái đáng thương.”
Nhớ đến người mẹ chồng đối xử tệ bạc lạnh nhạt với mình, lời
lẽ thân thiết của bà Lý khiến Đường Mạn rơi nước mắt.
Bà Lý đối xử với cô như con gái ruột, họ chưa bao giờ hỏi
cô, sau này cô tính toán thế nào, chừng nào cô trở về, đối với cô vậy là tốt rồi,
như con gái sau khi lập gia đình rồi trở về nhà mẹ đẻ, điều này ngược lại khiến
cô càng thêm ngượng ngùng.
Dưới sự giúp đỡ của Lý Văn Khải, cô tìm được nhà trọ, sống
chung với một đôi vợ chồng làm bác sĩ, một vì tiết kiệm tiền thuê nhà, hai là
vì an toàn, có người bầu bạn cũng là chuyện tốt.
Anh luôn luôn chăm sóc cô, mọi chuyện đều nghĩ cho cô trước.
Lúc bắt đầu, Đường Mạn qua loa tìm công việc, đến cửa hàng
điện thoại bán điện thoại, tiền lương cũng không cao, chỉ có thể tự nuôi bản
thân, cô trừ chối lời đề nghị của Lý Văn Khải muốn cô đến công ty của anh làm
việc, không phải là không muốn, chẳng qua một là không quen, hai là sợ bản thân
làm không tốt, sẽ ảnh hưởng đến anh.
Con người phải biết đủ, có một người bạn như vậy, cô đã cảm
thấy đủ rồi.
Khi rảnh rỗi, cô sẽ đến nhà họ Lý với bà Lý. Bà Lý vô cùng
khiêm tốn, bà tin Phật, có một nhóm bạn tín đồ, hàng ngày bà sẽ gọi điện thoại
tán gẫu với vài người bạn, cũng có vài người đến tìm bà hát hí khúc, tập Thái Cực
Quyền. Bà Lý tập bộ Thái Cực Quyền của Trần Thức, kiếm Thái Cực, quạt Thái Cực
đều giỏi vô cùng, không có việc gì thì cùng trao đổi với mọi người, trải qua một
cuộc sống không chút nhàm chán. Khi Đường Mạn ở cùng với bà, bà còn kiên nhẫn dạy
Đường Mạn đánh Thái Cực Quyền, một bộ Thái Cực Quyền chậm rãi của Trần Thức có
24 chiêu thức, Đường Mạn cũng có thể đánh xuống một cách cứng nhắc. Bất quá cô
tự giễu, “Cháu đánh chiêu thức, không sử dụng nội lực, không thể so sánh với
dì.”
Cô bắt đầu công việc mới, lại kết giao với nhiều bạn bè mới,
mỗi khi rảnh rỗi, cũng muốn gọi một cú điện thoại cho Trương Khải Hiên, bộ dáng
hốc hác của anh như màn hình điện thoại mỗi ngày đều loáng thoáng ở trước mặt
cô. Số điện thoại của anh, số điện thoại của Chu Duyệt xuất hiện vô số lần trên
màn hình điện thoại của cô, nhưng mà, trước sau cô vẫn không có dũng khí gọi,
mà thời gian, cứ trôi về phía trước không thể quay ngược lại, cuối cùng cô cũng
buông bỏ.
Sắp đến tết, cô được nghỉ, cô cùng với bà Lý đi trung tâm
mua sắm để mua đồ tết, cùng Thạch Băng đi công viên chơi, bởi vì cảm kích, cũng
bởi vì rất hợp ý với bà Lý, cô sẵn lòng nói chuyện huyên thuyên với bà, kể cho
bà nghe rất nhiều chuyện vui, bà Lý rất thích cô, ngày ngày đều mong muốn ở
cùng một chỗ với cô. Đến ngày lễ tết, cô vào bếp cùng bác bảo mẫu làm nhân để
gói sủi cảo, Lý Văn Khải thích ăn nhân cá thu, bà Lý thích nhân ăn dưa chua, Thạch
băng thì thích ăn nhân cải trắng, cô nhanh chóng nắm bắt sở thích của 3 người,
để tâm làm việc, sống chung với 3 người nhà họ Lý khiêm tốn, dần dần, Thạch
Băng càng ngày càng thích dì Tiểu Mạn, bà Lý cũng rất vui vẻ giảng giải về Tứ Đại
Danh Trứ mỗi ngày, thậm chí còn thêm mắm dặm muối, nghiên cứu chuyện Lưu Bị bán
giầy rơm có phải là bởi vì chân có mồ hôi, Gia Cát Lượng hay cầm quạt có phải
là vì miệng bị hôi, vợ ông đã dạy ông như thế.
Bà Lý cũng vô tình hữu ý nói với cô, “Đứa con trai này của
dì hiện giờ lại có thể ngoan ngoãn như vậy, trước kia cứ 2-3 ngày lại ở bên
ngoài uống rượu xã giao, bây giờ nó giống như Tôn Ngộ Không chịu quản thúc, đến
giờ sẽ về nhà ăn cơm.”
Đường Mạn chỉ cười.
Khi Lý Văn Khải bận xã giao không có ở nhà, bà Lý liền giữ
Đường Mạn lại ngủ, Đường Mạn kiên quyết không chịu, thân thiết cách mấy cũng phải
chú ý chừng mực, cô vẫn là vợ của người khác.
Bà Lý lại thản nhiên nói: “Trong lòng bác đã sớm xem cháu
như con gái của bác rồi, con gái ngủ một đêm ở nhà mẹ đẻ, nào có chuyện đêm hôm
khuya khoắt lại muốn ra ngoài chứ?”
Đường Mạn rất biến ơn lòng tốt của bà Lý, thế nhưng, cô vẫn
không thể tiếp nhận thản nhiên được, bởi vì, bởi vì cô thua kém anh rất nhiều,
phụ nữ thiếu nợ đàn ông, thiếu nợ đến nỗi ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình
không thể trả lại được, có lẽ chỉ còn một cách trả nợ, chính là, cô không muốn
làm vấy bẩn sự ngưỡng mộ của mình đối với anh.
Mãi đến một ngày.
Lý Văn Khải ra ngoài tiếp bạn bè, Thạch Băng lôi kéo tay của
Đường Mạn, nói với cô: “Dì Tiểu Mạn, đêm nay dì có thể ôm con ngủ không? Con nhớ
mẹ con lắm, nhưng mà, con cũng không nhớ rõ hình dáng của mẹ nữa.”
Đường Mạn vô cùng xúc động, 3 tuổi Thạch Băng đã mất mẹ,
không khác cô là mấy, nhưng thời thơ ấu của cô không nhận được sự che chở như
Thạch Băng.
Cô không kiềm được ôm lấy Thạch Băng mà nói, “Được rồi, đêm
nay dì sẽ ngủ chung với con.”
“Con muốn nghe Hoa Viên Bảo Bảo.”
“Được, dì sẽ kể cho con nghe, trời tối, ngôi sao lấp lánh,
biển cả tĩnh mịch… …”
Thạch Băng bị câu chuyện đồng thoại của cô làm cho mê mẩn, bất
giác buồn ngủ, cô đắp chăn lại cho Thạch Băng, nó đột nhiên mở mắt ra, “Dì Mạn,
sau này dì sẽ kết hôn với ba sao?”
Đường Mạn nghe xong thì ngẩn ra, trong thế giới của trẻ con
có suy nghĩ riêng của nó, đứa bé này sao lại có suy nghĩ như thế chứ? Cô nhất
thời nghẹn lời.
Đợi một lát, cô bẹo chiếc mũi nhỏ nhắn của Thạch Băng, “Thạch
Băng mong muốn sau này ba sẽ tìm một người mẹ thế nào cho con?”
Thạch Băng rất thành thật, “Phải giống như dì Mạn, diện mạo
xinh đẹp, lại yêu thương Thạch Băng, biết ca hát kể chuyện cổ tích, còn có thể
chăm sóc cho ba.”
Đường Mạn khẽ hôn lên bàn tay bé nhỏ của nó, “Thạch Băng nhất
định sẽ có người mẹ như vậy.”
Cô dùng một giọng êm dịu để dỗ dành nó đi vào giấc ngủ, nó
nhắm mắt lại, dần dần chìm vào mộng.
Đợi sau khi cô đắp chăn lại cho Thạch Băng, lại phát hiện ra
bà Lý đang đứng ở trước cửa, đợi cô đi ra, bà Lý rất xúc động: “Cháu tốt hơn Tô
Thuấn Quyên rất nhiều.”